A LƯỜI

06.

A lười có chút thấp thỏm hỏi O đẹp: “Em nguyện ý để anh đánh dấu vĩnh cửu chứ?”

O đẹp mở miệng, thậm chí có cảm giác căng thẳng thẹn thùng như nói lời đồng ý kết hôn: “Em nguyện ý.”

“Vậy thì tối hôm nay đi.” A lười đã quyết định.

Nguyên một ngày, O đẹp cảm thấy như đang nằm mơ.

Tuy rằng cậu không có vô cùng nghĩ muốn chuyện ấy, nhưng có thể đợi đến ngày đó, cũng là một bước tiến bộ rất lớn của A lười.

Điều cậu vui không phải là bản thân sắp có sinh hoạt về đêm, mà là A lười nguyện ý mở rộng cửa lòng, đón nhận cậu.

Có phải nghĩa là dưới sự chăm sóc bầu bạn của cậu, A lười đang có chuyển biến tốt đẹp không? Nếu như ông xã cậu có thể cứ giống như vậy mà chậm rãi bước tới, dù cho tốc độ của anh có chậm một chút, thì cũng không sao, O đẹp chân thành vui mừng cho anh.

Buổi chiều, O đẹp xin nghỉ nửa ngày phép.

Cậu đi chăm sóc da toàn thân, trước đây cậu từng nghe các tiểu O giới thiệu qua, nhưng vẫn chưa thử bao giờ.

Lúc đi ra, O đẹp cảm giác toàn thân mình nhẵn nhụi như không thấy được lỗ chân lông, da thịt mềm mại vô cùng mịn màng.

Hơi lố quá rồi, cậu nghĩ.

Đi làm chuyện này, bản thân mình thật sự quá khoa trương, tựa như một Omega không thể đợi chờ được nữa mà muốn gả chồng. Ra khỏi cửa thẩm mỹ viện, O đẹp muốn che mặt của mình đi.

Thật sự quá khiến người ta ngượng ngùng.

Có điều vừa về tới nhà, O đẹp đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ hết hồn.

Trên người A lười còn mặc đồ ngủ, nhưng nửa người dưới là cái mông trần trụi, anh ngồi phịch trên giường sô pha, nhìn thấy O đẹp vào cửa, trong mắt càng thêm ủ rũ tủi thân: “Em đã về…”

“Bảo bối, anh làm sao vậy, tại sao không mặc quần?”

A lười thẳng thắn kể: “Anh vốn muốn xem phim tìm cảm giác, nhưng anh hình như không tìm được.”

Nói xong A lười quay người qua, lộ ra tiểu vòi voi mềm nhũn dưới háng.

Trên mặt khóc như không khóc nhìn O đẹp: “Chắc anh bị liệt dương rồi.”

A lười dùng tay gẩy một cái, tiểu vòi voi mềm xèo.

Lại dùng tay vuốt một cái, tiểu vòi voi vẫn mềm xèo.

Tiếp tục dùng tay móc một cái, tiểu vòi voi cũng vẫn mềm xèo.

O đẹp nhìn không nổi, bước tới nắm lấy tay của A lười, dịu dàng động viên: “Anh đừng bắt nạt nó nữa, chúng ta dẫn nó đi khám bác sĩ được không nào, anh trước hết đừng sốt ruột.”

A lười nhìn O đẹp, tủi thân ôm lấy cậu: “Anh xin lỗi.”

Dù cho O đẹp hết sức động viên, nhưng A lười vẫn không nghe lọt.

Trên đỉnh đầu của anh như thể xuất hiện một đám mây đen có thể trông thấy được bằng mắt thường, A lười nằm bên trái, mây đen trên không liền bay theo qua trái, A lười lăn qua bên phải, mây đen trên không cũng bay theo qua bên phải.

O đẹp đạp lên giường duỗi tay chộp một cái, dĩ nhiên bắt được đám mây đen mềm mại này, xúc cảm tựa như kẹo bông gòn.

A lười: “Sao em lại lấy đồ chơi của anh?”

“… Em tưởng là ảo giác.”

A lười vứt cái điều khiển mây đen đi, vẫn cởi truồng cái mông, thở dài: “Anh có thể bị như vậy suốt đời, em muốn bỏ anh thì giờ vẫn còn kịp.”

“Lại nói cái gì tiêu cực nữa rồi, không phải em đã bảo yêu đương trong sáng cả đời cũng không có gì sao?”

O đẹp cầm ra tấm chăn mỏng đắp lên cái mông của A lười: “Anh không nên suy nghĩ nhiều, bây giờ y học rất phát triển, hầu như không có loại bệnh liệt dương nào là không chữa được, còn có người bị tai nạn mất đi bộ phận sinh dục mà vẫn có thể thay thế bằng bộ phận nhân tạo, anh lo cái gì nữa chứ?”

“Em nói đúng,” A lười đáp, “Nhưng anh có khả năng phần lớn là do vấn đề tâm lý.”

“Không sao,” O đẹp cúi người, dựa vào sau lưng của A lười, “Em sẽ không bao giờ để ý chuyện đó, anh cũng nghĩ thoáng một chút.”

“Lý lẽ thì anh hiểu, nhưng rất nhiều thứ, trước khi em chưa mất đi, em không biết là mình để ý nó, em không cần lo cho anh nữa, cứ mặc anh đi.”

A lười cực kỳ mất tinh thần, O đẹp kêu anh đi tắm, anh cũng không đứng dậy.

O đẹp muốn anh ăn bữa khuya, anh cũng không ăn.

Buổi tối dỗ dành anh về phòng ngủ, anh cũng không chịu về.

Sáng sớm O đẹp thức dậy, phát hiện A lười vẫn đắp kín cái chăn mỏng, nằm liệt trên giường sô pha.

“Em làm bữa sáng cho anh rồi, lát nữa anh nhớ ăn nhé.”

Cậu không an tâm lắm đi làm, tới trưa vẫn có chút mất tập trung.

Giờ nghỉ giải lao, cậu dùng thiết bị thông tin kiểm tra camera gia đình, nhìn thấy A lười để mông trần đi lại trong nhà, anh đến phòng ăn, nhặt bánh bao đã nguội trên bàn lên bỏ vào miệng.

O đẹp biết chồng mình không chết đói, lúc này mới yên tâm được một chút.

Người máy giúp việc trong nhà đã bị O đẹp thiết lập hẹn giờ làm việc.

Chưa tới thời gian là sẽ không khởi động, để tránh dung túng A lười đi tiểu còn phải nhờ người đỡ chim họa mi.

Bất đắc dĩ, A lười muốn uống nước chỉ có thể tự bò dậy đi lấy nước, mắc tè cũng phải tự đi tè, đói bụng thì phải tự vào nhà bếp kiếm ăn.

Anh lười giành quyền khống chế người máy giúp việc với O đẹp, kết quả tùy ý đối phương chính là thêm phiền cho bản thân.

O đẹp thông qua camera nhìn thấy A lười ăn xong bánh bao nguội rồi ngã người lên giường.

O đẹp không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Bảo bối à, vừa ăn xong thì không nên nằm đâu, có thể hơi vận động một chút, ví dụ như vào phòng tìm quần mặc vào.”

A lười nằm bò trên giường không nhúc nhích, nghe thấy tiếng của cậu cũng chỉ gãi gãi cái mông.

O đẹp: “…”

Suy nghĩ một chút, O đẹp còn nói: “Buổi tối em hẹn bác sĩ đến khám, đừng để vừa mở cửa là bị bác sĩ nhìn thấy anh không mặc quần nhé.”

“Anh bít rồi.” A lười làm biếng trả lời.

Nhưng bộ dáng này của anh, nằm ngủ là không còn biết trời trăng mây gió gì nữa, dẫn bác sĩ đến chắc vẫn chưa có mặc quần đâu.

O đẹp chỉ có thể giả bộ nghiêm túc nói: “Đồng nghiệp O trong văn phòng em rất tò mò em đang gọi video với ai đấy, lát nữa sẽ cho anh ấy xem đó nhé, cho anh một phút, nhanh đi kiếm quần mặc vào.”

“…!”

A lười khẽ cắn răng, vừa định bò dậy vào phòng kiếm quần, thì thấy cái chăn mỏng vứt ở bên cạnh, anh bèn kéo nó lại đây đắp lên nửa người dưới, “Không phải anh không chấp hành, mà là do một phút không đủ, thay vì làm một nhiệm vụ chỉ có thể hoàn thành nửa vời, không bằng đừng nên làm ngay từ đầu.”

“…”

Sau khi tan việc, O đẹp quả nhiên dẫn theo một vị bác sĩ trở về.

A lười cũng quả nhiên chưa mặc quần, gặp bác sĩ còn lươn lẹo biện minh: Vừa lúc không cần cởi quần để kiểm tra rồi.

“…” O đẹp không biết tại sao, cảm thấy chồng mình khá giống một đứa nhóc chẳng ra gì. Cậu dự định sau đó phải dạy dỗ anh nói chuyện văn minh biết phép lịch sự sao cho đàng hoàng.

Bác sĩ mang theo một chút dụng cụ chuyên ngành đến, trải qua một phen kiểm tra với tiểu vòi voi, kết luận trên sinh lý không có vấn đề gì. Chỉ là mấy năm nay dùng nhiều thuốc ức chế và thuốc ngăn mùi, cần thời gian nhất định để khôi phục. Ngoài ra bệnh trầm cảm cũng làm giảm ham muốn tình dục ở một mức độ nhất định.

Bác sĩ an ủi một chút. A lười hời hợt nghe, lại còn gãi gãi cái mông trước mặt bác sĩ.

O đẹp: “…”

Cảm giác anh chồng mình thật sự là càng lúc càng làm mất mặt phụ huynh.

Đến khi tiễn bác sĩ về rồi, O đẹp còn chưa mở miệng, A lười đã nói: “Kỳ thực anh có đội ngũ bác sĩ gia đình chuyên nghiệp.”

“Thì sao?”

“Cho nên em không cần gọi vị bác sĩ kia đến đây nữa.”

“Nhưng anh lại lười liên hệ đội ngũ bác sĩ của anh cơ mà.”

“…” Lúc này A lười dường như cảm giác thấy, “Hình như em bị sao à, em giận hả?”

“Không có.” O đẹp quay người đi vào nhà bếp.

A lười im lặng nằm xuống, trở mình hai lần, cặp mắt nhìn về phía nhà bếp một chút, nhưng trong nhà quá lớn, anh không nhìn thấy cậu trong đó. Cảm giác bầu không khí có chút khẩn trương cùng lúng túng.

A lười nói: “Anh bị ngứa mông.”

Không ai đáp lại.

A lười còn nói: “Em có thể chỉnh thời gian công tác của người máy lâu hơn một chút không?”

Vẫn không ai đáp lại.

A lười suy nghĩ một chút, lại trở người hai lần trên giường.

Khó chịu, trầm cảm, bất đắc dĩ.

Nhưng anh vẫn đứng dậy, đi vào phòng tìm một chiếc quần mặc vào. Sau đó lại đi tới cửa nhà bếp, hỏi: “Buổi tối tụi mình ăn gì?”

O đẹp quay người lại, thấy ông xã đã mặc quần rồi, nhưng cậu vẫn có chút bực mình: “Ăn mì.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi