ALPHA NHÀ TÔI CÓ CHÚT O



Edit: Hạ Du
Đường Tân thỏa mãn sự tưởng tượng của phần lớn mọi người về Omega.
Ngũ quan cậu tinh xảo, da trắng nõn, vóc người nhỏ nhắn, tính cách cũng dịu dàng.

Theo lý mà nói, một Omega như sách giáo khoa như vậy, dù chỗ nào có chút vấn đề cũng sẽ không thiếu người theo đuổi.
Hết lần này tới lần khác vấn đề lại xảy ra ở tin tức tố.
Tin tức tố bị rối loạn.
Biểu hiện cụ thể của triệu chứng là Alpha hoàn toàn không ngửi thấy mùi của Đường Tân.

Nói cách khác, đối với phần lớn Alpha, Đường Tân không có sức hấp dẫn giống hệt với Beta.
Điều này cũng dẫn tới một Omega ưu tú như Đường Tân tới năm thứ ba đại học vẫn chưa từng nói chuyện yêu đương.
Nhưng mà người trong cuộc không để trong lòng là được rồi.
Cậu lại nhắc lại lần nữa với bạn cùng phòng Cảnh Duật Hoài: “Tớ không có ý định yêu đương, cũng không vì bọn họ bàn tán mà tức giận.”
Đường Tân nắm ngón tay Cảnh Duật Hoài lắc lắc, giọng nói cũng mềm xuống: “Được rồi, cậu đừng tức giận, tức giận dễ mập lắm.”
Cảnh Duật Hoài nghe vậy cũng không bớt giận được chút nào, lại hận rèn sắt không thành thép: “Tên Phan Phái kia đã bắt nạt tới trên đầu cậu rồi mà cậu còn không tức giận.”
Tay cậu ta cũng rơi trên gương mặt trắng nõn mềm mại của Đường Tân, cuối cùng vẫn không ra tay nặng được, chỉ bóp nhẹ một cái nói: “Đợi tới lúc gặp được người cậu thích để xem cậu có gấp không.”
Đường Tân mặc cho Cảnh Duật Hoài nắn bóp, cười một tiếng không nói nữa.

Bị cướp mất chỉ có thể nói là có duyên nhưng không phận.
Nhìn nụ cười khôn khéo của Omega, Cảnh Duật Hoài bùi ngùi lần thứ 623: “Sao tớ không phải Alpha chứ, nếu không dù thế nào tớ cũng phải theo đuổi được cậu.”
Cảnh Duật Hoài người cao chân dài, ngũ quan anh tuấn, lần đầu gặp mặt Đường Tân còn tưởng cậu ta là một Alpha chui vào ký túc Omega, suýt chút nữa còn ấn luôn chuông báo động.
Lần đầu tiên nghe cậu ta nói lời này Đường Tân còn ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng bây giờ…
Cậu nghe lời này tới lỗ tay cũng mọc kén rồi nên chỉ qua loa lấy lệ ừ ừ hai tiếng.
Cảnh Duật Hoài làm dáng vẻ Tây Thi ôm tim, giọng nói ai oán: “Bảo bối, ấy không yêu tớ nữa rồi.”
Đường Tân lạnh lùng: “Yêu rồi, mệt rồi, không yêu nữa.”
Hai người lại trêu chọc nhau một lúc, chuyện này con như bỏ qua, cũng không nói được rốt cuộc là ai đang an ủi ai.
Nói đến cùng thì giữa hai Omega – không đúng, đó gọi là lòng ghen tị Omega của Phan Phái tác quái.
Mỗi lần có Alpha theo đuổi Đường Tân, Phan Phái sẽ chạy tới phổ cập kiến thức cho bọn họ về việc rối loạn tin tức tố của Đường Tân.

Sau đó, những Alpha theo đuổi này sẽ không xuất đầu lộ diện nữa, thậm chí có vài người trở thành đối tượng của Phan Phái.
Đường Tân tới đại học năm ba nhưng lịch sử tình trường vẫn trống rỗng thì có tới nửa là công lao của Phan Phái.
Đối với việc này, Đường Tân tỏ ý rất cảm ơn – cậu không có chút thiện cảm nào với mấy Alpha động tí lại dùng tin tức tố uy hiếp người khác kia.
Năm nhất lúc Đường Tân mới nhập học đã từng có một Alpha theo đuổi cậu, muốn thừa dịp không có ai dùng tin tức tố ép cậu tiến vào kỳ phát tình giả, nhưng bởi vì vấn đề tin tức tố nên Alpha đó không thành công.
Quốc gia bảo vệ Omega rất thích hợp, sau khi chuông báo động của Đường Tân vang lên, bảo an nhanh chóng chạy tới khống chế Alpha.
Nhưng bởi vì chuyện này, Đường Tân sinh ra cảm giác sợ hãi với tin tức tố tràn ngập tính xâm lược của Alpha, liên lụy tới cũng sợ hãi Alpha, sợ đến nỗi Đường Tân định sau khi tốt nghiệp sẽ tìm một Beta ở cùng quãng đời còn lại.
Nhưng mà Cảnh Duật Hoài không biết những điều này, trường học cũng giấu thông tin người bị hại nên Cảnh Duật Hoài luôn tin tưởng cho rằng sớm hay muộn Đường Tân cũng sẽ tìm một Alpha.

Bởi vì số lượng Omega thưa thớt, chính phủ lập ra các loại chính sách phúc lợi phục vụ Omega, mà đồng thời Omega hưởng thụ phúc lợi cũng phải thực hiện nghĩa vụ của mình.
Ví dụ như: Tiếp nhận xem mắt do chính phủ sắp xếp.
Cách ăn mặc của Đường Tân không khác gì với bình thường, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, ra ngoài, đợi tàu điện ngầm, lên tàu điện ngầm…
Sau khi ngồi xuống, cậu bắt đầu cảm thấy nôn nóng.
Một tiếng sau cậu sẽ mặt đối mắt với một Alpha ở khoảng cách gần để nói chuyện.
Đường Tân thật sự sợ mình không nhịn được giội cho người đối diện đầy mặt nước.
Cậu mở khung trò chuyện với Cảnh Duật Hoài ra, lúc chuẩn bị đánh chữ lại đột nhiên dừng lại.
Cậu đã gây phiền phức cho Cảnh Duật Hoài đủ nhiều rồi…
Gần đây Cảnh Duật Hoài có người yêu, hai người họ đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, cậu cũng không nên quấy rầy cậu ấy nữa.
Đường Tân hơi thở dài, tâm tình có chút kém.
Bên cạnh cậu là một Omega nữ lớn tuổi với vẻ mặt hiền hòa dịu dàng hỏi: “Gặp phải chuyện gì sao?”
Lúc đầu Đường Tân không kịp phản ứng, ngơ người xong mới biết người ta đang nói chuyện với mình.
Mẹ Đường Tân là một Omega phái nam hoạt bát, bình thường cậu cũng không tiếp xúc với phái nữ dịu dàng tao nhã thế này bao giờ cả.

Nên khi kịp phản ứng, cậu có chút mất tự nhiên: “Chào ngài, cháu…” Cậu do dự một chút vẫn không thể không biết xấu hổ nói ra nguyên nhân thật sự, “Cháu không sao ạ.”

Vị phu nhân dịu dàng này cười một tiếng, không hỏi nữa, chỉ an ủi cậu một câu: “Cuộc sống không có chỗ nào không qua được, suy nghĩ thêm rồi sẽ có biện pháp giải quyết thôi.”
Nghĩ biện pháp…
Dường như Đường Tân hiểu được gì đó.
Vì vậy nửa tiếng sau, một Đường Tân được quấn chặt chẽ kín đáo giống như định đi cướp xuất hiện trước cửa một quán trà sữa.
Hình như Alpha quan tâm tới cảm thụ của Omega nên đặt hẹn ở quán trà sữa.
“Chỉ mong vị Alpha kia thật sự tri kỷ như vậy.” Đường Tân suy nghĩ trong đầu.
Cậu lấy dũng khí đẩy cửa tiến vào.
Trong quán chỉ có một Omega  nam cao gầy xinh đẹp đang uống trà sữa.

Đường Tân thở phào nhẹ nhõm, may mà vị Alpha kia còn chưa tới.
Đường Tân tùy ý gọi một ly trà sữa rồi tìm một chỗ ngồi xuống.
Hình như vị Omega xinh đẹp kia có hứng thú với cậu nên nói chuyện trước: “Cậu cũng đợi người?”
Trong lòng Đường Tân có chút lo lắng, thật ra cậu không quá muốn để ý người xa lạ này, nhưng nhìn tới gương mặt xinh đẹp hơi quá đáng của người kia, cậu vẫn nâng tinh thần trả lời “ừ” một tiếng.
Omega xinh đẹp không bị sự lạnh nhạt của Đường Tân đánh bại, tiếp tục tìm đề tài: “Che kín như vậy… là lạnh hả?”
Bây giờ chính là thời gian sinh viên năm nhất tới báo danh, gọi là giữa hè cũng không quá, dù thế nào cũng không có khả năng do lạnh mới che kín mít cả mũi miệng.
Đường Tân cũng biết mình như này có hơi kỳ quái, ánh mắt nhân viên quán trà sữa nhìn cậu cũng không bình thường, nhưng cậu vẫn tỉnh táo nói: “Không, chống nắng.”
Vốn lý do này không có vấn đề gì, nhưng ông trời không chiều lòng người, hôm nay đúng lúc là một ngày trời râm.
Omega xinh đẹp nhìn tầng mây che kín mặt trời bên ngoài, chớp mắt mấy cái, không lên tiếng.
Đường Tân: “… Được rồi, thật ra trên mặt tôi đang mọc sởi.”
Omega xinh đẹp than thở, đáng tiếc nói: “Aii, tôi còn định nhìn dáng vẻ của cậu.” Một tay anh chống cằm nhìn chằm chằm vào đồ che mặt của Đường Tân, giọng nói vừa mất mát vừa tủi thân.
Đường Tân thân là nhan khống nên lương tâm cậu lập tức khiển trách.
Đang lúc cậu do dự có bỏ ra cho anh nhìn hay không thì trà sữa được làm xong.
Đôi mắt phượng lấp lánh của Omega xinh đẹp kia nhìn chằm chằm vào cậu.
Đường Tân: “…”
Được rồi, hỏng rồi.
Dù sao Alpha chưa tới, hình như đống ngụy trang này không có ý nghĩa gì cả.
Đường Tân giải thích trước một câu: “Thật ra thì không có sởi… Là vì tránh người.”
Cậu tháo đồ che mặt xuống, hơi thở ra rồi bưng trà sữa lên uống, đợi một lúc lâu nhưng lại không có người trả lời lại.
Cái đáng sợ không phải là mình kỳ vọng quá cao với giá trị nhan sắc của đối phương mà là sự chênh lệch sau khi nhìn thấy.
Hai giây sau, cậu đợi được âm thanh chụp ảnh.
Đường Tân: “…”
Cậu có chút không vui.

Hành động không hề nói trước đã chụp ảnh làm cậu cảm thấy bị xâm phạm sự riêng tư.
Dường như Omega xinh đẹp cũng phát hiện Đường Tân không vui.

“Xin lỗi… Thuận tay nên… Nếu cậu không thích tôi sẽ xóa ngay.”
Tuy là nói như vậy nhưng ánh mắt anh vô cùng không nỡ, lưu luyến không thôi trên màn hình điện thoại rồi phiền não nhỏ giọng lảm nhảm: “Thật là đẹp mà, nhưng cậu ấy không vui…”
Ngón tay trắng nón đã ấn tới núi xóa nhưng lại chậm chạp không ấn vào chữ xác nhận màu đỏ.
“Vậy, nếu không cậu thêm Wechat của tôi, tôi gửi hình qua cho cậu?” Omega xinh đẹp nhanh trí nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường.
Đường Tân đối với người đẹp, à không, trai đẹp nũng nịu không hề có sức đề kháng, chút không vui trong lòng đã tan thành mây khói, không hiểu thế nào đã thêm luôn Wechat của anh.
Kết cấu bức ảnh, ánh sáng đều thật sự cực kỳ hoàn mỹ, trước giờ Đường Tân cũng không phát hiện mình đẹp như vậy.
Sau trận ầm ĩ như vậy, thời gian hẹn cũng đã tới, nhưng trong quán cũng không có khách hàng mới.

Trong lòng Đường Tân cũng dần dần nhẹ nhõm, có lẽ vị Alpha kia sẽ không tới.
Vì vậy cậu chuẩn bị phát triển tình bạn với vị Omega xinh đẹp này.
Đường Tân tự giới thiệu: “Tôi tên là Đường Tân.”
Nụ cười trên mặt Omega chưa hề hạ xuống: “Tôi là Tiết Chước, tới Yến Thành học đại học.”
Đường Tân dò hỏi: “Tân sinh viên của Yến đại?”
Tiết Chước: “Đúng vậy, tới trước để làm quen hoàn cảnh, ngày mai đi báo danh.”
Đường Tân: “Thật có duyên, anh là đàn anh năm ba của em.”
Tiết Chước uống một ngụm trà sữa, vẻ mặt đầy thỏa mãn: “Em biết, Đường Tâm Tiểu Bảo”
Đường Tân: “…” Còn là một người hay dạo diễn đàn nhỉ.
Không sao, Đường Tân đã quen lúng túng rồi.
… Quen cái quỷ ý!
Cách gọi này nghe một lần lại xấu hổ một lần!
Lỗ tai Đường Tân đỏ lên, cứng rắn nói sang chuyện khác: “Người em đợi đâu rồi?”
Tiết Chước nhìn đồng hồ: “Không biết, có lẽ là không tới đâu.”
Đường Tân nghe tình huống này có chút quen tai nên hỏi tiếp một câu: “Người em chờ là ai?”
Tiết Chước thờ ơ: “Đối tượng hẹn hò.”
Đường Tân: “Khéo thật, anh cũng…” Đột nhiên cậu phát hiện ra không đúng, lại nhớ tới năm nhất đại học mình nhận nhầm Cảnh Duật Hoài là Alpha…
“Mạo muội hỏi một câu, giới tính thứ hai của em là?”
“Alpha đó.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi