ÁM DỤC HOÀNH LƯU - THÁN CỰU THỜI

Tầng hai nhà Hà Dã có một phòng khách nhỏ, phòng tắm và một phòng ngủ. Phòng khách không có vách tường, chỉ đặt một hàng ghế gỗ dài, một cái bàn được phủ giấy báo, còn lại không có gì nữa.

Chu Giai ngoảnh đầu nhìn, nghe thấy trong phòng tắm vẫn vang lên tiếng nước chảy, cậu hé môi thở dài mới đánh bạo đi đến cửa phòng ngủ đang hé ra bên kia.

Cậu đoán đó là phòng ngủ của Hà Dã. Quả nhiên, đi đến cửa phòng đã nhìn thấy giường và chăn.

Chu Giai ngó nghiêng nhìn, giơ tay lên lần mò tìm công tắc bật đèn, nhấn xuống, ngọn đèn nhỏ trong phòng ngủ sáng lên. Cậu không hề do dự mà đi thẳng vào.

Rõ ràng căn phòng ngủ của Hà Dã rất sạch sẽ, dường như thường xuyên được quét dọn, không hề nhiều bụi bặm giống như bên ngoài. Nói đến nhiều bụi, Chu Giai cũng cảm thấy tay vịn cầu thang cậu vừa dựa lên có cảm giác sạn sạn, giơ tay lên nhìn, đúng thật là dính cả mảng bụi lớn.

Chu Giai cầm lấy balo, lấy từ bên trong ra một cái khăn ướt dùng một lần để lau tay. Cậu lẩm bẩm, con ngươi đảo quanh cách bày biện trong phòng ngủ: “Tên lười nhà cậu, bên trong quét dọn sạch sẽ, bên ngoài còn không thèm động đến.”

Cậu vứt rác vào thùng rác, liếm môi, tự phản bác bản thân: “Được rồi, hết đi học lại đi làm, dọn được phòng ngủ đã là không tệ rồi.”

Ngồi lên giường, Chu Giai cảm thấy nóng. Rõ ràng trong phòng không bật lò sưởi nhưng cậu vẫn thấy nóng, chắc là do vừa rồi bị Hà Dã kích thích.

Chu Giai cắn môi, buông balo ôm trong ngực xuống, bắt đầu nới lỏng dây áo khoác trên người, cởi khuy áo. Lông mi run run, cậu nghĩ một chút lại đứng lên, dứt khoát cởi áo khoác ra cuộn lại, nhét vào trong balo.

Giây phút kéo khóa mở balo ra, Chu Giai nhìn thấy mấy thứ bên trong, da mặt lại biến đỏ, thân thể cũng càng thấy nóng hơn.

“Mẹ kiếp, xấu hổ cái khỉ gì nữa?”

Chu Giai lầm bầm một câu, nhấc balo lên dốc ngược, đổ hết những thứ bên trong đặt lên giường, sau đó nhét áo khoác vào rồi khóa lại. Cậu liếc nhìn hai cái hộp và ba cái khăn giấy ướt được tặng kèm, Chu Giai chợt đứng lên, đi đến bàn học.

Bàn học của Hà Dã lộn xộn muốn chết nhưng rất nhiều sách, phần lớn là tài liệu giảng dạy được trường phát, trông mới tinh như chưa bao giờ từng dùng qua. Trên bàn học có những thứ được vẽ bằng bút chì và bút mực, hình ảnh hoạt hình, công thức Toán học, công thức Vật lý, từ vựng tiếng Anh.

Chu Giai cảm thấy trong lòng không có mùi vị gì cả, cậu đặt balo xuống đè lên những thứ dễ khiến người ta liên tưởng kia. Cậu nghĩ mình phải quay lại ngồi im trên giường, nếu không chờ lát nữa Hà Dã đi ra nhìn thấy lại hiểu lầm cậu lục lọi đồ của hắn. Nhưng Chu Giai liếc qua vẫn nhìn thấy một khung ảnh bị kẹp giữa những cuốn sách bị lộ ra một góc, và cuốn sách dường như đã được đặt có chủ đích. Cậu không nhịn được sự tò mò trong người, nhìn về phía cửa, lén lút nhấc sách lên rút khung ảnh ra.

Chu Giai cứ nghĩ đây sẽ là ảnh ba mẹ của Hà Dã, còn thấy có phần buồn rầu. Cậu cho rằng Hà Dã sẽ giống như cậu, cất giữ hình ảnh của những người mình yêu. Nhưng không phải, Chu Giai lật hình, là ảnh chụp một mình Hà Dã.

Hà Dã tắt vòi nước, giơ tay lên vuốt nước trên mặt. Hắn quay đầu, cái nhìn sắc bén dính chặt lên cửa phòng tắm. Qua một lúc, hắn mới rút khăn lông, lau khô nước trên người, bên tai vang lên tiếng ù ù, là kết quả của việc máu nóng dồn lên não lúc nãy.

Hà Dã giơ tay sờ lên khóa cửa phòng tắm, nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Bên ngoài rất yên ắng, hình như không có ai ở đó.

Hắn vặn ổ khóa, mở cửa ra, cả người mang theo khí lạnh. Thân thể lạnh lẽo trong nháy mắt, hắn chợt phát hiện bên cạnh có ánh sáng, là từ phòng ngủ, nhiệt độ cơ thể lại lên cao như cũ.

Tâm trạng cứ lên lên xuống xuống mấy lần khiến Hà Dã phát điên. Hắn đỏ mắt, thả chốt cửa phòng tắm, xoay người đi chân trần về phòng ngủ.

Thấy người vẫn còn ở đó, ngọn lửa trong đầu Hà Dã lại bùng lên cao ba thước. Đến khi nhìn thấy tấm hình hắn giấu đi không muốn thấy nhất trong tay người kia, trong phút chốc chân mày cau lại đi thẳng tới.

Nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, Chu Giai thoát khỏi hồi ức trở về thực tế, muốn đặt khung ảnh xuống nhưng vẫn bị Hà Dã bắt gặp. Cậu lẩn tránh ánh mắt, có chút lúng túng đặt nó trở về chỗ cũ. Hà Dã đi tới bên người cậu, cả người mang hơi nóng bốc lên.

Chu Giai căng thẳng cúi đầu, rụt cổ không dám nhìn tới thân thể trần trụi của Hà Dã, hai tai đỏ như rỉ ra máu.

Hà Dã nhìn thấy khung ảnh bị sách che lại lần nữa, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Chu Giai – kẻ luôn khiêu khích hắn, giờ phút này lại giả vờ thuần khiết. Lồng ngực nảy lên, kịch liệt đến phát đau.

Hắn thở hổn hển, tiếp đó giơ tay áp lên sau cổ Chu Giai, cưỡng ép cậu phải ngẩng mặt nhìn mình, dù thế nào cũng phải bắt cậu mở mắt nhìn hắn.

Chu Giai vùng vẫy giơ tay lên đẩy tay Hà Dã ra, lại cắn môi theo thói quen, trong phút chốc không biết nên đặt ở chỗ nào cho đúng, gương mặt đỏ bừng vì ngại ngùng.

Tay Hà Dã di chuyển về phía trước, đổi cách túm cổ Chu Giai, ép cậu phải ngẩng đầu nhìn mình. Đôi mắt hắn đỏ lừ nhìn cậu, khàn giọng hỏi: “Không nhìn sao? Không muốn nhìn nữa à? Không phải lúc nãy vừa thấy đã rất hứng khởi sao?”

Chu Giai nghe hắn nói lúc nãy, hô hấp gấp gáp, lùi bước chân về sau né tránh sự áp chế của hắn, ngoài miệng vẫn ngang ngạnh nói lời trái lương tâm: “Nhìn cái mẹ gì mà nhìn?? Có cái gì mà nhìn?”

Đáy mắt Hà Dã trầm xuống, dáng điệu mím chặt môi tiến về phía cậu lùi, sau đó đẩy ngã người ra đằng sau. Chu Giai bị đẩy ngã nhào, sợ hết hồn giơ tay túm lấy Hà Dã. Hà Dã phản ứng rất nhanh, tay túm lấy người kia, còn thuận tay ôm lấy vào trong ngực mình.

Chu Giai hoảng hốt chưa bình tĩnh lại, còn chưa kịp chửi “ĐM” ra ngoài miệng, hai chân đột nhiên cách mặt đất mấy phân. Hà Dã dùng tư thế ôm cậu cách đất, nhấc chân đi đến giường, hơi thở nóng bỏng phun lên cổ Chu Giai.

Cả người Chu Giai cũng nóng, hai tay giữ chặt cánh tay với những bắp thịt gồ lên rắn chắc của Hà Dã, trong lòng bàn tay toàn mồ hôi. Lúc Hà Dã bước đi, cậu cũng có thể cảm nhận được thứ đồ chơi bá đạo của hắn đang cạ nhẹ phía dưới cậu như mè nheo.

Chu Giai quay mặt đi chỗ khác, không dám đối mặt với Hà Dã. Dù cậu xấu hổ nhưng vẫn khá bạo, không hề giãy giụa nữa, cứ để Hà Dã bế cậu như thế lên giường.


Hà Dã siết chặt vòng eo Chu Giai, cho đến khi bắp chân cậu đụng phải giường, hắn mới thả lỏng tay. Cái chân đi giày của Chu Giai rơi trên sàn, còn giẫm một cước lên mu bàn chân Hà Dã. Chu Giai cảm nhận được, đang muốn di chuyển chân, cảnh tượng trước mặt đột nhiên xoay tròn điên đảo. Cậu ngửa đầu ngả ra đằng sau, sau ót đụng phải chăn bông mềm, một trận choáng váng.

Hà Dã mím môi đẩy ngã Chu Giai rồi cũng nhảy lên giường, đầu gối quỳ xuống tách hai chân của cậu ra. Chu Giai còn đang mơ màng, tay cậu đã bị Hà Dã túm được kéo cả người ngồi dậy.

Chu Giai chóng mặt nhìn Hà Dã, đôi mắt lóng lánh ánh nước, sắc mặt đỏ bừng. Hà Dã nhìn chăm chú đôi mắt cậu, đưa tay cầm lấy vạt áo len của cậu, kéo thẳng lên trên, muốn cởi nó ra. Chu Giai hạ tầm mắt, nhìn thấy cây hàng đỏ bừng thẳng tắp đang chào cờ phía dưới của Hà Dã, cậu nhỏ giọng chửi bậy, muốn xê dịch tầm mắt để không nhìn nữa, trước mắt bị che lại.

Quần áo ma sát tạo ra tĩnh điện được cởi xuống, tiếng lách tách vang lên, bầu không khí nóng bỏng như đốt cháy ngay lập tức.

Dưới áo len của Chu Giai còn có một chiếc sơ mi, mà sơ mi cởi mất thời gian hơn. Hà Dã quẳng thứ trong tay lên đầu giường, đẩy ngã Chu Giai, hai tay hắn cởi từng khuy áo. Chu Giai quan sát Hà Dã từ bên dưới, nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của hắn, trong lòng đắc ý và phấn khích, còn vừa xốn xang và mong đợi nữa. Cậu giơ tay lên che miệng mình, không nhịn được cười trộm. Nhưng chỉ một lúc sau, cậu không cười nổi nữa.

Hà Dã với gương mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng thật chất trong lòng đã bị lửa thiêu rụi từ lâu nghe thấy tiếng cười khúc khích. Hắn ngước mắt nhìn Chu Giai ngoan ngoãn nghe lời, nhìn thấy vẻ ý loạn tình mê của cậu, nghiến răng một cái, còn mấy cái khuy chưa cởi xong, hắn xé toạc luôn cổ áo ra, đầu v* và hình xăm của Chu Giai trần trụi lộ ra.

Hô hấp trở nên gấp rút, Hà Dã di chuyển một tay, ngón tay sượt qua hình xăm, tiếp đó bóp lấy đầu v* không biết đã cứng lên từ lúc nào.

Nơi đó là nơi nhạy cảm của Chu Giai, hơn nữa lần trước cậu còn bị Hà Dã ác độc nghịch một lần ở phòng học, vốn chưa hoàn toàn tiêu sưng, bây giờ lại bị dùng sức vừa bóp vừa véo như vậy thì cảm thấy đau, nào có cái gì gọi là khoái cảm.

Chu Giai bị véo đến run cả người, không kiểm soát giơ tay kéo tay Hà Dã, không muốn hắn tiếp tục. Có lẽ do cậu câu dẫn Hà Dã, còn gửi hình và video cho hắn, cho nên trong lòng Hà Dã đã ẩn giấu dục vọng từ lâu, đối với hai hạt đậu nổi trên nền hình xăm này rất yêu thích, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cậu được.

Chu Giai cũng không phải kẻ dễ bị bắt nạt, cậu đã nói trước rồi, nếu Hà Dã dám mạnh tay với cậu ở trên giường, cậu sẽ cắn hắn. Nhưng bây giờ tư thế hai người một trên một dưới, cậu không thể cắn Hà Dã, động một cái là Hà Dã đã khống chế cậu như thể dã thú đè lấy con mồi ngấu nghiến.

Mắt thấy đầu v* lại bị chơi sưng, đỏ tấy và sắp rách da, Chu Giai nhớ lại tình cảnh mấy ngày hôm nay vừa chạm vào là đau không ngủ nổi, cậu cắn răng nghẹn ngào, lưng tì lên giường lùi ra đằng sau. Hai chân quẫy đạp rơi cả giày.

Cậu co một bên đùi phải lên, giơ chân quả quyết đạp lên bụng dưới Hà Dã.

Lòng bàn chân cảm nhận được dương v*t ấm nóng đang cương lên qua lớp tất, hừng hực nóng rực, Chu Giai bị nóng mà rụt chân lại. Nhưng chỉ một thoáng, cậu rụt chân về rồi đạp thêm cú nữa, còn dùng lực mạnh hơn so với vừa rồi.

Hà Dã bị Chu Giai đạp đến mức rít một hơi. Hắn cúi đầu nhìn cái chân đang đạp vào giữa hai chân mình, dục vọng trong đáy mắt bốc lên. Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Giai, Chu Giai lại dùng lực đạp mạnh vào em trai của hắn, hừ một tiếng đầy uy hiếp nói: “Tay, thả ra.”

Biểu cảm này bộ dáng này, đúng là không rõ bản thân đang trong tình cảnh nào.

Rất khinh người, còn vô cùng đáng đánh đòn.

Hà Dã cứ nhìn Chu Giai, khóe miệng nâng lên chút xíu, lông mày khẽ nhướn, rất ngỗ ngược, rất phách lối, rất hung ác nói: “Nhìn thử xem, là cậu phế bỏ anh em của tôi trước, hay là tôi khiến cái viên này của cậu bị…”. truyện tiên hiệp hay

Tay hắn dùng sức túm lấy, gằn từng chữ “chơi hỏng trước” ra.

Chu Giai đau đến rên rỉ, nức nở túm lấy bàn tay Hà Dã đang không ngừng bóp véo trên đầu ngực cậu, mím môi quật cường, cố chấp chống cự Hà Dã.

Nhiệt độ phòng vốn không cao nhưng bởi vì hai người họ, bây giờ đang dần dần tăng lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi