ÂM NƯƠNG


Hé lộ thảm cảnh mà người dân thôn chài Vĩnh Niệm đang phải gánh chịu, cùng với đó là sự trùng hợp rất kỳ lạ của cây trâm Mộc Tử, lai lịch không tầm thường chút nào!
----
Đợi thuyền đi khuất, ba người họ liền lao ra, thấy cả ba ngư dân vẫn còn thoi thóp, liền hạ cây cọc xuống, không vội nhấc người ra, mà để U Linh dùng phép tạm thời giữ đông máu.

Vật vã một lúc, họ cũng đưa được ba ngư dân kia vào trong, U Linh lấy thuốc cầm máu, lại dùng linh lực bắt đầu trị thương cho họ.

Phần bụng của ba người này đều bị cọc gỗ xuyên thủng thành một cái lỗ từ trước ra sau, nhìn thấy được hết cả nội tạng, cực kỳ khủng khiếp.
“Không làm như thế được đâu.

Các người cứu họ, bọn chúng sẽ biết, chúng sẽ quay trở lại giết hết cả thôn mất thôi.”
Giọng nói run rẩy của một ông lão vang lên.

Ông ta đã rất già rồi, chân đi tập tễnh, quần áo rách rưới, cầm theo một cây đuốc đi tới.

Vân Xuyên ngước lên hỏi ông lão.
“Cụ ơi, tại sao lại không được cứu họ? Ở đây rút cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao lại để đám quỷ hải tặc kia hại chết nhiều người như thế?”
Ông lão nhìn ba người đang được một nhà sư trẻ chữa bệnh, nhìn nhà sư dùng tay không phát ra ánh sáng, ông ta kinh ngạc lắm, đứng ngẩn ngơ một hồi mới nói tiếp.
“Đi.

Đi về làng trước đã, ta sẽ nói cho mà nghe.”
Ông lão lật đật dùng mấy tàu lá dừa bện qua loa, sau đó đặt mỗi người bị thương lên một chiếc mà kéo về thôn.

Vân Xuyên mồ hôi mồ kê nhễ nhại, lại còn rất đói, ** Thóc đi theo họ cũng thấm mệt.

Ông lão gọi vợ và đứa cháu gái của mình ra đưa ba người bị thương vào nhà, rồi lại sai họ chuẩn bị cơm cho mấy người dùng.
U Linh nói anh ta không đói, nhưng chỉ có Vân Xuyên và ** Thóc biết anh ta không ăn cơm.

Trong lúc hai người ăn cơm, U Linh chuyên tâm chữa trị vết thương cho ba ngư dân kia.

Bà lão nhìn ba ngư dân, kinh hãi nói nhỏ với ông lão.
“Ông ơi, cứu họ về đây thế này sẽ xảy ra chuyện mất, mai ngày kia thôi là bọn quỷ kia sẽ phát hiện ra ngay.”
Ông lão thở dài một tiếng, khổ sở đáp lời.
“Cứu cũng cứu về rồi, đến đâu hay đến đó vậy.”
U Linh trị thương xong cho ba ngư dân, hơi thở đã đều trở lại, chỉ có phần bụng bị thủng một lỗ sẽ không bao giờ hồi phục lại được.

Ông bà lão nghe thế thì càng tỏ ra sợ hãi hơn.
“Sư thầy nói thế tức là cả đời phải mang theo cái lỗ đó mà sống sao?”
“Tiểu tăng chỉ có thể giúp máu trong người lưu thông trở lại, nội tạng vận hành bình thường, nhưng không thể tái tạo lại da thịt đã bị xuyên thủng ngay lập tức, thời gian sau này nếu chăm sóc tốt thì sẽ hồi phục.

Tiểu tăng vô năng, chỉ có thể làm được đến thế.”
“Sư thầy nói gì vậy, sư thầy thật sự rất tài giỏi, nếu không phải người là thầy chùa thì lão cũng cho rằng sư thầy là thần y ấy chứ.”
Vân Xuyên và ** Thóc cũng đã ăn xong.

Thằng bé ngồi chơi với cháu gái ông bà lão.

Mấy người lớn cũng ngồi lại, ông lão bắt đầu kể cho họ nghe thảm cảnh mà thôn Vĩnh Niệm đang gặp phải.
Trước đây thôn Vĩnh Niệm là làng chài trù phú, cá tôm năm nào cũng đầy ắp, cuộc sống tuy không giàu có gì nhưng đầy đủ sung túc.

Nửa năm trước, có một thuyền đánh cá của ngư dân gặp nạn trên biển, được chiếc thuyền lớn cứu giúp.


Ngư dân trên thuyền chài cũng không nghi ngờ gì, còn chỉ đường cho họ đưa về bờ an toàn.

Ai mà ngờ được, thuyền đó là thuyền ma, trên thuyền đều là đám quỷ đội lốt người.

Chúng vào được bờ thì bắt đầu lộng hành, cướp đoạt đàn bà con gái, có bao nhiêu cô gái còn trinh tiết chúng đều bắt hết ra biển.

Dân trong làng căm phẫn nổi dậy chống trả, nhưng sức người làm sao so được với ma quỷ.

Trong một buổi, chúng gi3t chết mấy chục mạng, cắm cọc lớn trên bờ rồi xiên họ lên đó, chúng nói những mạng người này tượng trưng cho chiến tích, ai dám đưa thi thể xuống chúng sẽ quay lại lấy mạng kẻ đó.

Vân Xuyên nghe tới đây liền căm phẫn hỏi.
“Những thi thể ngoài bờ biển kia quá nhiều, cũ mới lẫn lộn, không thể giết trong cùng một thời điểm.

Chắc hẳn đám quỷ tặc đó còn muốn có được thứ gì trong thôn nên mới thường xuyên quay lại phải không ông?”
Ông lão thở dài gật đầu, hai mắt đã rơm rớm.

Ông đưa mấy ngón tay thô ráp già nua lên lau đi, sau đó mới kể tiếp.
“Thôn Vĩnh Niệm có một cái miếu thờ nhỏ, gọi là miếu Hải Nữ, nơi đó thờ một người con gái xinh đẹp, giỏi giang, đã giúp người dân trong thôn Vĩnh Niệm chống lại thuồng luồng đen quấy phá, để ngư dân được yên ổn đánh bắt sản vật biển sống qua ngày.

Đám quỷ tặc kia háo sắc, trông thấy bức vẽ Hải Nữ trong miếu thì liền muốn người dân chúng tôi giao nộp nàng ấy.

Nhưng ngôi miếu này xây dựng đã trăm năm, chúng tôi biết đi đâu tìm Hải Nữ.

Tất cả con gái mới lớn trong thôn đều bị chúng đem đi hết, cứ chừng dăm bảy hôm chúng quay lại một lần, lần nào chưa tìm được Hải Nữ chúng sẽ gi3t chết ba người.”
“Hải Nữ kia là có thật hay chỉ là truyền thuyết vậy ông?”
“Không phải truyền thuyết, theo ta được nghe các bô lão kể lại, thì Hải Nữ là con người bằng xương bằng thịt, tuy nhiên nàng ấy biết đạo pháp, đi vân du khắp nơi cứu giúp dân lành.

Đúng rồi, lão còn nghe nói, vật cưỡi của Hải Nữ là một con nai sừng tấm màu trắng rất to khoẻ.”
Vân Xuyên đang chăm chú nghe chợt giật mình hỏi.
“Ông có chắc là nai sừng tấm không ạ?”
“Lão chắc chắn mà, chuyện này không sai đâu.”
Ông lão gật đầu chắc nịch.

Bà lão từ trong nhà đi ra cũng chen vào khẳng định thêm.
“Ông nhà tôi nói đúng đấy, chuyện này những người già như chúng tôi đều biết, Hải Nữ cưỡi nai sừng tấm không sai đâu.”
Ông lão chợt nhìn Vân Xuyên hỏi.
“Cô gái lẽ nào cũng biết về Hải Nữ sao?”
“Ơ, dạ…cháu không biết Hải Nữ là ai, chỉ biết mẹ cháu được một bà lão tóc trắng cưỡi nai sừng tấm tặng cho cây trâm này.”
Vân Xuyên tháo Mộc Tử trâm trên đầu xuống giơ ra, bà lão và ông lão ngạc nhiên nhìn nhau một hồi, ông lão nói.
“Đúng là cái trâm này rồi, trong bức vẽ Hải Nữ ở miếu cũng hoạ cả cây trâm này trên tóc của Hải Nữ đó.

Hai con cá cắn đuôi nhau không sai đâu, lão nhớ rất rõ.

Chỉ tiếc là không nhớ được rõ mặt của Hải Nữ, chỉ biết là tranh vẽ lúc nàng ấy còn rất trẻ.”
Vân Xuyên cũng biết cây trâm này không tầm thường, nhưng không ngờ tìm tới đây lại biết cây trâm này từng thuộc về một cô gái được xưng tụng là Hải Nữ.

Khi cho mẹ Vân Xuyên cây trâm này, Hải Nữ cũng đã già, tóc đều chuyển màu trắng như cước, thật là một sự trùng hợp khó tin.
“Ông ơi, vậy cái miếu đó còn không ạ?”
“Miếu thì còn, nhưng mà tranh vẽ thì đã bị đám quỷ đó lấy đi mất rồi.

Nhưng hai cô cậu cứu mạng người trong thôn thế này, sớm muộn gì bọn chúng cũng phát giác ra.


Cứu một người sẽ bị giết hai người, e là sắp tới đây thôn Vĩnh Niệm chúng ta cũng sẽ chẳng còn lại ai.”
Ông lão bưng lấy mặt, hai hàng nước mắt chảy dài xuống, bà lão ở bên cạnh vỗ vai an ủi, nhưng hai khoé mắt cũng đã ầng ậc nước.
Vân Xuyên quay sang hỏi U Linh.
“U Linh, anh có cách nào giúp họ không? Không thể để đám quỷ tặc đó lộng hành, giết người vô tội như vậy được.”
Bà lão nghe Vân Xuyên nói thì ngăn lại.
“Cô gái trẻ à, chuyện này tuyệt đối không được đâu.

Bọn chúng đông lắm, lại đều là yêu ma quỷ quái, sức người căn bản không so được.

Cô cậu hãy đi đi, đừng ở lại đây mà thiệt thân.”
Vân Xuyên nghe vậy thì không phục, cô hỏi bà lão.
“Bà ơi, thế sao người dân trong thôn lại không bỏ trốn đi, rời khỏi thôn cũng được mà.”
“Haiz, nào có phải chúng ta không muốn giữ mạng, nhưng chạy không nổi cô gái à.

Quanh thôn đều bị yêu quỷ chiếm giữ hết rồi, chúng không ở đây, nhưng không biết đã ám gì lên đất trong thôn, người nào rời khỏi đều tự lăn ra chết.

Chúng ta ở đây kiểu gì cũng phải chết, chỉ là chết muộn hơn mà thôi.”
U Linh lúc này mới nheo mắt lên tiếng.
“Bảo sao lúc vào thôn, tiểu tăng ngửi thấy mùi dầu xác chết.

Hoá ra là đã được yểm hết vào đất rồi.”
“Dầu xác chết ư?”
“Xuyên Nhi, loại dầu này được luyện từ máu và mỡ của người chết, trộn thêm một số loại kịch độc, thứ này nếu đã yểm vào đất hoặc vào nước, thì coi như đã đánh dấu, chỉ cần sơ sảy là mất mạng.”
Vân Xuyên nghe U Linh nói như vậy, vừa lo sợ vừa hoang mang, cô chưa từng đọc về thứ gọi là dầu xác chết này.

“Cô cậu không phải người trong làng, sẽ không lo bị chúng phát hiện ra, bây giờ cô cậu và thằng bé này đi nhanh còn kịp.”
“Bọn cháu đã đến đây rồi, lẽ nào lại giương mắt nhìn mọi người bị quỷ tặc gi3t chết hay sao? Ông bà, hiện giờ trong thôn còn lại bao nhiêu người? Trai tráng khoẻ mạnh, những người có thể chiến đấu là bao nhiêu?”
Hai ông bà già thấy Vân Xuyên nghiêm túc đến vậy, ngỡ ngàng nhìn cô gái trẻ, tuổi đời hẳn là chưa tới mười tám.

“Cô gái, cô tính làm gì?”
“Nếu như đằng nào cũng là chết, chi bằng thử vùng lên một lần, có chết cũng chết oanh liệt, còn hơn ngồi chờ chúng đến lấy mạng từng người từng người, đến khi không còn ai đủ sức chiến đấu nữa thì đã quá muộn.”
U Linh nhìn thấy dáng vẻ bừng bừng quyết tâm của Vân Xuyên, ít nhiều cũng cảm thấy kinh ngạc.

“Cô gái trẻ, cô có ý nghĩ giống hệt lão.”
Cứ tưởng hai ông bà già sẽ sợ hãi mà phản bác, nào ngờ ông lão cũng nhuệ khí dâng trào, hai mắt như bừng sáng lên.
“Hai vợ chồng lão đã quá già rồi, chỉ vì hai đứa con dám liều mình đánh trả quỷ tặc mà bị chúng xiên chết.

Lão đã thử vận động những người khác, nhưng chỉ cần nhìn thấy thi thể người dân trong thôn bị phơi sương gió ngoài bờ biển là mọi người lại chùn bước, chỉ dám chốn chui lủi trong nhà cầu trời khấn phật cho người chết tiếp theo không phải mình.

Từ đó đến giờ, lão cũng không dám vận động mọi người nữa.”
Vân Xuyên nghĩ ngợi một hồi, sau đó nói.
“Ông bà, đợi khi trời sáng, có thể tập hợp mọi người trong thôn lại một lần nữa không ạ?”
“Hai cô cậu vừa cứu ba người trong thôn, sáng sớm kiểu gì những người khác cũng biết chuyện, họ sẽ tụ tập đến thôi.

Tới lúc đó, lão sẽ thử hỏi ý kiến mọi người một lần nữa xem thế nào.”
Quyết định xong xuôi, mọi người cùng nhau đi nghỉ ngơi một chút.


Vân Xuyên trằn trọc khó ngủ, cô miên man nghĩ cách đối phó với đám quỷ hải tặc, một lúc sau mới mơ màng ngủ mất.

Trong lúc đó, U Linh cũng ra khỏi căn nhà của ông bà lão, một mình đi về hướng biển.

Đứng trên một mỏm đá, U Linh lẩm bẩm gì đó, đợi một lúc thì thấy dưới làn nước trồi lên một con cá voi lớn.

Trên lưng cá voi hiện ra một bóng người cá, toàn thân đều là vảy cá màu đen lấp loáng.
“U Linh, lâu rồi không gặp.

Gọi ta có chuyện gì sao?”
“Mạn Long, ngươi vẫn đen như ngày nào.

Gọi ngươi tất nhiên là có chuyện muốn hỏi.”
Người cá vẩy chiếc đuôi, hoá thành bộ dạng người rồi nhảy lên mỏm đá, đối mặt với U Linh.

“Có chuyện gì mà ngươi đến tận cái thôn bị nguyền rủa này thế?”
“Ta có việc tìm tới đây.

Hải Nữ trong miếu thờ của thôn này là ai? Vì sao đám quỷ tặc kia lại muốn bắt cô ta?”
Người cá Mạn Long chớp hai tròng mắt đen, ngẫm nghĩ một lát rồi mới trả lời.
“Ta đã từng nhìn thấy Hải Nữ, cô ta cưỡi con nai sừng tấm màu trắng, trên đầu cài trâm Mộc Tử.

Một trăm năm trước, dưới biển này có một con Hắc Giao Long, giả dạng làm hải thần yêu cầu hiến tế những cặp đồng nam đồng nữ cho nó ăn thịt.

Hải Nữ đã dùng trận pháp gọi là Song Ngư Lưỡng Đạo trong Mộc Tử trâm để tiêu diệt Hắc Giao long.

Sau đó được người dân trong thôn lập miếu thờ gọi là Hải Nữ, chứ tên cô ta là gì thì không ai biết.

Đám quỷ tặc kia năm xưa vốn theo đại quân phương Bắc tiến vào đất Nam, nhưng trên đường lại đụng độ với Hắc Giao long khi ấy bị Hải Nữ đánh trọng thương.

Hắc Giao long giết tất cả người trên mấy chiếc thuyền, nhưng do trọng thương quá nặng cũng chìm xuống đáy biển chết đi.

Linh thức của Hắc Giao long trở thành âm khí độc, nhập vào toàn bộ quỷ hồn trên thuyền, từ đó biến thành quỷ hải tặc tàn ác, giết chóc không gớm tay, ngày đêm săn lùng Hải Nữ.”
Mạn Long dừng lại, nhìn U Linh vẫn đang đăm chiêu rồi nói tiếp.
“Ngươi nhúng tay vào chuyện này làm gì, thôn chài này đánh bắt vô số sản vật biển cả, đụng tới thuỷ cung, đã từng giết mấy con cá voi của ta, xẻ thịt lột da không thương xót, ta không thể hại con người, nhưng cũng không muốn cứu bọn chúng, bấy lâu nay vẫn ở một chỗ chờ xem những con người này sống sót được bao lâu.”
Nhìn đáy mắt tràn lên một sự căm ghét không giấu diếm của Mạn Long, U Linh không mặn không nhạt hỏi.
“Nể tình nghĩa bao năm quen biết, ta cũng từng cứu mạng ngươi một lần, nếu như ta muốn giúp dân làng này đánh đuổi quỷ tặc, ngươi có thể trợ giúp một tay không?”
Mạn Long nghe thế thì chau cặp lông mày màu trắng lại, lông mày của hắn trông như hai con tôm, vừa dài vừa cong vút.

“Tự nhiên hôm nay ngươi tìm đến ta, còn muốn ta cứu giúp những kẻ ăn thịt con cháu ta, nghe có lọt tai không?”
U Linh đưa tay vỗ vai Mạn Long, chắt lưỡi nói.
“Cứ coi như làm phước, ta cũng không bảo ngươi phải trực tiếp lộ diện, chỉ cần người ở dưới đó ngầm phối hợp với ta là được.”
“Xuỳ, U Linh, ngươi là quỷ đấy, không phải thần đâu.

Ngươi lại cứ phải nhúng tay vào chuyện của con người làm gì chứ.”
“Ta đã đến đây rồi, nhìn thấy người ta rơi vào hiểm cảnh mà không làm gì thì thấy khó chịu.

Anh em ta ở lại dương gian cả nghìn năm rồi, coi như trả cho con người chút ân tình.”
Mạn Long cười to, giọng cười có chút trào phúng.

Cười xong, hắn vỗ vỗ vai U Linh.
“Ngươi đấy, ta thật xúi quẩy khi gặp ngươi.

Thôi được rồi, ta sẽ giúp ngươi một tay, nhưng nếu chẳng may có tên ngư dân nào chết trước mặt ta, ta cũng không thương xót đâu.”
U Linh chỉ cười không đáp.

U Linh hiểu rõ Mạn Long, thuỷ tộc bọn hắn có quy tắc riêng, nếu không vì trả ơn thì U Linh có dập đầu nghìn cái hắn cũng không thèm đoái hoài.


Thoả thuận đã đạt được, Mạn Long nhảy xuống mình cá voi lặn xuống nước, U Linh cũng quay trở về làng, trời cũng vừa tản sáng.
Lúc U Linh trong bộ dạng nhà sư đi đến sân nhà ông bà lão, đã thấy có mấy người tìm tới, trông cái vẻ lo lắng hốt hoảng của họ, U Linh đã ngầm hiểu ra họ đang sợ hãi chuyện gì.

Ông bà lão mời họ vào trong nhà, vừa trông thấy ba người dân trong thôn đáng lẽ ra phải chết đã được cứu sống, sắc mặt họ từ tái chuyển sang tím bầm.
Một người giận dữ chất vấn ông lão.
“Cụ Thản, cụ làm thế này là giết cả thôn rồi, người trong thôn bây giờ chẳng còn lại là bao, cụ đã quên lời cảnh báo của quỷ tặc rồi sao?”
Ông lão ra sức giải thích cho họ hiểu, chính vì người trong thôn không còn lại bao nhiêu, cho nên không thể để người chết thêm được nữa.

Cũng vận động họ đứng lên chống lại quỷ tặc một lần.

“Không được.

Quỷ tặc tàn ác như thế, làm sao có thể chống lại? Cụ Thản, nếu cụ đã cứu những người này về, thì bây giờ phải dùng mạng mình đổi lại, nếu không chúng sẽ giết sạch cả thôn.”
Bà lão không nhịn thêm được nữa, chỉ tay uất ức nói.
“Các người có còn tình nghĩa làng xóm không hả? Chỉ vì giữ mạng cho mình mà giương mắt nhìn người khác chết.

Hai người già chúng ta dù có phải chết cũng muốn một lần chết trong oanh liệt vẻ vang.”
Chẳng mấy chốc người trong thôn cũng đã kéo đến chật cả sân.

Lời qua tiếng lại, người đồng tình, kẻ gạt đi, cũng không ít người đứng ở thế trung lập chưa biết nên theo phe nào.

Vân Xuyên cũng đã dậy từ bao giờ, cô ở trong nhà nghe hết cuộc tranh cãi nảy lửa của dân trong thôn.

U Linh lặng thinh nãy giờ, lúc này mới đứng ra nói vài câu.
“A Di Đà Phật, mọi người ở đây cãi vã, tai ương vẫn cứ theo đó mà tìm đến, chi bằng tìm cách giải quyết tất cả.”
Con người vốn tín thần phật, thấy nhà sư trẻ đã đứng ra nói thì cũng im lặng lắng nghe thử.

“Chính tiểu tăng là người cứu ba ngư dân kia về đây, mọi người đừng trách ông bà lão, tiểu tăng là người xuất gia, không thể thấy chết mà không cứu, khi ấy tiểu tăng cũng không biết chuyện xảy ra trong thôn.”
Một vài người trong nhóm dân làng lên tiếng.
“Nhà sư cứu người là việc tốt, nhưng có những chuyện phải tìm hiểu cho rõ rồi mới làm chứ, bây giờ cứu người về lại thành đe doạ đến tính mạng cả thôn chúng ta rồi.”
“Đúng thế, nhà sư phải chịu trách nhiệm việc này đi.”
Vân Xuyên ở trong nhà nhìn qua song cửa, thấy được vô vàn biểu cảm phẫn nộ, trách móc của người dân, cô đi ra, quyết liệt nói.
“Bà con yên tâm, chúng tôi đã có cách đánh đuổi đám quỷ tặc kia rồi, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực giúp đỡ nữa thôi.”
Một thoáng im lặng bao trùm lên tất cả.

Vân Xuyên nghe được cả tiếng tim mình đập thình thịch, lại thấy ánh mắt bất lực của U Linh đang nhìn về phía mình.

“Cô gái trẻ, có phải cô cùng với nhà sư đây cứu người về không?”
“Đúng là như thế.

Cho nên chúng tôi sẽ cùng mọi người giải quyết chuyện này.”
Ông lão thấy đã tới lúc mình lên tiếng bèn nói thêm.
“Mọi người hãy nghe lão, lão và nhà sư cùng cô gái này đã nghĩ ra đối sách rồi, chỉ cần chúng ta một lòng quyết tâm thì sẽ không còn phải ngày ngày sống trong thấp thỏm lo sợ nữa, không có ai phải chết thêm nữa.”
Nghe những lời này, người dân cũng mau chóng chìm vào suy tư, ai cũng mong có thể sống sót, không phải đối mặt với cây cọc chết chóc ngoài bờ biển kia.
Một người tướng tá khoẻ mạnh trong đám dân làng lên tiếng hỏi.
“Thế bây giờ chúng tôi phải làm gì?”
Vân Xuyên đã tính tới chuyện này, cô dõng dạc nói.
“Bây giờ tôi cần mọi người về nhà, tìm mọi thứ có thể sử dụng làm binh khí tới đây, chúng ta sẽ bắt đầu lập trận pháp.”
Một vài người còn bán tín bán nghi, nhưng thấy được vẻ quyết tâm của ông bà lão và hai người Vân Xuyên, họ cũng kéo nhau đi về.

Lúc này mấy người họ mới nhìn nhau, mỗi người một suy nghĩ, U Linh ghé tai hỏi.
“Xuyên Nhi, cô có cách gì để đối phó với quỷ tặc rồi hả?”
“Tôi tưởng anh tìm ra cách rồi chứ, không phải nửa đêm anh mò ra biển để nắm tình hình sao?”
U Linh như vừa bị tát một cái, giật bắn cả người.

Nhìn cô gái liều lĩnh trước mặt mình, cứ tưởng cô biết hắn đi gặp Mạn Long.
“Cô…cô đi theo ta sao?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi