ÁI PHI CỦA NỮ ĐẾ


" Bổ nhiệm tiểu thư? Cô cô...!tuy người là người có công giúp đỡ.

Nhưng trước giờ việc của Tam Kỳ...!luôn có ảnh hưởng ít nhiều đến cơ mật hoàng thất Yên Nam.

Dựa trên huyết thống, chỉ có Ngọc Phi mới có thể bổ nhiệm tiểu thư cho Tam Kỳ." - Một trưởng lão uyên bác lên tiếng.
" Hình như cư vị, đã hiểu sai ý của bổn nương rồi.

Ta từ đầu đã nói.

Bách gia Tam Kỳ của hiện tại, là một đại gia tộc của dị tộc Yên Nam.

Là hậu thế của Tam Kỳ ngày trước.

Còn Ngọc Phi, từ ngày dẫn binh khai đạo đã từ bỏ họ Tuyết Băng.

Sớm đã không còn là người của Tam Kỳ.

Bọn ta của hiện tại, là gia tộc bình thường, là thương lái bình thường.

Chỉ là nhờ bộ óc thiên tài của gia chủ mới có chỗ đứng như ngày hôm nay.

Việc bổ nhiệm tiểu thư cũng là dựa trên tầm vóc Tam Kỳ hiện tại.

Không có ý cao hơn.

Hi vọng cư vị, không hiểu sai ý." - Cô cô cười lạnh rồi ôn hòa giải thích.
Các bô lão nghe vậy mới lần lượt gật đầu thấu hiểu.

Nhưng nếu so đi tính lại.

Tầm vóc của họ hiện tại cũng đã có khác năm xưa là mấy.

Quyền lực của vị tiểu thư bổ nhiệm, chắc chắn không tầm thường.
" Nói như vậy, theo tục vẫn cần người mang huyết mạch cuối cùng của Tam Kỳ làm lễ bổ nhiệm.


Vậy suy ra...!" - Một người trầm mặc suy nghĩ rồi lên tiếng.
" Hừm, lúc nãy các người không nghe nổi thân thế của a tỷ ta sao?" - Nam nhi kia bất ngờ lên tiếng.
" Hạ Thất Phượng mang họ Đông Kỳ, là tiểu họ.

Điều này e là khó." - Một trưởng lão lại nói.
Lời vừa nói ra lại khiến cho người Tam Kỳ cười lăn cười bò, không ngậm được miệng.

Một trận cười hào sảng từ trên xuống dưới.
" Các con yên nào.

Bọn họ không hiểu chuyện...." - Cô cô cũng phì cười nhưng cố nghiêm mặt lại.
" Cổ nhân từng có chế ngự với dị tộc Yên Nam.

Chỉ có kẻ mang dòng huyết mạch được lựa chọn mới có quyền lực trong họ.

Nhưng cũng có một phép thử.

Các vị đều biết phép thử đó." - Cô cô từ từ ổn định rồi nói tiếp.
" Cũng đúng!...!"
" Bổ nhiệm là bổ nhiệm, sao phải rườm rà.

Việc nhà ta lại cần bàn với nhà khác sao?" - Hạ Thất Phượng lạnh lùng nói.
" À đúng nhỉ.

Tiểu Phượng của ta cáu rồi sao?" - Cô cô nói rồi tiến gần lại phía cô.
* Rầm...xẹt...đùng....* lần lượt những sức mạnh đáng gờm ồ ạt xông tới.
" Lôi ngồm, hỏa ngục, thủy nghiền, thổ tinh, mộc khiến." - Năm sáu tên trai tráng tung chiêu, trước họ là những phiến đá tụ hội.
Phép thử của người mang huyết mạch được lựa chọn là khả năng chống lại sức mạnh của đá tụ hội.

Cho dù có mạnh mẽ đến bao nhiêu, sức mạnh của một người hay nhiều người cũng đều không chống lại đá tụ hội.

Chỉ có dòng bảo hộ từ Tam gia mới có thể làm được.
" Người muốn ta suốt ngày cứ phải làm vật thử như vậy sao?" - Hạ Thất Phượng mệt mỏi nói với cô cô.
Cô cô hiện rõ vẻ mặt tội lỗi khôn siết.

Nhưng không thể phủ nhận sức mạnh của đá tụ hội quá lớn.

Nó đi đến đâu đất đá đều vỡ tung.

Sức tàn phá vô cùng lớn.
* Yết * Hỏa phượng lần nữa hiện ra, nó đứng yên bất động, đôi mắt nhắm nghiền chỉ khẽ kêu lên một tiếng.

Đôi mắt của Hạ Thất Phượng cũng nhắm chặt.
Từng vòng pháp lực hiện ra, đó là những phù văn của từng dòng tộc trong Tam Kỳ.
Bách gia Tam Kỳ nghĩa là ngàn nhà ba kỳ.

Rõ hơn là trăm họ dị tộc Yên Nam tụ họp do 3 họ đứng đầu làm chủ.
" Đông Kỳ, Lạp Dương, Tình Không, Bách Hội, .....!95 phù văn.

95 họ...!cô ta là quái vật sao?" - Mấy vị trưởng lão chân tay líu quýu run sợ nói.
" Năm đó Ngọc Phi còn chỉ gọi được 90 họ"
" Nhưng Ngọc phi gọi đc 3 đại gia tộc trong số họ.

Sức công phá rất lớn."
" Không phải các ngươi nhìn đi.

Năm đó Ngọc Phi là gọi theo cảm tính, cố gắng chống lại.

Hạ Thất Phượng lại khác.

Rất điềm tĩnh, nếu thật như ta nghĩ, cô ta đang sắp xếp."
" Ý ông là sắp xếp phù văn để phục hồi Phục Linh Sơn, không làm tổn thương người khác sao?"
" Đúng, ngươi nhìn đi, 95 họ này chỉ thủ hồi chứ không công.


Nhưng gọi lại rất tốn sức.

Nếu như thật như ta nghĩ 5 vị trí bên trong sẽ là Hỏa Kỳ, Hỏa Trùng, Kim Tịch, Tuyết Băng, Mộc Lạp Thiên Đề."
" Ta cá cô ta chỉ gọi được tới Hỏa Kỳ đã là cố, Mộc Lạp Thiên Đề là tằng tằng tằng tằng tằng tằng tằng tằng tằng tổ tổ tổ tổ tổ tổ tổ tổ tổ tổ tổ của nhà họ.

Không phải muốn gọi là gọi.

Ngay cả Ngọc Phi còn gọi không được đấy."
" Băng hình, Mê Thuật, Độc thiết" - Thêm ba người từ Giang gia, Trương gia, Bạch gia tiến ra tấn công.
" Chỉ mới gọi được phù văn, hiện hình không hiện hữu.

Vẫn chưa rõ được trắng đen." - Giang Lĩnh trầm mặc nói.
Đúng thật, phù văn được gọi ra rất nhiều, nhưng chúng lại không có linh lực, cũng không phát sáng như trong truyền thuyết.

Chỉ có thể chống đỡ như một chiếc khiên của linh lực loại ba.
" Hỏa Kỳ,...!Hỏa...Tr...Trùng,....Kimm....T...Tịch, Tuyết Băng...." - Giọng họ run run nói.
" Thất Nhi, kiềm lại, kiềm lại.

Cố gắng đè nén linh lực.

Nếu để chúng được gọi hết ra con không thể khống chế hết đâu....!Cơ thể con chỉ mới dần làm quen với Phượng Hoàng thôi." - Nhan Linh Lung lo lắng lớn tiếng nói.
" Không ổn rồi.

Khảo nghiệm bắt buộc người phải dốc hết sức, không thể dừng lại nữa rồi." - cô cô lo lắng nói.
" 99 phù văn.

Thật đáng sợ...!một phù văn nữa đang xuất hiện."
" Xích ma" - Hạ Minh Sơn vội tung chiêu để kìm hãm.
" Mộc Lạp Thiên Đề, thật sự là Mộc Lạp Thiên Đề.

Ôi đời này ta sống đã không còn gì hối tiếc rồi." - Các vị trưởng lão thán phục nói.
* Yết * Phượng Hoàng lại lần nữa kêu lên.
Lần này thân nó đỏ rực, lửa cháy phừng phừng.

Dần vươn cánh bay lên không trung vô cùng uy nghi.
Những kia cố thủ cố công, dồn hết sức mình để đánh tới, bên phù văn chỉ dần sáng lên, như một khiên chắn chống lại.

10 cái rồi lại 30 cái.

Lần lượt đều được thắp sáng đến cái cuối cùng.
" Bày pháp trận, khởi động Phục An môn, bảo vệ Phục Linh Sơn." - Lam Lan nhanh chóng cấp báo.
" Không cần thiết " - Hạ Thất Phượng lạnh nhạt nói rồi chầm chậm mở mắt, đôi mắt sáng rực vô cùng lạnh lẽo.
5 phù văn lớn đánh xuống những luồng sáng chống lại sức mạnh của bọn người kia.


Tạo ra trận tàn phá cực lớn làm lay động trời đất.

Nhưng chưa kịp tàn phá đã bị 95 phù văn bao lấy nuốt chửng.

Mỗi phù văn là một thuộc hệ khác nhau, chúng thay phiên nhau hành động.

Tấn công bảo vệ rồi phục hồi.

Đến khi mọi thứ êm đẹp, Phục Linh Sơn vẫn đẹp đẽ không một vết xước.
Những hòn đá tụ hội đủ màu sắc bay về phía Hạ Thất Phượng, cô điều khiển chúng hòa thành một, mở ra quyển sách phả tộc của Tam Kỳ.
" Ta, con cháu Tam Kỳ.

Tiểu thư dòng chính tông Đông Kỳ.

Tại đây bổ nhiệm Hạ Sơ Mạn thành tiểu thư tân nhiệm.

Được thừa hưởng các quyền lợi hợp pháp của Tam Gia.

" - Người đọc lời thề nguyện rồi cẩn thận viết tên Giản Sơ Mạn lên.

Nghi lễ thành công, quyển sổ biến mất.

Hạ Thất Phượng nhẹ nhàng cúi người hôn lên trán đứa trẻ.

Chứ là lướt qua nhưng tình cảm da diết.

Tựa như lông vũ trắng muốt vuốt nhẹ qua trái tim lay động.

Nụ hôn vừa đặt xuống, một dòng linh lực mát lạnh tỏa khắp người Giản Sơ Mạn, cảm giác lâng lâng ấm áp đến lạ, như bao lấy, chiều chuộng e ấp.
" Từ nay, ngươi là tân tiểu thư của Tam Kỳ.

Con gái nuôi của Hạ Thất Phượng ta.

Người của Tam Kỳ, không cần nhìn sắc mặt một ai." - Hạ Thất Phượng uy vệ nói.


Bình luận

Truyện đang đọc