ÁM DỤC HOÀNH LƯU - THÁN CỰU THỜI

Tiếng chuông kết thúc giờ tự học buổi sáng vang lên, lúc chủ nhiệm lớp ra khỏi lớp, Chu Giai lấy điện thoại trong túi quần ra.

Cúi lưng, trán tì lên mép bàn học. Mở khóa, tắt tiếng, tắt rung, bật dữ liệu, tắt thông báo quảng cáo nhảy ra, nhấp vào WeChat, các thao tác liền một mạch.

Chu Giai thấy bên cạnh nhóm lớp bị cậu tắt thông báo có một chấm đỏ nhỏ, mà tin nhắn mới nhất: chữ đỏ có nghĩa là có người tag cậu, chữ màu xám hiển thị biệt hiệu của cậu.

Chu Giai cứ tưởng đấy là lớp trưởng hoặc lớp phó thể dục, hoặc là những người khác trong lớp, tóm lại chỉ trừ tên rắn thối lạnh lùng Hà Dã.

Ôm lấy suy đoán như vậy, Chu Giai nhấn vào, sau đó cậu trợn tròn mắt———–Người nhắc đến cậu chính là kẻ bị cậu xếp hàng đầu tiên trong danh sách loại trừ.

Bạn bảo Chu Giai sao có thể không kinh ngạc đây?

Chu Giai trợn mắt nhìn hình đại diện hệ thống của WeChat, trái tim đập bùm bùm, giống như nhảy muốn chạm nóc, đập quá nhanh, còn hơi tức ngực.

Một tay cầm điện thoại, một tay lặng lẽ vuốt ngực, Chu Giai hít thở sâu mấy cái. Cậu nhìn đi nhìn lại dòng tin nhắn Hà Dã nhắc đến cậu mấy lần mới phát hiện thời gian gửi là hơn bốn giờ sáng nay.

Lúc đó trời còn chưa sáng, Hà Dã đã tỉnh rồi?

Tỉnh thì tỉnh, tự nhiên vô duyên vô cớ tag cậu trong nhóm lớp làm gì?

Phải biết rằng trong lớp chỉ có mình Hà Dã chưa từng lên tiếng trong nhóm, như thể hắn không tồn tại luôn. Hắn tham gia nhóm lớp chẳng qua là vì bị ép phải nhận thông báo của chủ nhiệm lớp gửi mà thôi.

Chu Giai vừa mừng vừa sợ, cậu mơ màng kéo xuống khung chat. Để chắc chắn mình không nhìn nhầm, cậu đọc lại hết từng tin một, đến khi nhìn thấy biểu tượng cảm xúc mà cậu nhắn trên nhóm lớp tối qua mới tin chắc, Hà Dã thật sự đã tag cậu.

Mờ mịt trượt màn hình, mãi đến khi không thể kéo nổi để đọc thêm gì nữa, Chu Giai mới nhìn chằm chằm tin nhắn Hà Dã nhắc đến cậu, đầu óc mơ hồ, không hiểu sao lại có chút thất vọng.

Có ý gì đây? Tự nhiên nhắc đến cậu rồi chẳng nói gì?

Làm cái mẹ gì vậy?

Chu Giai điểm đầu ngón tay lên màn hình, răng cắn môi, có hơi buồn rầu.

Vừa rồi cậu còn sốt ruột như thế, khẩn cấp muốn nhìn điện thoại di động, kết quả Hà Dã chỉ nhắc đến thôi.

** má, thế thì nhắn cũng bằng không, làm hại cậu uổng công hi vọng suốt cả giờ tự học buổi sáng, từ vựng học cũng không vào đầu, toàn suy nghĩ bậy bạ.

Kết quả bạn cùng lớp nhìn cậu như vậy, hóa ra chỉ vì Hà Dã đột nhiên tag cậu thôi.

Bả vai bị đè lên, Chu Giai nhấn tắt điện thoại, sắc mặt sa sầm hơi khó chịu.

Lớp trưởng nhìn điện thoại di động trong tay Chu Giai, còn tưởng cậu không thoải mái vì bị Hà Dã khiêu khích.

Lớp trưởng và lớp phó thể dục ra xem, đây còn chẳng phải Hà Dã cố ý gây hấn sao? Tối hôm qua lôi kéo Chu Giai ở tiệm gà nướng, sau đó lại tag cậu trong nhóm lớp, thế chẳng phải khiêu khích một cách trắng trợn à?

Lớp phó thể dục hỏi Chu Giai: “Cậu đọc tin nhắn chưa?”

Chu Giai buồn buồn ừ một tiếng, cất điện thoại vào trong túi.

Lớp trưởng chửi tục một câu, nói: “Hà Dã có ý gì? Chẳng lẽ nó muốn đánh cậu, nhắc một mình cậu làm gì chứ?” Lại hỏi: “Nó có nhắn tin riêng với cậu không?”

Chu Giai lắc đầu.

Lớp trưởng thấy khó hiểu: “Vậy nó tag cậu làm gì?”

Chu Giai dẩu môi, bị hỏi đến thấy phiền: “Ai biết cậu ta lại nổi điên cái gì?” Hửng sáng không ngủ, ngại ban ngày làm việc chưa đủ mệt mỏi có phải không?

Lớp trưởng và lớp phó thể dục lẩm bẩm: “Tôi thấy nó chính là muốn đánh nhau một trận, chắc là ghi hận hôm đó Chu Giai làm mất mặt.”

Lớp trưởng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng thấy thế, cậu nhìn xem, đúng là phần tử lưu manh xã hội.”

“Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể để nó đánh Chu Giai được.”


“Tôi thấy thế này…”

Hai người tôi một câu cậu một câu bàn bạc cách đối phó, Chu Giai bên này đã trôi vào cõi thần tiên.

Cậu nghĩ mãi cũng không ra, rốt cuộc Hà Dã muốn làm gì? Cảnh cáo cậu đừng trêu chọc hắn, cậu đã làm theo. Cuối cùng Hà Dã lại nhắc đến cậu trong nhóm lớp, tag xong lại chẳng nói gì khác?

Nếu như bạn nhắn nhầm thì vẫn có thể thu hồi tin nhắn. Nhưng Hà Dã không thu hồi, vậy thì khả năng nhắn nhầm không đúng mà là thật sự muốn gửi một tin nhắn như vậy.

Chu Giai nhíu mày, bây giờ rất muốn quay đầu nhìn xem tên rắn thối Hà Dã này đang làm gì. Cậu cũng rất muốn đứng lên, không tự xoắn xuýt nữa mà đi thẳng tới kéo cổ áo Hà Dã, hỏi xem rốt cuộc hắn muốn làm gì.

Nhưng không được, trước sau cũng không được. Bây giờ đang trong lớp, cậu chột dạ.

Ầy, đúng là phiền muốn chết, sao cậu phải khó khăn như vậy?

Chu Giai ngột ngạt thở ra, thân thể mềm nhũn, uể oải dựa lên lưng lớp trưởng, không muốn nghĩ nhưng vẫn cứ nghĩ không ngừng.

Lớp trưởng và lớp phó thể dục bàn bạc xong thì vỗ vai Chu Giai, nói: “Cứ quyết định vậy đi.”

Chu Giai thu hồi tâm tư ngẩng đầu nhìn mặt bọn họ đang đầy trạng thái chuẩn bị chiến đấu, không hiểu bọn họ định làm gì. Quyết định cái gì cơ?

Tôi nghĩ mãi chưa ra, mấy người đã quyết định xong rồi?

Từ góc độ của Hà Dã vừa vặn có thể thấy Chu Giai đang cầm điện thoại di động. Cho nên chờ một lúc, hắn mang sắc mặt âm trầm phiền muộn cũng lấy điện thoại từ trong cặp xách ra.

Mở WeChat, mở lịch sử trò chuyện với hình đại diện bóng lưng đen trắng, Hà Dã nhìn chằm chằm vào yêu cầu bạn cần gửi lời mời kết bạn. Một lát sau, hắn mím chặt môi gửi một tin nhắn dò xét.

“Chúng ta nói chuyện đi.”

Bấm gửi xong, ngay sau đó trên màn hình lại hiển thị dòng nhắc nhở “Bạn chưa phải bạn bè của anh ấy/cô ấy…Mau gửi lời mời kết bạn.”

Hà Dã nghiến răng siết chặt điện thoại cất vào trong cặp, ngẩng đầu nhìn người đang dựa lên lưng lớp trưởng, Chu Giai đang châu đầu ghé tai với hai người lớp trưởng và lớp phó, hắn thật sự đã nhẫn nại đến cực hạn của bản thân.

Hà Dã tự nói với bản thân: Nếu như việc hắn vạch trần cậu vẫn chưa phải hạ màn, vậy cứ để câu chuyện tiếp tục diễn ra đi.

Chỉ là một giấc mộng phóng đãng, việc gì phải ngại?

Khi nào nhìn thấu được cậu ta, chán ghét, tỉnh ngộ, từ bỏ là xong chuyện.

Tóm lại cũng chẳng có tình cảm, ai cũng không thật lòng với ai, đúng là tốt biết bao.

Bình luận

Truyện đang đọc