ÁM DỤC HOÀNH LƯU - THÁN CỰU THỜI

Hơn một giờ sáng Chu Giai mới ngủ. Cứ tầm bốn đến năm giờ lại tỉnh một lần. Không phải cố gắng dậy theo đồng hồ báo thức mà là tự nhiên tỉnh lại.

Nói cách khác, Chu Giai tự giác muốn dậy, kiểm soát bản thân, ngủ cũng không ngon.

Đáng tiếc là có tỉnh cũng vô ích. Trong nhóm lớp trên WeChat rất yên tĩnh, trừ lịch sử nhắn tin lúc Chu Giai trả lời để đối chiếu đáp án bài tập ngày hôm qua với mọi người ra thì không còn gì khác.

Chu Giai dán mắt lên màn hình điện thoại đến cay mắt, rất buồn rầu, rất ấm ức.

Cậu trở mình nhét điện thoại xuống dưới chăn, ép bản thân chìm vào giấc ngủ, không muốn nghĩ đến chuyện rốt cuộc tên rắn thối Hà Dã có đột nhiên gửi tin nhắn lúc rạng sáng không nữa.

Chu Giai uể oải ngồi húp cháo loãng trên bàn ăn, cảm thấy mắt mình không mở nổi. Vừa rồi khi soi gương hình như mắt còn sưng lên.

Mẹ Chu Giai thấy tinh thần con trai không được ổn lắm, lo lắng sờ trán cậu, hỏi thăm: “Có phải bị cảm rồi không? Sao sắc mặt con kém như thế?”

Cảm nhận được cái nhìn của ba, Chu Giai uống một hớp cháo lớn, cười với mẹ, cưỡng ép bản thân lên tinh thần: “Không đâu, chỉ là tối qua con ngủ không ngon giấc, có hơi uể oải thôi.”

Ba Chu Giai đặt điện thoại xuống, nói: “Buổi tối anh ngủ sớm đi, đừng có trốn trong chăn chơi điện thoại. Ngày mai thi giữa kỳ rồi, mệt mỏi thế này sao mà thi được?”

Chu Giai chột dạ, ba cậu nói đúng sự thật nên cậu không phản bác. Cậu nghe thấy mẹ cậu trách móc ba cậu, chỉ đành nhanh chóng húp nốt chỗ cháo còn lại vào miệng.

Đặt bát vào trong bồn rửa xong, Chu Giai xốc cặp xách để ở ghế salon lên, chào ba mẹ rồi thay giày ra cửa.

Mới vừa đóng cửa nhà lại, điện thoại của cậu vang lên, lấy ra xem lại là lớp trưởng gọi, khóe miệng Chu Giai co rút.

Hôm qua lớp trưởng và lớp phó thể dục quyết định “Đi học cùng cậu, tan học cũng đi với cậu, để đề phòng Hà Dã đánh lén”, cậu cứ tưởng chỉ là nói đùa thôi, mọi người ngủ một giấc là quên hết.

Ai ngờ hai người bọn họ lại đến thật.

Cứ như thật sự Hà Dã sẽ xông ra trên đường đánh cậu một trận vậy.

Chu Giai vào thang máy đi xuống tầng một, thở dài, tâm tình phức tạp.

Người trong lớp, bao gồm cả lớp trưởng và lớp phó thể dục đều có quá nhiều thành kiến với Hà Dã. Bọn họ không hề hiểu rõ Hà Dã là người thế nào. Tương tự, bọn họ cũng chẳng biết đến mặt tối của Chu Giai cậu thế nào.

Trên đường, Chu Giai nói với hai người họ rằng không cần như vậy, Hà Dã sẽ không thật sự chặn cậu giữa đường đâu.

Lớp trưởng không tin, nói: “Chỉ sợ nhỡ thế này nhỡ thế kia thôi, tôi thấy nó cầm dao đâm người một nhát cũng dám lắm.”

Chu Giai: “…”

Lớp phó thể dục cũng nói: “Dù sao bọn mình cũng thuận đường cả mà, đề phòng chút đi, cũng chẳng phải phải chuyện gì to tát.”

Chu Giai còn có thể nói gì, cứ theo ý bọn họ, dù sao cũng chỉ là trên đường đi học có thêm hai người bạn đồng hành thôi. Qua vài ngày, bọn họ phát hiện Hà Dã hoàn toàn chẳng coi Chu Giai ra gì, sẽ chủ động dừng cái hành động “đàn đúm đi học” của học sinh tiểu học này lại.

Bước lên cầu thang của tòa nhà lớp học, Chu Giai ngẩng đầu đã thấy Hà Dã trên hành lang lớp học. Hôm nay đến phiên hắn trực nhật, Chu Giai nhớ là thế.

Lên tầng, Chu Giai chỉ nhìn lướt qua thôi nên không ai phát hiện cậu đang nhìn Hà Dã. Hà Dã cầm dụng cụ hốt rác quay người lại, Chu Giai cúi đầu, vểnh môi đi về phía trước.

Hà Dã cầm chổi trong tay, ngẩng đầu lạnh mặt nhìn lớp phó và lớp trưởng kẹp Chu Giai ở giữa như thể bảo vệ con trai, ba người chen nhau đi qua cửa trước.

Hà Dã thu hồi cái nhìn lạnh như băng, vun hết rác rưởi trên mặt sàn lại.

Cho đến khi tiếng chuông vang lên, hắn mới chậm rãi thở ra, nhấc cái hốt rác đầy rác đổ vào trong thùng rác.

Vì ngày mai là kỳ thi giữa kỳ, hôm nay hầu như các giáo viên bộ môn sẽ cho học sinh tự ôn tập. Đến buổi chiều, còn chưa đến bốn rưỡi đã cho tan học.

Chu Giai nằm bò ra ngủ trên bàn học cả một chiều đột nhiên bị tiếng hoan hô đánh thức, cậu chống đầu mơ màng, nhất thời chưa biết mình đang ở đâu.

Cậu ngáp một cái, nhìn những bạn học khác đang hân hoan vui vẻ thu dọn cặp xách lần lượt ra khỏi lớp, tay lệch một cái lại đổ ập cả người xuống bàn học.

Lớp trưởng và lớp phó thể dục làm một động tác tay, xách cặp tới khoác tay lên bả vai Chu Giai, lay cậu dậy: “Ha ha, tỉnh đê, tan học rồi.”

Chu Giai lim dim đôi mắt nhìn cậu ta, giọng bực bội: “Tan học gì cơ, không tự học nữa à?”

Lớp trưởng ờ một câu, khua tay lia lịa: “Tự học cả một ngày là đủ rồi, tan học sớm, dù sao mai cũng thi mà.”

“…Ồ.”

Chu Giai cảm thấy mình ngủ có một giấc mà ngu cả người, tay chân không hề theo sự điều khiển của cậu. Đang đóng nắp bút, ngòi bút đâm mạnh một phát vào lòng bàn tay. Đang xuống cầu thang, chân đạp hụt một bước, suýt chút nữa thì ngã lộn cổ xuống dưới.

Lớp trưởng thấy thì lắc đầu liên tục: “Trạng thái bây giờ của cậu mà chạm mặt Hà Dã thì chạy kiểu gì hả trời?”

Lớp phó thể dục chậc chậc nói: “Cũng chỉ có bị đè xuống xung đột một trận thôi.”

Chu Giai nghe thấy tên Hà Dã thì ngây người, lắc đầu, bắt đầu tỉnh táo. Sau khi tỉnh táo hẳn, cậu mới nhận ra một vấn đề: Hình như cậu quên mất thứ gì thì phải?

Cậu ghìm phanh xe, lục lọi trong cặp xách, sau đó lại sờ túi trên túi dưới.

Biết rồi, là điện thoại di động.

Lúc nãy cậu nằm bò ra bàn học ngủ có nhét điện thoại vào ngăn bàn, vừa rồi đầu óc mơ mơ tỉnh tỉnh cứ thế mà quên mất.

“** má!”

Chu Giai quay xe, phải quay lại lấy. Lớp trưởng và lớp phó gọi cậu, Chu Giai bảo bọn họ đi trước, không cần chờ cậu.

Lớp trưởng không yên tâm: “Hà Dã kia…”

Chu Giai ngửa đầu than thở, không biết làm sao: “Cậu ấy không phải loại người như vậy, mấy cậu đi trước đi, lát tôi về một mình cũng được.”

Cậu nói xong, cho dù lớp trưởng và lớp phó có chờ cậu không, vẫn cứ co chân giẫm bàn đạp quay lại.

Lớp phó thể dục thấy Chu Giai có vẻ tỉnh táo hẳn, chắc sẽ biết lẩn trốn trên đường xe cộ, nói với lớp trưởng: “Tôi thấy cậu ấy tỉnh ngủ rồi, chắc không sao đâu, có gặp Hà Dã cũng bỏ chạy được.”

Lớp trưởng chép miệng: “Vừa rồi lúc chúng ta đi, Hà Dã đâu rồi?”

Lớp phó thể dục nhớ lại, gật đầu chắc nịch: “Đi rồi, tôi thấy nó xách cặp đi trước rồi.”

Lớp trưởng nói: “Thế chắc hôm nay không sao.”

Lớp phó thể dục gật đầu đồng ý: “Ờ, đi được chưa?”

Lớp trưởng vung tay lên: “Đi thôi.”

Lớp phó không nhìn nhầm, đúng là Hà Dã rời khỏi lớp trước bọn họ. Chỉ là hai người bọn họ không ngờ rằng, Hà Dã chỉ ra khỏi lớp chứ chưa ra khỏi trường.

Hà Dã vừa trả sách từ thư viện trường đi ra, đúng lúc thấy Chu Giai quay lại.

Chu Giai chạy chậm về hướng tòa nhà lớp học, đồng phục rộng rãi bị gió thổi bay lên, tóc cũng rối, trông rất gấp gáp. Cậu cứ nhìn đăm đăm phía trước mà chạy, hoàn toàn không phát hiện Hà Dã đang đứng ở cửa thư viện dõi theo cậu, ánh mắt hắn chuyển động theo cậu luôn.

Lúc Chu Giai chạy lên cầu thang, sắc mặt Hà Dã tối sầm lại, đáy lòng trầm xuống, hắn không chút do dự đuổi theo, cũng chạy theo hướng tòa nhà lớp học.

Mặt trời đã ngả về đằng Tây, không lâu nữa sẽ khuất núi. Tòa nhà lớp học không có ánh mặt trời chiếu sáng, vô cùng u ám trầm lặng.

Khi Chu Giai leo cầu thang, cả tòa nhà vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn không có ai, bầu không khí trầm lắng nặng nề. Mặc dù Chu Giai không đến nỗi sợ nhưng cậu cũng không muốn lề mề, chỉ muốn lấy lại điện thoại nhanh một chút.

Cửa phòng học đang đóng, chỉ cần không phải ngày nghỉ, học sinh nội trú vẫn phải tự học buổi tối, cho nên không khóa.

Chu Giai mở ra đi vào, không bật đèn, mượn ánh sáng bên ngoài lần mò vào chỗ ngồi của mình. Cậu đứng gần bàn học, khom người sờ vào trong ngăn bàn, sờ không đến lại ngồi hẳn xuống nhìn vào bên trong.

Mỗi học sinh lớp 12 đều nhét không ít sách trong ngăn bàn, có tài liệu lẫn cả tư liệu dạy học. Chu Giai lục tung hồi lâu, mãi mới tìm thấy điện thoại kẹp trong mấy cuốn sách, cũng không biết bị kẹp vào văn bản từ lúc nào.

Cầm được máy trong tay, Chu Giai thở phào nhẹ nhõm. Đến khi cậu đứng lên xoay người mới nhìn thấy có người đang đứng quay lưng ngược sáng chắn trước cửa lớp, điện thoại vừa tìm được cầm trong tay tuột xuống, rơi trên sàn nhà gạch sứ “cạch” một tiếng.

Nếu là bình thường, Chu Giai sẽ xót cái điện thoại chết mất. Nhưng bây giờ, cậu không rảnh quan tâm đến nó.

Đôi mắt Hà Dã nhìn vẻ ngạc nhiên trên mặt Chu Giai rồi di chuyển xuống chiếc điện thoại trên sàn nhà, ưu tư dần dâng trào, đáy mắt càng ngày càng tối, giống như nhuộm mực.

Hà Dã đi vào lớp, im lặng giơ tay lên đóng cửa lại. Hắn chỉ do dự vài giây, sau đó khóa trái cửa.

Cửa sổ đang đóng, lúc này cửa ra vào đều bị khóa lại, trong nháy mắt cả phòng học tối om.

Da đầu lẫn chân tay Chu Giai cứng ngắc, thân thể bắt đầu run rẩy không kiểm soát được. Cậu cứ trợn tròn cặp mắt nhìn Hà Dã đăm đăm, nghĩ đến tình cảnh bị Hà Dã đè lại kéo áo trong nhà vệ sinh nam ở tòa văn phòng tổng hợp lần trước.

Sắc mặt cậu thoáng đỏ bừng rồi trắng bệch, Chu Giai tỉnh hồn lại khi Hà Dã bước về phía cậu, nhanh chóng ngồi xuống nhặt điện thoại di động rơi dưới đất lên.

Cửa trước bị khóa, chỉ có thể chạy từ cửa sau.

Nhưng đang ở trong phòng học, không phải nhà vệ sinh nam trống không, bình thường đi lại đã rất dễ va đập giữa các dãy bàn, đừng nói là chạy.

Hà Dã vốn là đến có mục đích, luôn trong trạng thái chiến đấu bất cứ lúc nào, làm sao Chu Giai có thể chạy được. Cậu vừa chạy đến hàng cuối cùng đã bị Hà Dã thò tay ôm lấy eo từ đằng sau tóm lại, ngay cả điện thoại trong tay cũng bị Hà Dã đoạt lấy.

Eo bị cánh tay khóa lại thật chặt, sau lưng kề sát ngực, cổ cũng cảm nhận được hơi thở nóng bỏng, Chu Giai liều mạng giãy giụa. Cậu dùng cùi chỏ huých lấy cánh tay giữ mình, hai chân đạp liên tục, nôn nóng gấp rút đến mức thở hổn hển.

Hà Dã cắn chặt răng không thả tay, đang lúc giằng co chân đụng phải ghế, còn bị Chu Giai đạp. Hắn vẫn không buông tay, không những không buông mà còn siết chặt thêm.

Chu Giai cảm giác eo mình sắp bị Hà Dã siết đến gãy, vừa tức vừa sợ…nhưng thân thể lại không khỏi kích động.

Thời điểm bị Hà Dã dùng khí thế mạnh bạo đè lên tường, Chu Giai từ bỏ không vùng vẫy nữa, trán tì lên mặt tường mát lạnh, trong lồng ngực tăng tốc, ánh mắt ướt át, nhỏ giọng cầu xin tha thứ: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

Tim Hà Dã cũng đập rất nhanh, nhanh đến phát đau. Mấy ngày nay hắn thành ra như vậy, mà kẻ khiến hắn như vậy giờ đây đang bị hắn khống chế, thế mà còn hỏi ngược hắn muốn thế nào?

Cánh tay siết chặt lấy eo Chu Giai, Hà Dã thở gấp nhíu mày. Bây giờ hắn đang rất nóng, cả người đều nóng, hắn há miệng thở dốc từng làn hơi thở nóng rực khiến cần cổ lộ ra của Chu Giai cũng ẩm ướt.

Chu Giai không chịu nổi hô hấp ướt át như vậy của Hà Dã, nghiêng đầu né tránh, hai tay đẩy lấy vòng tay siết ngang eo cậu của Hà Dã, kêu: “Đau quá, cậu đừng mạnh tay như thế…”

Trong đầu Hà Dã đang âm ỉ ngọn lửa nhỏ muốn bùng cháy, gần như hắn phải kìm nén mà không gào thét chỉ để nhỏ giọng mắng một câu: “Con mẹ cậu, đừng có kêu!”

Nhưng vẫn chậm, Chu Giai đã nói xong rồi.

Hơi nóng lan cả lên mặt, trong phút chốc thân thể Chu Giai như bị thiêu đốt, xao động, dáng điệu dần mơ hồ nghểnh cổ lại. Cậu vểnh môi, xấu hổ với sự nhạy cảm của mình, vừa sợ bị Hà Dã phát hiện nên lại giãy giụa khước từ, muốn thoát khỏi sự áp chế của Hà Dã.

Hà Dã cũng chẳng khá hơn là bao, vừa rồi lúc Chu Giai ngọ nguậy đã khiến thân dưới của hắn nổi lên phản ứng, lúc này Chu Giai càng uốn éo eo mạnh hơn, đúng là đổ thêm dầu vào lửa. Cơ thể bị châm lửa cùng ngọn lửa luôn hừng hực trong lòng, chỉ trong phút chốc, cả người hắn căng cứng, thứ bị trói buộc trong quần lót trướng đến phát đau.

“Mẹ kiếp, cậu đừng có động đậy!”

Hà Dã nóng nảy gầm nhẹ cảnh cáo, dùng sức đè mạnh Chu Giai lên tường, thân dưới cũng không khách khí kề sát cọ lên mông Chu Giai, sự đụng chạm tạo nên khoái cảm kích thích khiến hai người thở hổn hển.

“A!”

Chu Giai bật thành tiếng rồi lập tức cắn chặt môi, trước mắt mờ ảo như có sương mù.

Cậu cảm nhận được thứ gì vậy? Thứ cưng cứng đằng sau mông cậu là thứ gì?

Chu Giai cũng không phải kẻ ngốc, cậu chỉ không dám tin————-Hà Dã lại cương lên trong tình huống này, lại còn đang đè cậu.

Khiếp sợ, kinh ngạc, mừng rỡ, Chu Giai cũng không biết tính từ nào đúng hơn khi miêu tả cậu lúc này.

Trên tầng đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện, còn cả tiếng cười đùa đuổi nhau.

Chu Giai sợ hết hồn, đầu óc nóng lên chợt bình tĩnh lại, trong phút chốc sợ bị người ta phát hiện, cậu muốn thoát khỏi lồng ngực Hà Dã.


Hà Dã đã cảnh cáo không được động đậy, Chu Giai vẫn không nghe lời như vậy, xem ra là thèm đòn, cần phải phạt.

Đôi mắt Hà Dã đỏ lên, hắn nhắm mắt vào rồi lại mở mắt ra, động tác hung hãn mạnh mẽ. Hắn cũng không biết nên làm gì, chỉ biết chắc là phải cởi quần áo. Vì vậy, một tay Hà Dã giữ eo Chu Giai, tay còn lại bá đạo hung ác kéo quần cậu xuống.

Chu Giai đang mặc quần đồng phục, là kiểu quần chun, kéo một phát là tuột xuống luôn. Cảm nhận được mông mình chợt mát lạnh, Chu Giai bị dọa, vội thò tay xuống kéo quần lên, cậu chống đối Hà Dã, không để cho hắn cởi.

Rối loạn, hoàn toàn rối loạn, Hà Dã muốn làm gì, bỗng nhiên Chu Giai đã sáng tỏ.

Chu Giai kéo quần lắc đầu, giọng nói nhũn ra cầu xin Hà Dã: “Cậu đừng làm loạn, không được đâu…”

Hà Dã không nghe thấy cậu nói không được, không giằng co kéo quần xuống nữa mà luồn tay lên trên, thò vào trong vạt áo. Tay Chu Giai còn đang bận giữ quần, không kịp phản ứng, làn da dưới bụng cảm nhận được khí lạnh, tiếp đó đầu v* nhạy cảm yếu ớt bên ngực phải nằm trong tay Hà Dã.

Người trên tầng đã bắt đầu đi xuống, tiếng nói chuyện càng ngày càng rõ ràng trong tòa nhà.

Hà Dã nhếch mép, giống như dã thú hết sức phấn khởi vì bắt được con mồi. Hắn há miệng, không hề chần chừ cắn một phát lên cổ con mồi.

đầu v* bị nhéo, sau cổ bị cắn, Chu Giai đau đến mức ánh mắt ướt nhẹp, tay run run đè lên ngực phải qua lớp áo, đè lên tay Hà Dã. Cậu kêu không nổi, bởi vì Hà Dã đã buông lỏng bàn tay để trên eo cậu mà di chuyển lên bịt kín miệng cậu.

Hà Dã vô cùng tàn bạo, ngón tay nhéo lấy đầu v* Chu Giai, hắn xấu xa nghịch đến mức không để thứ nho nhỏ ấy thoát ra được đằng nào.

Thắt lưng Chu Giai run bần bật, ngực phải đau đến tê dại, cậu nghẹn ngào thở hồng hộc, khiến cho lòng bàn tay đang bịt miệng cậu của Hà Dã ẩm ướt.

Người tầng trên đi xuống đến tầng này, vui vẻ bàn bạc xem lát nữa làm gì giết thời gian.

Hà Dã nhả miệng đang cắn cổ Chu Giai, sau mấy lần cổ họng nuốt lên nuốt xuống, hắn tiến sát tới gần tai cậu, giọng nói ngập tràn tình dục: “Tôi muốn chơi cậu.”

Từng chữ từng chữ một, nói rất rõ ràng.

Chu Giai bất thình lình nghe thấy câu này, mắt trợn tròn, thân thể không khống chế được run rẩy kịch liệt.

Nếu không phải Hà Dã đang che miệng cậu, cậu có thể rên rỉ ra khỏi miệng ngay và luôn.

Thời khắc Hà Dã cảm nhận được phản ứng của cậu, ngoài miệng cười nhưng trong mắt lại thâm trầm, thân dưới cương đến cứng rắn.

Hà Dã cảm thấy bàn tay che miệng Chu Giai quá ướt cho nên nới lỏng tay, thế nhưng hắn lại bị Chu Giai dùng tay kéo lại, cậu không khách khí há miệng cắn lấy tay hắn như cọp, còn cắn rõ mạnh, cắn như thể chưa từng được cắn để trả thù.

Hà Dã đau đến nhíu mày nhưng không rụt tay về. Một tay khác của hắn vẫn còn đang nghịch đầu v* của Chu Giai, Chu Giai cắn hắn, bàn tay hắn lại tác oai tác quái trên ngực cậu, vừa níu vừa kéo, xoa xoa nắn nắn, đáp trả toàn bộ.

Cuối cùng người cũng đi xa.

Chu Giai không chịu nổi, hàm răng thả lỏng, cổ họng nghẹn ngào ra tiếng, cậu kéo tay Hà Dã đang lẩn trốn trong áo cậu, khí thế yếu dần không tiếng động cầu xin tha thứ.

Hà Dã lại kéo eo cậu gần lại, nhắc lại câu “Tôi muốn chơi cậu” thêm một lần nữa.

Nội tâm Chu Giai hỗn loạn sợ hãi, ngoài miệng vẫn ương ngạnh, nhếch môi tì trán lên vách tường lạnh như băng, lầu bầu trả lời: “Không đấy.”

Mới vừa nói lời cự tuyệt khỏi miệng, đầu v* bên phải lại bị nhào nặn khiến người ta đau phát điên, sau khi đau đớn qua đi lại dâng lên khoái cảm tê dại, quá mức hành hạ.

Chu Giai sắp khóc đến nơi rồi, Hà Dã vẫn không hề ôn nhu, vẫn thô bạo và dữ dội như vậy.

Hà Dã thở dốc một hơi, có chút không kiên nhẫn cạ nhẹ thân dưới vào mông Chu Giai, khàn giọng hỏi: “Lúc nào?”

Chu Giai vừa nói không cho hắn làm, quật cường nói: “Không có lúc nào hết.”

Hà Dã bị câu trả lời của Chu Giai chọc giận. Hắn thu lại bàn tay giấu trong áo cậu, giữ bả vai ép cậu quay người lại.

Cuối cùng mặt cũng đối mặt. Chu Giai ngẩng đầu nhìn vào mắt Hà Dã, không còn vẻ kiêu ngạo như vừa rồi nữa, dẩu môi nhìn sang bên cạnh.

Tay Hà Dã chống hai bên tai cậu, hắn cương quyết nắm cằm Chu Giai ép cậu nhìn mình, nói: “Lúc lẳng lơ quyến rũ chẳng phải muốn cái này sao? Bây giờ tôi làm theo ý cậu, còn giả bộ thanh cao cái gì nữa?”

Chu Giai trừng mắt nhìn hắn, vừa tức vừa ức, phản bác: “Chẳng phải cậu bảo tôi đừng trêu chọc cậu nữa sao? Bây giờ tôi làm theo rồi đó, cậu lại đang làm gì thế?” Cậu đỏ mặt đẩy tay Hà Dã ra, cúi đầu nhỏ giọng lầm bầm: “Chơi cái đéo gì, không thèm. Tôi lẳng lơ đấy thì sao, cậu đừng có xem nữa. Cũng đâu phải ép cậu xem đâu…”

Hà Dã nhìn cậu chằm chằm, nghe thấy cậu nhỏ giọng văng tục, hắn nheo mắt lại, nguy hiểm giống như con chó sói. Nếu như lúc trước hắn như một tên khốn nói muốn chơi Chu Giai chỉ vì lửa giận trong lòng đốt cháy lí trí, vậy bây giờ hắn muốn làm cậu, thực sự là hắn toàn tâm toàn ý muốn làm cậu.

Không làm Chu Giai một trận ra ngô ra khoai, hắn sẽ không khá hơn được.

“Tôi muốn làm cậu.” Hà Dã thở gấp, áp mặt tới gần Chu Giai, khoảng cách này hắn nhìn thấy được đôi mắt chợt né tránh hắn của cậu, hắn bình tĩnh nói: “Cậu từ chối cũng vô ích thôi, chuyện này không do cậu quyết định. Từ lúc cậu dùng tài khoản phụ gửi cho tôi tấm hình đầu tiên thì cậu không phải người quyết định nữa. Biết chưa? Hửm?”

Chu Giai mím chặt môi, ánh mắt ươn ướt. Biết cái gì mà biết, cậu không biết.

Cậu chỉ biết cậu không còn trêu chọc Hà Dã nữa, bây giờ Hà Dã lại trêu ngược lại cậu. Còn nói…nói muốn làm cậu…

Fuck!

Thật là ĐM nó!

Tiếng chuông tan học vang lên như thường lệ.

Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, trong phòng học tối đen. Nếu không phải hai người quá gần nhau thì sẽ không thể nhìn thấy rõ được trạng thái của đối phương.

Hà Dã thu hồi cánh tay chống tường, chậc một tiếng, nhíu mày.

Thời gian không đủ.

Vẫn còn chưa xong chuyện đâu.

Hà Dã phiền não gãi đầu một cách khó chịu, nhưng trước mắt hắn không thể không gạt chuyện này sang một bên. Hắn cúi đầu thâm trầm nhìn Chu Giai đang mím môi, xoay người đi trước. Lúc đi qua cái bàn Chu Giai để điện thoại, Hà Dã dừng bước, đập nhẹ tay xuống bàn.

Chu Giai giật bắn, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hà Dã nhặt lấy balo từ dưới đất lên, hốc mắt nhất thời nong nóng.

“Kỳ thi giữa kỳ…” Cậu mở miệng nói.

Hà Dã đang vỗ balo xoay người nhìn cậu.

Chu Giai cố chấp nhìn đáp trả, ỷ vào bóng tối nên cố run rẩy nói hết lời.

Cậu nói: “Sau khi thi giữa kỳ xong…Tôi sẽ cho cậu…”

Chữ “làm” vừa nói ra khỏi miệng, Chu Giai liền đứng không vững, cậu dựa lên tường trượt dần xuống đất, vùi đầu vào giữa hai cánh tay, biến thành con rùa đen rụt cổ.

Hà Dã kinh ngạc nhìn cậu, cảm xúc trong nháy mắt biến đổi, đến cuối cùng chỉ còn lại sự sảng khoải, vô cùng vui vẻ.

Hắn nhìn Chu Giai, nhìn một lúc thật lâu mới xoay người ra khỏi cửa trước.

Dừng trước cửa, Hà Dã giơ tay bật đèn nửa trước của lớp học, sau đó mới đạp cửa đi ra.

Xuống cầu thang, bước chân của hắn nhanh nhẹn, ngực thở theo nhịp bước chân.

Hắn cũng không biết rằng, lúc này miệng hắn nhếch lên cười, trông dễ nhìn biết bao.

Nếu mà biết, hắn cũng sẽ không trâng trâng tráo tráo nói “chỉ chơi đùa một tí”.

Trong phòng học, Chu Giai ngồi dưới đất, lòng dạ rối bời không biết giờ đang tối hay đang sáng, vừa muốn khóc lại rất muốn cười, nội tâm hỗn loạn, phức tạp khó tả.

Cậu suy nghĩ lời của Hà Dã, nghĩ đến lời của mình, nghĩ đến mức đầu óc đau nhức, gương mặt trở nên nong nóng hồng hồng mới thông suốt đứng lên.

Nhét điện thoại vào trong cặp xách, tắt đèn phòng học rồi đóng cửa lại, Chu Giai lặng lẽ rời đi.

Kỳ thi giữa kỳ, tất cả chỉ chờ đến khi thi giữa kỳ kết thúc.

Bình luận

Truyện đang đọc