ÁM DỤC HOÀNH LƯU - THÁN CỰU THỜI

Điện thoại di dộng để trong túi dán sát lên bắp đùi rung lên, Chu Giai đặt muỗng canh trong tay trái xuống, thò vào trong túi lấy ra. Khi màn hình sáng lên, nhìn thấy nội dung tin nhắn thu gọn hiển thị trên màn hình khóa, Chu Giai bị sặc vì sợi mỳ chui tọt vào cổ họng.

Sau khi ho xong, chớp lấy đôi mắt rưng rưng, cậu đọc lại tin nhắn ngắn một lần nữa, xác nhận mình không nhìn nhầm mới đỏ mặt cất điện thoại.

Ngoài lớp phó thể dục vẫn còn ba người khác cùng lớp đang ngồi đối diện, thấy lớp phó học tập ho khan đến mặt mũi đỏ bừng, bọn họ tò mò hỏi: “Đọc gì mà kích động thế?”, “Chẳng lẽ lại có cô gái nào tỏ tình?”, “Cậu ấy cũng chẳng phải lần đầu tiên được người ta tỏ tình, không phải đâu.”

Chu Giai lau mắt không trả lời, trái lại lớp trưởng ngồi bên cạnh cậu vừa rồi đã nhìn thấy màn hình, mồm nhai cơm lúng búng nói: “Tôi nhìn thấy thông báo của giao hàng hỏa tốc, không có gì lạ. Chỉ là không biết cậu mua cái gì mà kích động như thế.”

Chu Giai cúi đầu húp nước mỳ, trừng mắt nói xạo để qua ải bị tra khảo: “Không có gì đâu, mua mỗi quyển truyện tranh thôi mà.”

Nào ngờ có người cũng rất thích đọc truyện tranh, hỏi theo: “Truyện gì? Của ai? Cậu muốn đọc quyển gì, biết đâu tôi có đấy.”

Chu Giai nào có đọc truyện tranh, cùng lắm khi còn nhỏ chỉ xem tranh liên hoàn* được ông nội cậu giấu kỹ như giấu vàng. Cậu cũng có xem phim hoạt hình, mấy thể loại mà máu lửa đánh đấm các kiểu ý. Bị hỏi dồn dập, cậu chỉ có thể cười lúng túng, nói dối: “Không có gì cả, mua một quyển truyện tranh giáo dục thiếu nhi thôi.”

*Là thuật ngữ để gọi những bộ truyện tranh cổ truyền trong xã hội Trung Quốc. Liên hoàn họa xuất hiện vào đầu thế kỉ 20 và được coi như là tiền thân của manhua.

Người vừa hỏi mặt mũi thừ ra, tựa như nghe thấy chuyện tiếu lâm: “Truyện thiếu nhi?”

Đặt muỗng và đũa xuống rồi lau miệng, Chu Giai gật đầu chắc nịch, nhìn cậu ta rồi cười: “Ừ đúng. Mua cho trẻ con nhà họ hàng, có vấn đề gì sao?”

Người hỏi còn có thể thấy vấn đề gì được, khua tay ăn cơm.

Thấy cuối cùng không còn ai hỏi nữa, Chu Giai thở phào nhẹ nhõm, hai tay chà lên quần, có hơi toát mồ hôi và căng thẳng. Cậu cảm thấy bản thân thật bản lĩnh, mở mồm là nói dối được ngay, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái.

Bàn tay chạm phải điện thoại trong túi, Chu Giai nghĩ có phải đơn vị giao hàng này làm việc quá năng suất rồi không? Cậu dự kiến cũng phải trưa mai hoặc xế chiều mới có, kết quả bây giờ đã nhận được rồi, shipper còn đang chờ giao hàng dưới nhà cậu.

Chu Giai chớp mắt giơ tay lên gãi mũi, không nhịn được nhếch khóe miệng, lần đầu tiên cảm thấy thế nào là “mọi thứ thật tình cờ, thật đúng lúc”.

Hà Dã mở mắt ngẩng dậy từ bàn học đã thấy nhóm người đến nhà ăn quay về, túm năm tụm ba trò chuyện hoặc cùng nhau ôn tập, cùng nhau xem lại đáp án của bài thi sáng nay.

Chỉ có một mình Hà Dã là buồn ngủ, hoàn toàn xa lạ. Truyện Võng Du

Thật ra hắn không ngủ, bởi vì đói bụng nên không ngủ được.

Tại sao không ăn cơm? Bởi vì hắn hết tiền để tiêu rồi.

Đã thanh toán được tiền nước tiền điện, còn lại chút ít thì chi cho người khác.

Ban đầu hắn có giữ lại một ít để có cái vào mồm, kết quả tối hôm qua đi siêu thị một chuyến, ba nhân dân tệ* và 50 xu còn sót lại cũng bay nốt luôn.


*Khoảng hơn 10 000 đồng, mình không hiểu lắm sao mua mấy thứ đồ kia có thể rẻ như này =))))

Đúng là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, ăn bữa trước không có bữa sau.

Đã lâu rồi Hà Dã không lĩnh hội được cảm giác đói bụng, hắn càng thiếu tiền sẽ càng có kế hoạch để sử dụng từng phân tiền kiếm được.

Lần này, Chu Giai hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của hắn.

Nhưng cũng không hối hận. Thật kỳ lạ, Hà Dã không hề cảm thấy hối hận chút nào.

Hà Dã đứng lên, thò tay vào trong túi tìm mấy đồng xu. Hắn chịu đựng cảm giác dạ dày co rút, quyết định vẫn đến nhà ăn. Cho dù phải ăn cơm trắng thôi cũng được, còn đỡ hơn là không ăn gì. Không ăn lại phát tác bệnh đau dạ dày thì càng thảm hơn, không có tiền mua thuốc.

Chu Giai trên đường về lớp cũng không yên lòng, cậu muốn về nhà bóc gói hàng đó luôn. Cả người đều nhộn nhạo, ban đầu trong lòng ngứa ngáy, sau đó thì lan ra khắp toàn thân.

Chu Giai nhớ đến Hà Dã. Vừa rồi cậu nhìn xung quanh nhà ăn cũng không thấy bóng dáng Hà Dã, không biết hắn đi đâu rồi, đã ăn gì chưa. Cậu nghĩ đến kỳ thi giữa kỳ lần này, không biết Hà Dã có thể thi được bao nhiêu điểm, có thể nhận được phần thưởng tiến bộ không.

Phần thưởng dành cho học sinh tiến bộ của trường bọn họ có một trăm nhân dân tệ*. Kỳ hai của lớp 11 năm ngoái Hà Dã từng nhận được một lần. Lúc ấy Chu Giai quan sát Hà Dã lên đài nhận thưởng, cậu có cảm giác thời gian đảo ngược, mắt ê ẩm, trong lòng khó chịu.

*Khoảng 360 000 đồng


Suy nghĩ quá nhiều nên bước chân chậm nhịp so với đội ngũ, Chu Giai cúi đầu bước lên thang. Từng bước từng bước, cho đến khi có người cản đường cậu.

Tầm mắt nhìn thẳng dần lên cao ngang với ngực người trước mặt, lên chút nữa rồi rơi lên gương mặt.

Hô hấp nghẹn lại, Chu Giai cảm thấy cổ họng mình hơi ngứa. Qua mấy giây, cậu mới biết thế nào là ngứa họng, mà trong lòng cậu, cảm giác ngứa ngáy còn nhiều hơn.

Hà Dã đứng trên cầu thang, hiếm khi không có vẻ thờ ơ và lạnh lùng thường ngày nhưng cũng không có biểu hiện trần trụi nào đáng lẽ không nên có. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Chu Giai như vậy như thể giao tiếp với nhau qua ánh mắt, từ cơ thể sinh ra từ trường đang chuyển động.

Nếu có ai đứng sau lưng Hà Dã mà nhấn đầu hắn xuống một cái rồi bảo hắn vừa ôm hôn Chu Giai khó mà tách rời được, cảm xúc mạnh mẽ bắn ra bốn phía, lửa văng khắp nơi, chắc chắn sẽ có người đập bàn hô to: “Tôi tin!”

Đương nhiên, trong số người hô sẽ không có mấy người lớp trưởng và lớp phó thể dục. Trong mắt bọn họ, Hà Dã và Chu Giai là kẻ thù mà chỉ một giây nữa thôi cũng có thể vung tay đánh nhau. Cho nên lớp trưởng cực kỳ trượng nghĩa đưa tay ra kéo lấy cánh tay Chu Giai, nháy mắt nhắc nhở cậu: “Đừng đánh nhau với nó ở trường, nó dữ dằn lắm.”

Chu Giai nhìn theo cánh tay bị kéo nhìn lớp trưởng. Hà Dã cũng quay đầu nhìn lớp trưởng, ánh mắt lạnh lẽo không có nhiệt độ.

Mặc dù không đọc hiểu được lời nội tâm của lớp trưởng nhưng cậu vẫn hiểu một chút ý tứ mà cậu ta muốn nói, nhấc chân dời nửa bước sang bên cạnh, nhường đường.

Ánh mắt Hà Dã quay lại trên gương mặt Chu Giai, hắn đi lướt qua xuống tầng.

Lớp trưởng và lớp phó thể dục nhìn Hà Dã đi mất, vẻ mặt khác nhau. Chu Giai nhìn xuống cầu thang, không thấy bóng dáng Hà Dã nữa mới nhẹ nhõm dừng chân.

Tiếng chuông kết thúc giờ thi vang lên, Chu Giai giật mình, hô hấp khẩn trương. Cậu thu bút, gõ ngón tay lên mặt bàn, hai chân di di trên sàn, bắt đầu ngồi không yên.

Bài thi được chuyền từ người ngồi cuối lớp lên đằng trước. Hà Dã nhét bút vào trong cặp, ngẩng đầu nhìn bạn bàn trên còn cúi đầu viết lia lịa, đứng lên cầm bài thi đập bộp lên mặt bàn cậu ta. Bàn trên bị quấy rầy, ngẩng đầu thể hiện vẻ giận dữ.

Hà Dã lạnh lùng nhìn lại, trong phút chốc cậu ta mất khí thế trước Hà Dã, cúi đầu viết tiếp.

Chuông kêu rồi viết cái mẹ gì nữa!

Trong lòng hắn cười nhạt nghĩ, Hà Dã cũng không quan tâm bài thi đã thu vào trong tay giáo viên chưa, đeo cặp xách đi cửa sau. Đi đến cửa, hắn dừng chân, quay người lại nhìn.

Chu Giai vội muốn chết, lúc bạn học đằng sau chuyền bài thi đến, cậu vỗ lên vai người ngồi trên, sau khi chắc chắn cậu ta nhận rồi, Chu Giai mới đứng lên ngoảnh đầu quan sát.

Làm gì có ai chờ cậu, Hà Dã đi rồi.

Hơn năm rưỡi chiều, có phải tranh thủ đi làm rồi không? Đến trễ sẽ bị trừ lương không có cơm ăn.

Chu Giai ngây người ở chỗ ngồi, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cứ mắng Hà Dã không thôi.

Hừ, ngoài miệng nói muốn làm cậu, thế mà lúc quan trọng cậu ta lại chạy mất tăm, bực quá!

Bình luận

Truyện đang đọc