ÁM DỤC HOÀNH LƯU - THÁN CỰU THỜI

“Chu Giai, đi thôi, xuống nhà ăn!”

Chu Giai kẹp bút giữa trang sách, đóng cuốn sách đang mở ra vào, lấy thẻ cơm từ trong cặp sách đứng lên ra cửa trước, cười hỏi mấy người đang quàng vai bá cổ chờ cậu: “Ăn gì?”

“Tùy, ăn gì không quan trọng, cái chính là có cái ăn.”

“Ầy, cái câu này…”

“Cứ như chúng ta là lợn thế!”

“Thôi đi ông, đấy là ông thôi, nhìn lớp phó của chúng ta đi, có con lợn nào đẹp trai thế à?”

“Đúng vậy, có biết nói chuyện không hả?”

Chu Giai rất vui vẻ, vừa đi tới gần đã bị lớp trưởng kéo cổ áo, sau đó quàng tay lên bả vai. Theo bản năng Chu Giai cúi đầu nhìn cổ áo, giữ lấy các khuy áo trên áo phông đồng phục của mình.

Ừm, không nhìn thấy.

Một tốp bảy người đi xuống tầng, vô cùng náo nhiệt vui vẻ. Rõ ràng trên cầu thang không có ai nhưng đám người này cứ chen chúc nhau, hai ba người cùng bước một nhịp thang.

Chu Giai không dám chen bừa, giữ cổ tay của lớp trưởng để giải phóng mình khỏi cánh tay của cậu ta, lùi về sau vài bậc thang, khuyên bọn họ: “Đừng có chen nhau, nhỡ lát nữa đạp hụt ngã lăn xuống thì sao?”

Trừ lớp trưởng, không ai nghe lời cậu.

Chu Giai cũng không để ý nữa, cứ để mặc theo ý bọn họ.

Trên đường đến nhà ăn, Chu Giai đã suy nghĩ cho bản thân trước. Trưa nay nên ăn gì nhỉ? Đồ ăn nhanh? Hay là cơm rang? Hoặc là mỳ xào cũng không tệ?

Hôm nay cậu được giáo viên Ngữ văn tuyên dương, bài luận văn của cậu được chọn làm văn mẫu đọc trước lớp. Cả một buổi sáng tâm tình Chu Giai không tệ, coi như là quyền được phép thỏa mãn hư vinh của một học sinh giỏi.

Mỳ xào cũng được phết. Sợi mỳ to, ăn cũng ngon nữa. Chỉ cần ăn vào lúc tâm trạng tốt khẩu vị tốt thì cái gì cũng ngon, hoàn toàn có thể chén sạch.

Chu Giai đã định quyết định như vậy.

Nếu như lúc đó cậu không đi ngang qua hai nữ sinh lớp bên cạnh, nghe thấy hai cô gái hưng phấn nói “Hà Dã và cậu học sinh Bối Bắc lớp 11 đó hẹn hò phía sau thư viện.”

“Tôi không phải đồng tính luyến ái, cậu tìm nhầm người rồi.”

Hà Dã tựa lên tường, nhìn người đang đứng trước mặt, thờ ơ nói.

Thật ra Hà Dã thấy rất phiền, nhưng trên mặt hắn không thể hiện rõ. Hắn cứ cho rằng hôm hắn nói câu kia, người này hẳn đã hiểu ý hắn rồi. Không ngờ mới ba ngày trôi qua thôi, người này lại bắt đầu lởn vởn xung quanh hắn, cứ như một tên cuồng theo dõi vậy.

Bối Bắc bị cặp mắt lạnh nhạt của Hà Dã nhìn chằm chằm, căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi, cảm thấy rất sợ. Nhưng nỗi sợ hãi không cản được việc cậu ta muốn thể hiện tình cảm của mình. Cậu ta cũng không nghe thấy câu “Tôi không phải đồng tính luyến ái” mà Hà Dã nói, vẫn nói mấy câu “Em thích anh” ra khỏi miệng như cũ.

Bối Bắc bày tỏ khiến gương mặt hoàn toàn đỏ ửng, nụ cười thật ngọt ngào, hai má lúm đồng tiền rõ ràng trên gương mặt trông rất đáng yêu.

Hà Dã nhìn cậu ta, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, trong lòng không có chút rung động nào cả.

Bối Bắc không phải người đầu tiên. Năm lớp 10, khi ấy còn chưa quá nhiều người biết được hoàn cảnh gia đình nhà Hà Dã, cũng có người từng nói thích hắn. Nhưng đều là nữ sinh, Bối Bắc là nam sinh đầu tiên.

Không tính cái kẻ quấy rối kia.

Hà Dã bận rộn nhiều việc, bận bịu kiếm tiền học kỹ năng, đối với tình cảm của người khác dành cho hắn, hắn sẽ chọn giả vờ không nhìn thấy, gần như quá tuyệt tình. Ngay cả khi lớn lên, nhiều khi nhu cầu sinh lý xuất hiện, ngay cả nhúc nhích tay chân tự an ủi, hắn cũng thấy lười, bởi vì chẳng có giá trị gì cả. Hắn rất tình nguyện dùng thời gian tự an ủi kia để được ngủ bù.

Kiếm tiền, trả nợ, tiếp tục tồn tại, những điều này mới là quan trọng nhất.

Tình yêu là cái gì, tình bạn nữa, Hà Dã không cần những thứ này.

“Các cậu ăn đi, dạ dày tôi không ổn lắm, về lớp trước đây.” Chu Giai đặt đũa xuống, cầm thẻ cơm trên bàn.

Ngồi ngay bên cạnh Chu Giai là lớp trưởng, cậu ta nhìn đĩa mỳ xào, ngạc nhiên: “Không phải chứ? Cậu mới ăn vài miếng mà, dạ dày sao à?”

Không phải dạ dày không ổn, mà là trong lòng không thoải mái.

Chu Giai không thể nói, lắc đầu vỗ vai lớp trưởng, lại ngẩng đầu ra hiệu cho người khác, xoay người rời đi.

Phía sau tòa cao ốc thư viện, có hai bàn chơi bóng bàn bỏ đi. Bên cạnh là một cây đại thụ cao đến hai tầng lầu, vừa vặn có thể che nắng.

Chu Giai biết, tên khốn Hà Dã kia, vào giờ ăn cơm trưa thường xuyên chạy đến đó, nằm trên bàn bóng ngủ. Không sợ muỗi đốt, ngủ một mạch đến một giờ rưỡi, đến khi chuông reo giờ tự học mới trở về lớp.

Chu Giai đứng giữa sân, ngẩng đầu nhìn thư viện.

“Tôi nhìn thấy đó, Hà Dã lớp bên cạnh với Bối Bắc, ngay phía sau thư viện.”

“Wow, tin đồn trên Tieba là thật hả? Bọn họ là một đôi sao?”

“Trời, vậy vừa rồi là bọn họ hẹn hò sao?!”

“Má ôi, kích động quá. Cậu nói xem bọn họ có làm cái gì đó không…kiểu như hôn môi ý?”

“Ái chà, có thể lắm…”


Chu Giai nghiến răng nắm chặt tay, nhấc chân đi về phía tòa cao ốc thư viện. Đến nơi, cậu cũng không vào thư viện đọc sách mà đi thẳng một mạch lên cầu thang ở bên trong, leo thẳng lên tầng ba, đi về phía trước, đến nhà vệ sinh nam ở phía cuối.

Hô hấp rất gấp, tim đập rất nhanh.

Chu Giai dùng sức kéo ra một khe hở cửa sổ, cậu dựa vào việc có lá cây che khuất cho nên thò người ra, quan sát từ trên xuống dưới, xuyên qua khe hở của lá cây thấy rõ được Bối Bắc đang đứng rất gần Hà Dã. Hốc mắt cậu nóng lên, nhất thời không chịu được.

“…Đệt!”

Chu Giai nhanh chóng kéo cửa sổ lên, há miệng thở hổn hển, tay run run lấy điện thoại từ trong túi quần ra. Sau khi mở khóa, cậu nhấn vào một ứng dụng trên màn hình, trực tiếp nhấn và giữ vào thư mục có tên “Cậu ấy” trên WeChat clone*, sau đó nhấn vào dấu gạch chéo.

*Có thể hiểu Chu Giai tải thêm cái này để liên lạc riêng với Hà Dã, còn tài khoản chính dùng để liên lạc trong cuộc sống. WeChat clone giúp truy cập nhiều tài khoản cùng một lúc.

Nhìn thư mục đó biến mất, Chu Giai tựa như trống rỗng, cầm điện thoại di động đứng đó.

Cho đến khi màn hình tối đi, cậu mới kéo áo đồng phục lên lau mắt, nhấc chân rời khỏi nhà vệ sinh.

Từ sau khi Bối Bắc nói “Em thích anh”, bầu không khí rơi vào yên lặng.

Hơn năm phút trôi qua, Bối Bắc thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn Hà Dã, có lẽ trong lòng cũng hiểu ra.

Thật ra khi Hà Dã nói mình không phải đồng tính luyến ái, Bối Bắc cũng biết hi vọng của mình tan vỡ rồi. Nhưng cậu ta vẫn không nhịn được mà muốn nói từ thích ra khỏi miệng. Sau khi nói ra, cậu lại quan sát Hà Dã lần nữa, đối phương vẫn không có phản ứng, không, phải nói đây vẫn là một Hà Dã lạnh lùng như thế. Bối Bắc cảm thấy dường như mình đã bình tĩnh hơn, hoặc là do trong lòng đã cảm thấy mất mát quá nhiều.

Cậu ta nói lời xin lỗi Hà Dã, những ngày qua đi theo đã gây phiền toái cho hắn.

Đúng là rất phiền toái. Hà Dã nói lại một lần nữa cho rõ ràng: “Sau này đừng đi theo tôi nữa.”

Bối Bắc ngoan ngoãn gật đầu: “Em sẽ không thế nữa.”

Cậu ta lại cười với Hà Dã, cứ như mối tình này còn chưa bắt đầu đã thất bại vì phải chia xa vậy: “Em đi đây…Gặp lại đàn anh sau.”

Hà Dã nhìn cậu ta khuất bóng ở lối rẽ mới ngẩng đầu.

Nhìn lên cửa sổ mấy tầng trên, Hà Dã nheo mắt.

Vừa rồi, nếu không nghe nhầm, chắc chắn có người đã mở cửa sổ ra rồi lại đóng vào.

Vừa mở ra lại đóng vào, định làm gì?

Cho rằng mình thấy cái gì không nên thấy sao?

Hà Dã dùng tay gạt hết lá rụng trên mặt bàn bóng bàn xuống, nằm lên đó, gối đầu lên cánh tay nhắm mắt lại, cười mỉa mai.

Nhìn đi, đây có gì mà không nên thấy chứ?

Không nên thấy phải là những thứ ở trong điện thoại của hắn kia.

Hà Dã nghĩ, những gì người nọ gửi cho hắn mới thật sự không nên nhìn.

Quá lẳng lơ…

Hà Dã chưa từng nghĩ, trong hai tuần tiếp theo, kẻ quấy rối hắn lại không một lần nào gửi thêm hình cho hắn nữa.

Cứ như vậy mà đột nhiên biến mất.

Bình luận

Truyện đang đọc