ÁM DỤC HOÀNH LƯU - THÁN CỰU THỜI

Trong giờ Thể dục, thầy chỉ bắt mọi người chạy 400 mét trên đường đua hai vòng, sau đó thả cho mọi người tự do hoạt động.

Các nữ sinh không ngồi tán gẫu dưới bóng cây thì cũng về lớp nói chuyện tiếp. Các nam sinh không chơi bóng rổ thì cũng tụ tập một chỗ cầm điện thoại chơi game theo tổ đội.

Hà Dã không chơi bóng, cũng chẳng chơi game.

Mỗi khi được hoạt động tự do trong giờ Thể dục, hắn sẽ đến nằm ngủ trên cái bàn chơi bóng bàn sau thư viện, thi thoảng nghe thấy văng vẳng tiếng đọc sách vọng lại từ tòa nhà lớp học bên kia mà mơ màng buồn ngủ.

Nhưng hôm nay, rõ ràng nằm kiểu gì cũng không ngủ được, có người thành tâm muốn tìm tới khiến hắn không thoải mái.

Lúc quả bóng rổ ném tới đập xuống đất rồi lại đập lên bắp chân Hà Dã, Chu Giai nhất thời nhíu mày. Cậu nhìn sang lớp phó thể dục vừa ném bóng ở bên cạnh, hơi mất hứng: “Cậu làm gì đấy?”

Lớp phó thể dục quay đầu nhướn mày với Chu Giai, ý bảo cậu chờ xem kịch vui.

Lớp trưởng đi sau cũng tới bên cạnh Chu Giai, nhỏ giọng nói: “Thằng này quá ngông cuồng, không dạy dỗ nó một chút, nó lại tưởng cả lớp chúng ta sợ, không trị được nó.”

Trong lòng Chu Giai trầm xuống, không nhịn được muốn chửi, chẳng phải mấy người sợ cậu ấy thật sao? Lại nói chơi bóng rổ, mẹ nó các cậu cũng chưa chắc đánh thắng được cậu ấy đâu!

Quả bóng nện lên bắp chân không hề đau.

Ánh mắt Hà Dã nhìn theo quả bóng phía trước rồi nâng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm một đám người trên sân bóng rổ. Nhưng mà hắn không nhìn lớp trưởng và lớp phó thể dục đang bày trò khiêu khích, hắn đang nhìn chăm chú vào Chu Giai – người đang cau mày nhìn hắn.

Mấy hôm trước, Hà Dã đã quyết định, nếu cậu lớp phó học tập được cả lớp khen ngợi này còn dám làm phiền hắn, hắn sẽ vui đùa với cậu một chút.

Bây giờ cơ hội cũng đã đến, đối phương còn chủ động lượn lờ bên cạnh hắn.

Hà Dã cất điện thoại đi, từng bước một đi tới, mục tiêu rõ ràng.

Lớp phó thể dục ném bóng nhìn Hà Dã thật sự bị mình khiêu khích mà tiến về phía này, hơi gấp rút chau mày. Khí thế gì chứ, quả nhiên bọn họ vẫn con mẹ nó không chèn ép được Hà Dã.

Dưới ánh mắt của lớp trưởng, lớp phó thể dục vẫn đánh bạo nói ra khỏi miệng: “Bóng là do tôi ném, nếu cậu cảm thấy khó chịu thì đấu một trận với bọn tôi đi.”

Chu Giai nghe xong, không khỏi thấy nhức đầu liếc lớp phó thể dục. Cậu đang muốn đánh lạc hướng, để cho người ta không gây chuyện nữa, quay đầu lại đã thấy Hà Dã hiên ngang đi thẳng về phía mình.

Thân thể cứng đờ, Chu Giai không dám cử động, cứ như vậy nhìn đáp trả.

Lớp trưởng nhận ra sự bất thường, hơi do dự đứng chắn trước Chu Giai, ngăn cản ánh mắt không có ý tốt lành gì của Hà Dã, hất cằm lên nói: “Đấu một trận, dám không?”

Hà Dã nhìn tên thấp hơn mình một cái đầu, lớp trưởng gầy đến mức giống hồi hắn bị suy dinh dưỡng năm tốt nghiệp sơ trung, hắn cười: “Đấu thì đấu, chơi thế nào? Mấy người các cậu dám chọi với một mình tôi à?”

Lớp trưởng vừa nghe xong, quay đầu nhìn những nam sinh khác, từng người một trên mặt đều viết “Đừng nhìn tôi, tôi không chung đội với cậu ta”.

Chuyện này…thật sự không thể nào được. Bọn họ cũng không thể thật sự đấu với một mình Hà Dã được! Nói ra quá mất mặt!

Chu Giai hít thở sâu, đẩy lớp trưởng đang chắn trước mặt mình, bước lên trước một bước. Cậu cố chấp nhìn Hà Dã đang nhìn cậu, cắn răng, tim đập cấp tốc nói: “Đấu một trận, tôi với cậu.”

Nghe Chu Giai nói xong, Hà Dã lại nhìn cậu thêm một lúc, nhếch mép cười, rất hài lòng. Hắn còn sợ tên lớp phó học tập này sợ không dám gây chuyện, không ngờ lại là kẻ đầu tiên nói dám đơn độc đấu bóng với hắn.

Thật kiêu ngạo, thật ngang tàng.

Hà Dã nhìn ý chí chiến đấu nhỏ bé dâng lên trong đôi mắt người kia, mẹ nó hắn còn hơi phấn khởi.

Chậc, mặc dù trong ngoài không giống nhau, nhưng lúc này Hà Dã thừa nhận, lớp phó học tập này trông còn thuận mắt hơn so với những kẻ sợ mất vía bên cạnh cậu ta.

“Được, luật thế nào?”

Có nam sinh chạy tới nhặt bóng ném trở lại, Hà Dã giơ tay đón lấy, vỗ trên đất vài cái rồi ôm bên người, nhìn Chu Giai cười nham hiểm, ánh mắt vẫn lạnh lùng: “Nói trước nhé, thua rồi đừng có mách giáo viên tôi bắt nạt cậu.”

Chu Giai đỏ mặt, không thể nói dù cậu tức giận với câu nói này nhưng vẫn bị nụ cười của hắn hớp hồn, tiến đến gần đoạt lại quả bóng rổ hắn đang ôm, đe dọa nói: “Ai thua còn chưa biết đâu, câu này phải dành cho cậu.”

Tuy là vậy nhưng trong lòng Chu Giai biết, nếu cậu muốn thắng tên khốn Hà Dã này, trừ khi mặt trời mọc đằng Tây.

Lớp trưởng và lớp phó thể dục không ngờ chuyện sẽ đến nước này, còn khuyên Chu Giai: “Hà Dã không dễ chọc đâu, so với nó như thế, hay là cậu đừng chơi nữa?”

Chu Giai không chịu, cậu muốn thế.

Chơi bóng cùng Hà Dã, có nằm mơ cậu cũng chưa bao giờ mơ đến, đừng nói giờ phút này giấc mơ ấy sắp trở thành hiện thực.

Lớp trưởng và lớp phó thể dục không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi những nam sinh khác ra chỗ trống, tạo ra một quy tắc tương đối có lợi cho Chu Giai để tranh tài: Ai ném trúng rổ của đối phương trước thì thắng.

Đã học với nhau lâu nên nhiều nam sinh biết, lớp phó học tập Chu Giai ném bóng trúng rổ với tỷ số cao đến 70%. Còn Hà Dã thì…ai mà biết được. Bọn họ chưa từng thấy hắn đánh bóng rổ, không đoán được.

Hai người mặt đối mặt đứng ở tuyến giữa hai bên sân bóng.

Hà Dã đứng thẳng tắp nhìn đối phương khom người ở bên kia, Chu Giai đang vào tư thế sẵn sàng nghênh đón quân địch, không khỏi cũng phải nghĩ ngợi.

Cũng rất lâu, rất rất lâu rồi hắn không sờ vào bóng, không biết còn ổn không nữa.

Hà Dã giơ tay lên vuốt mặt, cũng khom người.

Không ổn cũng phải ổn.

Tới đi, quyết sống mái một phen, thua rồi thì đừng có ai đặc biệt trêu chọc đến tao nữa!

Chu Giai rất căng thẳng, cũng rất khẩn trương. Nhất là khi một mình Hà Dã, người chơi bóng với cậu không phải ai khác mà là Hà Dã. Thắng thua đối với Chu Giai mà nói không quan trọng, dù sao cũng thua thôi.

Quan trọng là Hà Dã cơ.

Nói thì nói thế, nghĩ thì nghĩ vậy. Khi quả bóng được lớp phó thể dục tung lên, không ngoài dự đoán vẫn bị Hà Dã cướp đoạt về bên người, tuy nhiên Chu Giai vẫn đột phá được.

Đệt! Có cần phải mạnh bạo thế không?

Hà Dã muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng hắn không ngờ Chu Giai có thể nhảy lên cản trở đập trúng quả bóng trong tay hắn khi hắn chuẩn bị tới gần ném bóng vào rổ.

Đập một cái thì thôi, lại còn kèm theo cái ánh mắt đắc ý kia nữa…

Nhìn xem, thật khiến cho người ta muốn…thô bạo với cậu.

Hà Dã xoay người đuổi theo, cười nhạt, đã vậy phải vui đùa cùng cậu ta cho thật đã mới được.

Trong nháy mắt đuổi giết, dường như vẫn chưa đủ đột ngột. Phải tạo ra một chút hy vọng trước, sau đó một cước phá vỡ nó, đây mới gọi là bất ngờ.

Tiếp theo, Chu Giai phát hiện ra, mỗi lần mình dẫn bóng muốn tới gần để ném vào rổ đều bị Hà Dã chặn ngang. Mà Hà Dã, tên khốn này định làm gì vậy?

Rõ ràng nhiều lần có thể nhảy lên ném bóng bật bảng, cậu không kịp ngăn cản thì thôi, sao Hà Dã cũng không đỡ được?


Còn nữa, dù cho ném ba điểm không vào, tại sao một cú ném hai điểm cậu ấy cũng không trúng một lần vậy? Đùa nhau sao?

Hai phe vô cùng sốt ruột, nhanh chóng đã trôi qua sáu bảy phút. Cuối cùng Chu Giai cũng đã biết, Hà Dã thật sự muốn đùa cậu, không hề nghiêm túc, nếu không cuộc tranh tài này đã kết thúc từ lâu rồi.

Lại một cú cản bóng thành công, quả bóng bay ra bên ngoài vạch. Chu Giai bĩu môi nắm cổ áo lau mồ hôi, cậu trừng mắt nhìn Hà Dã cũng đang thở hổn hển lau mồ hôi đứng cạnh cậu, không hiểu sao hơi tức giận, mở miệng: “Cậu có thể chơi nghiêm túc không? Chơi tôi chắc?”

Chữ “chơi” vừa nói ra khỏi miệng, Chu Giai lập tức dời tầm mắt đi, kéo cổ áo lau mồ hôi trên gương mặt nóng bừng, “Đệt…”

Hà Dã giơ cánh tay lên lau trán, sau đó hạ xuống híp mắt nhìn cậu, khóe miệng cũng nhếch lên.

Đùa cậu đấy, thế mà bây giờ mới phát hiện?

Người bên ngoài sân xem cuộc vui đã không thể chờ được kết quả. Bọn họ rất hi vọng Hà Dã thua Chu Giai, phải hạ thấp triệt để cái khí thế hung hãn của Hà Dã, để cho cậu ta biết đừng trưng cái biểu cảm thiếu đánh nhìn người khác như vậy nữa.

Lớp phó thể dục ném bóng lại vào trong sân, cuộc đấu tiếp tục, cậu ta nhìn đồng hồ đeo tay, ngẩng đầu nháy mắt ra hiệu với Chu Giai: “Năm phút nữa hết tiết, Chu Giai cậu nhanh lên nào.”

Chu Giai thả lỏng bàn tay nắm cổ áo, nhìn cậu ta nói. Cậu xoay người lại đề phòng cảnh giác Hà Dã lấy được bóng. Trong đầu nghĩ, nhanh cái rắm, tên khốn Hà Dã này không chịu chơi nghiêm túc với cậu, có hơn mười phút nữa cậu vẫn bị cậu ta đùa ở đây!

Nhưng đến khi Hà Dã đập bóng tới, Chu Giai chợt cảm thấy khí thế không còn giống trước nữa. Cuối cùng Hà Dã cũng chơi tử tế, không đùa cậu nữa.

Ý thức được điểm này, trong nháy mắt Chu Giai tập trung tinh thần hơn, không hề lơ là.

Thật ra Hà Dã còn chưa chơi đủ, nhưng nghe thấy thời gian không còn nhiều, sắp hết tiết rồi, không thể không thu bớt tâm tư chơi đùa lại. Hắn cau mày tỉnh táo lại, hắn đang làm gì vậy? Thời gian tự do tốt đẹp như vậy lại hoàn toàn lãng phí, hắn nên nằm ngủ, không nên chơi đùa cùng với đám người này như vậy. Cho dù lần này hắn có thắng thật thì chắc chắn đám người này vẫn sẽ hoàn toàn như trước, ánh mắt nhìn hắn sẽ không thay đổi. Thậm chí còn có khả năng vì hắn thắng mà càng ngày càng khó chịu với hắn.

Vậy nếu thế, cuộc đấu bây giờ còn có ý nghĩa gì đâu?

ĐM!

Không chơi nữa, chơi cái beep, đúng là lãng phí thời gian.

Ánh mắt dần lạnh nhạt, Hà Dã đánh bóng đúng ý đồ của mình, muốn chặn người đang lướt qua trước mặt.

Chu Giai chỉ cần chờ, phòng thủ, khi bả vai va chạm với Hà Dã để đón bóng, cậu cũng không chịu tránh. Hà Dã không để ý cậu, dù thế nào cũng phải đột phá.

Đang lúc va chạm giằng co, Hà Dã không nhịn được nhíu mày, hắn định cúi đầu nhìn xuống chân, không ngờ trong nháy mắt cúi đầu nhìn thấy…chính là thứ không ngừng quấy rầy hắn trong giấc mơ đêm đó, bông hoa mẫu đơn khiến hắn trở nên kỳ quái và một con rắn đen dày bằng nửa ngón tay trên bông hoa… Trông vô cùng kích thích trên làn da đỏ ửng đẫm mồ hôi.

Cái hình xăm vô cùng dâm mỹ này…cứ như vậy bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn.

Vừa hư ảo, lại vừa chân thực đến vậy.

Hà Dã đột ngột ngẩng đầu.

Hắn trừng mắt nhìn Chu Giai, cho dù hắn có mười cái đầu cũng không đoán được cậu là người đó!

Tâm tư Chu Giai hoàn toàn đặt vào quả bóng trong lòng bàn tay Hà Dã, thấy quả bóng kia đột nhiên tuột khỏi bàn tay hắn, cậu không hề nghĩ ngợi gì, lập tức nghiêng mình qua đỡ lấy rồi chạy. Cậu cũng không nhận ra Hà Dã không đuổi theo cậu, vẫn cứ chạy, chạy đến trước cột rổ, nhảy đến gần rồi ném bóng vào rổ, một cú ném trực tiếp không bị thứ gì cản trở.

Khi quả bóng đập xuống mặt đất một lần nữa, chuông tan học cũng đồng thời vang lên.

Bên ngoài sân, đám nam sinh trong lớp ngây người một hồi, đột nhiên ồ lên, kích động phấn khởi như thể vừa xem xong một trận NBA* vậy. Trong số đó, lớp trưởng và lớp phó thể dục cao hứng nhất, lập tức chạy tới muốn ôm Chu Giai nhưng đều bị cậu đẩy ra.

*Giải bóng rổ Nhà nghề Mỹ NBA là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp nhà nghề Bắc Mỹ, được coi là giải đấu bóng rổ lớn nhất thế giới.

Khóe miệng Chu Giai nhếch lên thật cao, cậu xoay người nhìn Hà Dã còn đứng tại chỗ, sự sảng khoái và đắc ý trong mắt sắp tràn ra ngoài.

Cậu không ngờ, cậu lại thắng Hà Dã?!

Chu Giai ngẩng đầu nhìn bầu trời, chẳng lẽ ngày mai mặt trời thật sự sẽ mọc đằng Tây sao?

Nhìn trời xong, Chu Giai bị lớp phó thể dục và lớp trưởng, mỗi người một bên kẹp cậu ở giữa kéo đến căng tin trường. Tầm mắt bị ngăn cản, không thể quay lại nhìn Hà Dã một cái.

Hà Dã cứ nhìn cậu như vậy, nhìn cậu giống như một người anh hùng đánh bại dã thú được vây quanh rời đi, hai tay hắn siết chặt thành quyền, ánh mắt như muốn giết người.

Hắn đã tìm ra được, kẻ quấy rối thích gửi những hình ảnh lẳng lơ dâm đãng, tràn đầy ý tứ mau chơi tôi đi, cậu trai đột nhiên biến mất, là Chu Giai.

Kẻ trêu đùa hắn…lại là Chu Giai!

Hà Dã nhấc chân quay về tòa nhà lớp hoc, cảm thấy cả người mình đang phát run, ngay cả thứ đang đập trong lồng ngực cũng run rẩy.

Run đến mức khiến hắn điên cuồng, khiến hắn muốn bùng nổ.

Bình luận

Truyện đang đọc