ẨN TRUNG

Doãn Kham đã tìm hết tất cả những nơi anh có thể tìm.

Ở nhà, ở trường, ở nơi làm công, các bệnh viện trong thành phố N, đến cả trên cầu Trời nơi Đường Chung đã từng mở sạp, còn có những nơi quanh sông Long Tàng mà họ thường đến hẹn hò, mỗi nơi đều không ngại phiền hà mà đi tìm.

Cửa sắt tiệm may đóng chặt, xuyên qua cửa sổ có thể thấy mặt tường phía trong treo các mẫu sườn xám từ năm trước, tiếng sủa không ngừng của Kẹo Hồ Lô mỗi lần có tiếng bước chân tới gần cũng bặt tăm.

Hàng thứ tư gần cửa sổ chỗ tổ một bỏ trống chừng mười hôm, tới giờ đã tích thành một lớp bụi, hôm nay Tô Văn Uẩn chà bàn cho cậu không nhịn được mà mắng: “Cái đồ vô lương tâm này, ra ngoài chơi cũng không nói với tớ một tiếng, chờ cậu quay về xem tớ xử cậu thế nào.”

Hai studio vùng ngoại thành lẫn nội thành đều đã tới mấy lần, chị Trần cũng rất lo lắng, hỏi Doãn Kham: “Tiểu Đường đi đâu rồi? Lần trước đã bàn sau kỳ nghỉ tết sẽ đến giúp một ngày, sao điện thoại lại không gọi được?”

Nhắc đến ngày tết, Doãn Kham lại nhớ đến lúc cậu nhìn mình nói “Năm mới vui vẻ”, rõ ràng là ngữ khí trịnh trọng, ánh mắt lại ảm đạm tối tăm.

Nhất thời Doãn Kham hiểu ra rằng, thì ra cậu đã sớm ủ mưu rồi.

Thì ra khi đó cậu đã chuẩn bị rời đi.

“Em có hỏi nữa cũng vô dụng thôi, thầy không biết em ấy đi đâu cả.”

Trong phòng làm việc, thầy Tôn bị hỏi đến phiền, đến cả vẻ mặt ôn hòa cũng không cho anh nổi, “Đúng là đã xin nghỉ, em xem bản lưu cuộc trò chuyện còn ở đây này.”

Doãn Kham bước lên đọc, là dãy số quen thuộc kia, thời gian là mười giờ sáng ngày mùng hai tháng một, thời gian nói chuyện kéo dài hai phút lẻ bảy giây.

“Em ấy có nói xin nghỉ làm gì không?” Doãn Kham hỏi.

“Chỉ nói trong nhà gặp chuyện, nhưng em ấy không nói cho thầy biết cụ thể là chuyện gì.” Nói tới đây, thầy Tôn cũng tỏ ra không vui, “Sắp thi tốt nghiệp cấp ba rồi, vừa dặn các bậc phụ huynh phải cố gắng phối hợp, vậy mà vào lúc này trong nhà lại có chuyện, không biết là chuyện thật hay kiếm cớ nữa.”

Cuối tuần, Doãn Kham đi đến cửa tiệm bán gương gần khu du lịch sông Long Tàng kia, đứng trước cửa đợi hết nửa buổi chiều.

So với lúc mới đầu không tìm được người khiến lòng như lửa đốt, lúc nào cũng hoang mang lo sợ, bây giờ anh đã có thể bình tĩnh thong dong hơn nhiều, ít nhất không ai có thể nhìn ra manh mối gì từ cử chỉ lời nói của anh.

Có thể chỉ có mình anh biết mình đã trải qua bao nhiêu đêm ngủ không ngon giấc, đã gọi vào số kia bao nhiêu lần, những lúc gọi điện không thông, âm thanh kéo dài cứ vang vọng quanh tai, xua đi không được.

Ông cụ Hà trong cửa hàng sợ anh bị cảm lạnh, gọi anh bước vào ngồi, Doãn Kham nghiêng người chen qua chiếc cửa nhỏ hẹp, ngồi trên chiếc ghế nhỏ Đường Chung đã từng ngồi, nhìn chiếc gương treo tường mà ngẩn người.

“Sao hôm nay không đi cùng Tiểu Đường thế?”

Doãn Kham nghe vậy thì sửng sốt, qua một lúc lâu mới trả lời: “Nhà em ấy có chuyện ạ.”

Tất cả mọi người chỉ có thể biết “Trong nhà Đường Chung có việc nên xin nghỉ”, Doãn Kham cũng không ngoại lệ. Anh cũng không biết Đường Chung còn có thể đi đâu, thật sự có việc gấp hay là mượn cớ, tại sao đi mà không nói tiếng nào, tại sao không nhận điện thoại, lúc nào thì quay về, còn có… còn có cậu sẽ quay lại hay không.

Anh đã suy nghĩ vô số lần về những vấn đề này, anh tình nguyện chuyện đơn giản một chút, như Tô Văn Uẩn cho rằng Đường Chung chỉ đang ra ngoài đi chơi mà quên liên lạc, hoặc như thầy Tôn tin vào lý do “Trong nhà có chuyện”.

Anh như đang bước vào một con ngõ cụt, có những manh mối ngắn nối liền nhau, không những không tìm được điểm mấu chốt mà càng tìm càng rối, càng quấn càng loạn, ghìm cho đầu anh đau như búa bổ, đến cả việc thở thôi cũng trở nên khó khăn.

“Ông bảo mà.” Ông cụ Hà không rõ tình huống đặt chén trà nóng trước mặt Doãn Kham, cười nói, “Tiểu Đường dính con như vậy, nhất định là có chuyện rất quan trọng.”

Hơn bốn giờ chiều, Doãn Kham rời khỏi sông Long Tàng, bắt xe bus đến ngoại ô thành phố.

Khi đi ngang qua đường núi Mai trên cầu Trời, mặc dù biết là không thể nhìn thấy bóng dáng kia, anh vẫn nhìn qua cửa sổ phía đuôi xe để nhìn xung quanh.

Người đi đường cuối tuần rất đông, góc kia trên cầu đã bị một người bán hàng rong khác chiếm mất, hơn nữa cũng không gặp lại người phất tay với anh.

Lúc mua vé vào cổng, trời đã trở tối, Doãn Kham không đi vào trong, dừng chân trước vòng quay ngựa gỗ rực rỡ đèn màu một lúc lâu.

Đứa bé cầm bong bóng, anh bạn nhỏ cười cười nói nói, người yêu tay trong tay… Từng bức tranh xẹt qua trước mắt, ánh đèn sáng choang phản chiếu trong con ngươi lãnh đạm của Doãn Kham, anh lấy di động ra khỏi túi, bấm số điện thoại của Đường Chung lần nữa.

Tiếng tút dài có quy luật tựa như vô tận, Doãn Kham ngẩn ra, thậm chí còn nghĩ rằng có phải mình đang nằm mơ hay không.

Đó là một giấc mơ thật dài, trong mơ có tiếng cười, có ngọt ngào, còn có thứ mang tên hạnh phúc mà từ trước tới nay anh vẫn không cảm nhận được.

Nhớ tới thời điểm lưu số máy này vào, chữ Hán hiếm lạ vốn nên khiến anh mất kiên nhẫn, anh nên giống như trước đây tiện tay chọn một từ đồng âm làm ký hiệu, có thể khi đó hiếm khi được bình tĩnh, cho nên đã tìm từng con chữ một.

Lúc lưu bằng tên “Đường Chung”, khóe miệng Doãn Kham nhẹ nhàng nâng lên, cứ như nếm được vị ngọt của đường.

Thì ra anh đã để ý đến cậu từ sớm như vậy.

Nửa tháng trôi qua, Doãn Kham vẫn chưa bỏ cuộc.

Anh tốn công tốn sức tìm tới trường của ba alpha kia, đánh nhau ở cổng sau.

Đánh xong một trận thật sảng khoái, tên đầu sỏ kia dùng khuôn mặt sưng như đầu heo, nước mắt dàn dụa mà nâng tay thề từ sau hôm ở cầu Trời kia không còn đi tìm Đường Chung nữa, đến cả khuôn mặt cậu ra sao cũng không nhớ rõ.

Doãn Kham không biết lời này đã kích thích dây thần kinh nào của mình, anh chỉ cảm thấy tức giận, lạnh lùng xách cổ áo tên kia lên đấm mấy quyền.

Anh nhớ tới những lần Đường Chung tỉnh lại từ cơn ác mộng ôm anh run lên, bước ra khỏi ngõ cụt rồi lại đi vào con đường chết.

Sau những lần không ngừng tìm kiếm suy nghĩ rồi lại vấp phải trắc trở không có kết quả, ngoại trừ tìm hiểu đến nhân tố bên ngoài, không buông tha bất cứ khả năng nào, Doãn Kham đã bắt đầu nghĩ việc có phải mình biểu đạt quá ít, có phải là chưa đủ tốt đối với cậu.

Vì vậy Doãn Kham bèn bỏ bớt thời gian đi lang thang trên đường, chọn cho cậu một chiếc cặp sách mới có màu xanh nước biển tươi sáng mà không bị lố.

Mua xong đi ngang qua cửa tiệm bên cạnh, nhìn thấy một hàng khăn quàng cổ treo ở cửa, nghĩ đến chiếc khăn Đường Chung thường đeo đã dần phai màu, Doãn Kham đi vào.

Vốn định chọn một cái có màu ít bẩn theo sở thích của Đường Chung, Doãn Kham bỗng nhiên nhớ tới bóng người đeo khăn quàng cổ màu đỏ chạy trên sân thể dục hôm đó.

Cậu có làn da trắng, màu đỏ sẽ tôn da cậu.

Hay là lấy màu đỏ đi.

Mang theo đồ về đến nhà, Doãn Kham vừa mở cửa vào nhà vừa soạn tin nhắn.

Lâm Ngọc Xu vốn đang ngồi ở phòng khách đi theo tới phòng anh, hỏi anh sao lại mua khăn quàng cổ màu đẹp như vậy, Doãn Kham không lên tiếng, thả đồ xuống vùi đầu tiếp tục đánh chữ.

Lâm Ngọc Xu khuyên nhủ: “Lớp mười hai rồi, cố gắng học hành chút, đừng lúc nào cũng ôm cái di động như thế.”

Doãn Kham gửi tin nhắn xong vẫn không đáp lời, gấp chiếc khăn quàng cổ màu đỏ tươi thật kỹ bỏ vào trong cặp sách.

Dáng vẻ vì thất tình mà uể oải suy sụp này khiến Lâm Ngọc Xu cảm thấy rất thất vọng, thấy vết sẹo trên mặt anh chưa khỏi, bà không nhịn được mà nói nặng lời: “Còn có gần nửa năm nữa, với thái độ này của con, đừng nói là đại học y, chỉ sợ là trường chuyên khoa cũng đừng mong vào được.”

Doãn Kham kéo khóa cặp sách lại, im lặng quay lại ngồi trước bàn học, lôi một tờ giấy kẹp dưới đống sách trong ngăn bàn đặt trước mặt Lâm Ngọc Xu.

Là đơn chiêu sinh của đại học y thành phố N, đã đóng dấu có hiệu lực.

Lâm Ngọc Xu vội nhìn lướt qua chữ ký trên mặt giấy, trợn mắt nói: “Chuyện khi nào đây, sao lại không nói cho mẹ?”

“Mới đây.” Rốt cuộc Doãn Kham cũng chịu mở miệng, “Sau khi có thành tích thi.”

Nói cách khác là, nếu như không phải vì chờ có giải thi thì có thể sẽ sớm hơn.

Lâm Ngọc Xu dùng sức nắm chặt tờ giấy kia, giọng nói cũng run lên: “Không phải đã nói sẽ nghe ý kiến của mẹ, không tùy tiện quyết định hướng đi sao?”

Lời nói quen thuộc này khiến Doãn Kham nhíu mày: “Đó là suy nghĩ của mẹ, con chưa từng đồng ý.”

“Con!” Lâm Ngọc Xu vô cùng ngạc nhiên, cứ như không hiểu vì sao chuyện lại phát triển thành như vậy, “Thành phố N chỉ là nơi dừng chân tạm thời của chúng ta, chẳng lẽ con muốn vì một tên…”

Nhận ra được điểm kỳ lạ, Doãn Kham ngẩng đầu: “Vì cái gì?”

Lâm Ngọc Xu dừng lời lại đúng lúc, đối diện với ánh mắt dò xét của con trai, đang nghĩ nát óc nên nói gì tiếp theo, điện thoại của Doãn Kham đặt trên bàn bỗng rung lên.

Vừa nhận điện thoại, giọng nói oang oang của Hạ Gia Huân đã như muốn làm ống nghe nổ tung: “Anh Doãn mau tới đây đi, bọn em vừa quay về phòng học lấy ít đồ để quên thì thấy Mộc Đông Đông đang ở trong phòng làm việc của thầy Tôn!”

Điện thoại còn chưa cúp, Doãn Kham đã quay đầu ra ngoài.

“Con muốn đến trường ư? Đến đó làm gì? Không được đi ra ngoài.” Lâm Ngọc Xu đuổi theo anh lải nhải, “Không cho con đi ra ngoài… Bây giờ con không chịu nghe lời mẹ nữa sao?”

Doãn Kham mở cửa, hai chân đứng ra bên ngoài, lúc anh quay người lại, Lâm Ngọc Xu chỉ thấy đôi mắt ngập tràn bóng tối của anh.

Hơn một năm trước, ngày mà bà khư khư cố chấp muốn đưa anh đi, anh cũng dùng ánh mắt đó nhìn bà, bên trong như có sự xa lạ, còn có bi thương vì bất lực.

Không phải anh không hiểu gì, anh chỉ giấu sự phản nghịch trong im lặng, chỉ cần một lời nói thôi cũng có thể bùng nổ.

“Mẹ,” Ngưỡng cửa như một lằn ranh chia cắt đôi bên, Doãn Kham đứng ở đầu bên kia nhìn bà, “Lần này con muốn tự nghe mình.”

Đồng hồ vừa điểm hơn năm rưỡi, vì đổ mưa nên trời sẩm tối nhanh hơn mọi hôm.

Trên con đường sáng ánh đèn từ những nhà quanh đó, Doãn Kham như một con báo lao về phía trước, tim anh đập rất nhanh, lại bị tiếng mưa rơi che khuất, chỉ còn lại lồng ngực phập phồng.

Hôm nay là ngày nghỉ, cổng chính trường trung học số Mười Lăm đóng chặt lại, chỉ có cửa sau là mở cho các giáo viên đến trực ban.

Doãn Kham dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào trong vườn trường, lướt qua sân thể dục, leo lên lớp của khối mười hai, lúc đứng cửa thang nhìn lên thấy văn phòng sáng đèn, anh lau nước mưa trên mặt đi, chỉ lo chúng cản tầm mắt anh, khiến anh không thấy rõ người mà mình nhớ mong sớm chiều kia.

Doãn Kham chạy đến cửa, đôi tay chống lên trên khung, chặn lại đường chạy của người phía trong, ngẩng đầu lên chỉ thấy mình thầy Tôn, thở hổn hển hỏi: “Đường Chung đâu?”

Thầy Tôn bị cậu học sinh đột nhiên xuất hiện này dọa cho sợ hết hồn: “Em từ đâu tới đây, sao lại ướt thành vậy? Lại đây thầy lấy dù cho em.”

Doãn Kham lại hỏi: “Đường Chung đâu, em ấy đi đâu rồi?”

Thầy Tôn khom lưng mở tủ tìm đồ dự bị: “Em ấy hả, đến để làm thủ tục thôi học, nói là sắp xuất ngoại rồi, làm thầy phải chạy từ nhà đến đây, có lẽ lúc này đang đi lấy học bạ rồi.”

Đợi đến lúc ông tìm được ô đứng thẳng lên, ở cửa đâu còn bóng dáng của Doãn Kham nữa?

Tuy rằng mùa đông của thành phố N ấm hơn ở thủ đô nhiều, nhưng nơi này lại có gió lạnh, cái rét theo mưa len lỏi vào lỗ chân lông thấm đến tận xương, khiến người ta còn khó chịu đựng hơn tuyết ở thủ đô.

Từ xa đã thấy bóng dáng đi ra từ tòa nhà tổng hợp, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Doãn Kham là nhất định cậu ấy đang rất lạnh.

Đường Chung đang bung ô đi ra khỏi bậc thang, lại bị bóng người lao ra từ màn mưa ép phải dừng chân.

Doãn Kham ướt sũng người đứng trong màn mưa, không biết đã chạy bao xa, hơi thở rất gấp gáp, lúc lấy hơi nước mưa còn chui vào xoang mũi khiến anh bị sặc phải ho khan vài tiếng, khi mở miệng hỏi không phải chất vấn, cũng không phải trách cứ, mà là: “Mặc ít như thế, có lạnh không?”

Đường Chung theo bản năng cúi đầu nhìn đồ mình mặc, quần áo len thêm chiếc áo lông đã đủ để vượt qua mùa đông ở thành phố N, còn Doãn Kham chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, trông mới đúng là lạnh.

Đường Chung dẩu môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể phát ra âm thanh.

Trong suốt những ngày tháng ở chung, Doãn Kham đã quen được Đường Chung mở đề tài, Đường Chung không nói, anh cũng không biết mình nên nói gì cho phải, dù trong bụng anh có muôn vàn điều cần hỏi cậu.

“Em đã đi đâu?”

Rốt cuộc vẫn chọn vấn đề mình muốn biết nhất, nhưng Đường Chung không có ý định trả lời, cậu cúi xuống nhắm mắt lại, đôi môi tái nhợt không có chút máu hơi mím, khóe miệng căng lên.

Doãn Kham lại lau đi nước mưa trên mặt, anh thấy sắc mặt Đường Chung không tốt, cho là cậu bị bệnh, muốn tiến lên định sờ trán cậu xem có phải phát sốt hay không, vừa mới bước lên một bậc, Đường Chung đứng giữa trời mưa không nói tiếng nào lui về sau một bước.

Rõ ràng đây là tư thế chống cự. Dù là ngu ngốc đến mấy cũng có thể phát hiện ra sự khác biệt.

Huống hồ Doãn Kham rất nhạy cảm đối với những chuyện liên quan đến Đường Chung, có thể nhìn ra trạng thái bất ổn của Đường Chung, tất nhiên cũng có thể nhận ra mùi hương đã thay đổi.

Mùi hương cỏ xanh khiến anh mê luyến kia bỗng dưng biến mất. Dưới khoảng cách như vậy, dù là nước mưa cũng không thể có tác dụng lớn như vậy được, Doãn Kham hít một hơi thật sâu, những gì liên quan tới mùi cỏ cây đều không thể ngửi thấy, trái lại chỉ có một mùi hương hỗn độn bốc lên, xa lạ, gay mũi, khiến người khác khó chịu.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Anh tới làm gì?”

Hai giọng nói vang lên cùng một lúc, tiếng nói vừa dứt, Đường Chung lập tức lặp lại cứ như sợ bị cướp lời: “Anh đến đây làm gì?”

Tuy là câu hỏi nhưng giọng nói không có bất cứ âm điệu nào, chỉ hời hợt như đang hoàn thành nhiệm vụ.

Trong lòng Doãn Kham bất chợt chùng xuống, anh đột nhiên ý thức được có lẽ hôm nay mình không nên tới. Ít nhất vào giờ khắc này, Đường Chung vì sự xuất hiện của anh mà cảm thấy phiền phức, hơn nữa còn không muốn trả lời anh.

Anh đã tìm nhiều ngày như vậy, đoán đủ mọi giả thiết, cảnh tượng trước mắt cũng không nằm ngoài dự đoán của anh. Nhưng dù là thế, không thể nói rằng anh không chịu đả kích lớn được, lớn đến mức tất cả mọi nghi vấn trong đầu anh nháy mắt đã tạm dừng hoạt động.

Doãn Kham muốn hỏi cho thật rõ ràng: “Vì sao lại thôi học?”

“Vì phải ra nước ngoài.” Đường Chung nói, “Có người muốn đưa tôi ra nước ngoài.”

Doãn Kham vốn nên hỏi tiếp “Ai đưa em ra nước ngoài”, tầm mắt thoáng nhìn xuống chiếc cặp sách mới mà Đường Chung cầm trong tay, nghĩ đến cái mới mua vẫn đang nằm trong nhà, đột nhiên nghẹn lời.

Một lúc lâu sau, anh mới tìm lại được âm thanh: “Vì sao?”

“Vì sao ư?” Đường Chung hỏi ngược lại, sau đó cười tự giễu, “Bởi vì sống cuộc sống nghèo khổ đủ rồi, vừa phải đi học vừa phải đi làm công, tôi đã sớm chịu đựng đủ những ngày tháng ăn không ngon ngủ không yên này rồi.”

Doãn Kham đứng dưới cơn mưa, ánh mắt lạnh lùng xuyên qua màn mưa nhìn kỹ người trước mắt.

Dường như Đường Chung đã nhìn ra anh không tin: “Không phải anh đã nghe mấy lời đồn về tôi rồi sao? Những điều đó đều là thật, tôi vì tiền mà không quan tâm tới sự sống chết của cha ruột, tôi còn vì tiền mà ôm đùi mấy alpha, những alpha kia trước đây vì bị tôi lợi dụng nên mới hận tôi, muốn báo thù tôi.”

Nói tới đây, Đường Chung cong môi, che giấu đi cảm xúc trong đôi con ngươi nằm khuất dưới hàng mi: “Chẳng lẽ anh còn không biết tôi là omega ư?” Dừng lại một lát, lại nói thêm một câu, “Anh dễ lừa thật đấy.”

Trái tim Doãn Kham bị chữ “dễ lừa” này làm nhói đau, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu một cái: “Không thể nào.”

Trọng lượng của ba chữ này như áp hết những lời ban nãy, Đường Chung nhíu mày, hàm răng cắn chặt, để lộ khuôn mặt đau khổ.

Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, như gió lạnh thổi qua cơ thể, trong giây lát lại bị máu huyết hòa tan, không ai nhìn thấy.

“Có gì mà không thể?” Đường Chung nâng tay trái đang cầm cặp sách lên, “Đây là người muốn đưa tôi ra nước ngoài mua cho, thấy chưa, là hàng hiệu đấy, tôi đi làm công hai tháng còn chưa kiếm được nhiều tiền như vậy.”

Ánh mắt của Doãn Kham không thể không chuyển đến cái cặp sách mà anh không dám nhìn kia, màu xanh nước biển, giống hệt cái hôm nay anh mua.

Chút kích động bùng lên lại bị dập tắt, sự mệt mỏi mấy ngày lập tức khuếch tán khắp toàn thân, Doãn Kham khó khăn thở ra một hơi, nói: “Anh không tin.”

Dòng nước sâu kia đột nhiên cuộn lên, sóng nước tràn ra khỏi vết nứt, bàn tay nhỏ bé cầm cán ô của Đường Chung run lên, cầm chặt đến mức đầu ngón tay lẫn lòng bàn tay đều tê dại.

“Anh tin không thì tùy, tôi đây phải đi.” Giọng nói của Đường Chung vẫn lạnh lùng, cậu không dời tầm mắt đi, muốn nhờ vào đó để chứng minh kiên định của mình, “Về sau đừng gặp nhau nữa.”

Nói xong, cậu nhấc chân đi xuống bậc thang.

Cậu đi rất nhanh, bước chân làm vũng nước đọng trên mặt đất bắn lên tung tóe.

Những gì nên nói hay không nên nói cậu đều nói hết rồi, lúc đi qua người Doãn Kham vẫn bị kéo cổ tay lại.

“Anh là alpha.” Giọng nói của Doãn Kham rất nhỏ, nếu không phải đứng gần nhau, có lẽ sẽ không nghe được.

Anh như một người vất vả nắm lấy cọng rơm cứu mạng, nói ra thứ trước giờ mà mình vẫn luôn xem thường, nhưng bây giờ lại là điều kiện có giá trị nhất: “Anh cũng là alpha, anh cũng lừa em.”

Nếu bây giờ có người ngoài ở đây, chắc chắn sẽ cười nhạo anh không níu kéo được, chỉ có thể dùng đến từ vô dụng này.

Đúng như dự đoán, cổ họng Đường Chung phát ra một tiếng cười khẽ: “Tôi đã sớm biết anh là alpha rồi. Nếu anh là beta thì ai dám dán lấy anh không tha, ai dám lên giường cùng anh chứ?”

Doãn Kham như bị đánh một đòn thật mạnh, cơ thể đột nhiên run lên.

Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng Doãn Kham vẫn tinh ý biết trên người mình có tất cả đặc thù của alpha, một trong số đó chính là học gì cũng học rất nhanh.

Hơn một năm nay sống ở thành phố N, anh đã học được rất nhiều thứ từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc, thấy được rất nhiều phong cảnh mà mình chưa từng quan tâm.

Có thể do Đường Chung dạy anh cười, dạy anh biết yêu, giúp anh hiểu rõ cái gì gọi là hạnh phúc, lại chỉ không dạy anh phải làm sao mới giữ lại được.

Cuối cùng lúc này lại tuyên bố là không có hiệu lực, chỉ có thể phí công nói một câu.

“Em đừng đi.” Doãn Kham nắm chặt tay Đường Chung không buông, “Đừng đi…”

Bình luận

Truyện đang đọc