ANDERSEN CỦA TÔI


Nhiệt độ ấm áp trong lồng ngực và trong chăn khiến tinh thần vốn đã uể oải của Lương Tư Nguyệt thả lỏng hơn, mệt mỏi và buồn ngủ giống như nước ấm không ngừng kéo cô chìm xuống, cảm giác nhắm mắt lại có thể ngủ ngay.

Liễu Du Bạch đang buồn ngủ, cũng nhắm mắt lại là có thể ngủ ngay, nhưng ý niệm muốn nói với cô hai câu đã thôi thúc anh, “Sao trước lúc đi không nói trước với anh một tiếng để anh đợi.”
Lương Tư Nguyệt ngượng ngùng nói: “...!Lúc ấy không nói trước bởi vì muốn cho anh một bất ngờ.

Ai ngờ lúc xuống máy bay đã muộn thế này rồi, còn không có chỗ nào để đi, chỉ có thể đáng thương mong anh thu nhận thôi.”
“Bất ngờ cái gì.” Liễu Du Bạch hừ cười một tiếng, “Suýt nữa tưởng có trộm đột nhập vào nhà rồi đó.”
Lại hỏi cô, cái rohow chán òm này bao giờ kết thúc, ngay cả Tết Nguyên Đán cũng không thấy nghỉ.

“Đạo diễn Hà nói vào kỳ nghỉ thì mới có nhiều người.” Lương Tư Nguyệt cười nói, “Có phải đạo diễn Hà nợ anh rất nhiều tiền không, nếu không tại sao sẽ liều mạng kéo bọn em đi rao hàng nhiều như thế?”
Liễu Du Bạch nói đùa: “Hà Nột có nợ hay không thì anh không biết, nhưng người nào đó thì có đấy.”
“Keo kiệt! Em lập tức nhận quảng cáo rồi trả cho anh, sao anh cứ phải vội vàng như vậy, nếu không em mang quần áo với trang sức anh tặng đi cầm hết nhé?”
“...” Liễu Du Bạch không nhịn được bật cười.

Nhân lúc còn chút sức lực, Lương Tư Nguyệt ngồi dậy đi tắm nước ấm.

Liễu Du Bạch ban đầu định chờ cô, nhưng không hiểu tại sao con gái tắm rửa lại lâu như vậy, bảo cô làm spa ở trong đấy anh cũng tin.

Đợi đến mơ màng, bỗng tiếng máy sấy tóc khởi động làm anh bừng tỉnh.

Nếu là bình thường có lẽ anh đã tức giận rồi, nhưng hiện tại chỉ còn sự bất lực, chờ lâu đến nỗi bất lực.

Cố gắng đợi thêm, không biết bao lâu sau Lương Tư Nguyệt cuối cùng cũng sấy khô tóc, tắt đèn phòng tắm rồi đi ra.

Cô bò vào trong chăn, cả người thơm ngát ấm áp, ôm vào xúc cảm quá tuyệt, nhưng thật sự mà nói, anh buồn ngủ tới nỗi không còn ý muốn làm gì cả, hôn lên trán cô một cái, nói “ngủ ngon” rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ trong tích tắc.

Lương Tư Nguyệt cũng gần như thế.

7 giờ sáng, Liễu Du Bạch bị động tĩnh Lương Tư Nguyệt rời giường đánh thức.


Mở mắt ra, cô đang định xuống giường thì anh duỗi tay ôm eo cô, khiến cô ngã lên gường: “Dậy sớm vậy à?”
“9 giờ đã phải đi rồi, em còn phải trang điểm nữa.”
Liễu Du Bạch ngáp một cái.

Ngày thường anh cũng dậy vào khoảng giờ này, tập thể hình nửa tiếng, ăn sáng xong rồi xử lý công việc.

Đồng hồ sinh học cho phép, mặc dù tối hôm qua bị Lương Tư Nguyệt quấy rầy, nghỉ ngơi không được tốt lắm, nhưng lúc này tinh thần cũng khá tốt.

Liễu Du Bạch dùng một tay kéo cô vào ổ chăn lại, muốn cô ngủ cùng anh thêm mười phút nữa.

Lương Tư Nguyệt chui vào lòng anh như tối hôm qua, bỗng chạm vào thứ gì đó, cô giật mình lùi lại.

Liễu Du Bạch đưa tay ấn lưng ngăn cản động tác của cô, nụ cười chứa ba phần tuỳ tiện: “Em trang điểm mất bao lâu?”
Lương Tư Nguyệt xấu hổ, mặt đỏ bừng: “...!Không, không kịp đâu.”
Anh cố ý trêu chọc cô: “Anh sẽ cố gắng nhanh hơn.”
“Nhưng, nhưng mà…” Cô nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp.

Liễu Du Bạch cười, nắm chặt tay phải không cho cô rút ra, “Giúp anh.”

Lương Tư Nguyệt rửa mặt mũi ở nhà Liễu Du Bạch xong mới về nhà cô ở dưới lầu.

Thấy cô về sớm như vậy bà ngoại vô cùng ngạc nhiên, đương nhiên cô không thể nói là mình đã qua đêm ở nhà Liễu Du Bạch được, chỉ nói là bắt chuyến bay sớm nhất về.

Bà ngoại rán cho cô mấy cái bánh trứng, còn hâm nóng một bát cháo bí đỏ gạo kê.

Sau khi cô ăn xong, Tiểu Kỳ cùng với xe cũng đã tới dưới lầu.

Trước khi đi, bà ngoại còn dặn dò cô mặc ấm một chút, nhìn gió Bắc thổi như thế này, mấy ngày nay chắc sắp có tuyết rơi rồi.

Lương Tư Nguyệt tìm được chiếc khăn quàng cổ Burberry mà Liễu Du Bạch vì muốn nhận lỗi với cô nên dặn Molly mang tới cho cô từ rất lâu về trước trong tủ quần áo, do dự một lúc cô quàng nó lên cổ.


Rohow sẽ kết thúc vào hôm nay, sau đó lịch trình tiếp theo sẽ nhẹ nhàng hơn, chủ yếu là chụp tạp chí và phỏng vấn.

Phim chiếu trong vòng hai tuần, doanh thu phòng vé mỗi ngày tăng có hạn, về cơ bản tình hình đã được xác định, muốn vượt qua 600 triệu lên tới 700 triệu hơi không thực tế.

Tiệc mừng công của đoàn phim bị đưa vào lịch trình.

Tham gia tiệc mừng công đều là các diễn viên cùng với các nhân viên công tác ở hậu trường, mười người một bàn tròn, ngồi khoảng năm bàn.

Do là liên hoan nội bộ, không có cánh truyền thông nên mọi người rất thoải mái.

Mấy diễn viên chính như Lương Tư Nguyệt ngồi cùng một bàn với Hà Nột và Liễu Du Bạch.

Có người sản xuất phim tọa trấn nên mọi người không dám làm càn quá mức, làm càn chỉ có Hà Nột, bởi vì thật sự quá vui, không ai khuyên anh ấy, tự anh ấy tìm các loại lý do để uống, uống nhiều tới nỗi mặt đỏ phừng phừng.

Khi tan cuộc, mọi người lục tục đi về.

Hà Nột và Liễu Du Bạch hẹn nhau đi tăng hai, tửu lượng của anh ấy đúng là tốt, trong buổi tiệc uống thả cửa như vậy mà chỉ mới hơi say.

Ban đầu Lương Tư Nguyệt định tự ngồi xe về, Liễu Du Bạch lại vẫy tay với cô.

Cô nhìn xung quanh, thấy mọi người đi cũng gần hết rồi, không ai chú ý tới bên này, liền nhắm mắt đi theo Liễu Du Bạch lên xe.

Bọn họ đi tới một quán rượu nhỏ gần đó, vị trí nằm trong một con hẻm sâu nên không gây chú ý lắm, ban đêm chỉ có đèn trước cửa quán rượu này còn sáng, chùm sáng toả ra xung quanh.

Đẩy cửa gỗ ra, bên trong còn có một cái rèm vải vẽ hình “sóng lừng ngoài khơi Kanagawa”, quán rượu này rất có hương vị của những quán Izakaya buôn bán tới tận đêm khuya ở Nhật Bản.

Bọn họ gọi vài món ăn: cá thu sốt cà chua, xiên que, bạch tuộc wasabi, rượu là rượu mận.

Trường hợp riêng tư thế này lại càng không bị gò bó, Hà Nột bình thường là một người không nói nhiều lắm, nhưng sau khi uống rượu xong lại còn có chuyện vui, anh ấy như biến thành một cái máy hát, luôn miệng cảm ơn Liễu Du Bạch thưởng thức, may mắn anh ấy không làm nhục mệnh.


Anh ấy dùng một đề tài không được coi trọng chứng minh năng lực kêu gọi trong phòng vé của mình, sau này sẽ có càng nhiều cơ hội, bất luận là Liễu Du Bạch cho hay các ông chủ tư bản khác cho.

Lương Tư Nguyệt ngồi bên cạnh vẫn luôn yên lặng không nói gì, vì cô biết những chuyện này của Hà Nột và Liễu Du Bạch gần như không có chỗ cho cô xen miệng, cô tự mình tiêu khiển, cầm đũa gắp thịt trên người con cá, đưa vào trong miệng, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu mơ.

Cô hiểu rõ tửu lượng của mình nên không dám uống nhiều.

Kết quả, hai người trò chuyện một lúc thì đột ngột thay đổi chủ đề.

Hà Nột nhìn Lương Tư Nguyệt, nói muốn tố giác với cô một chuyện.

Năm ngoái lúc đóng phim ở Nam Thành, mấy ngày trước khi diễn cảnh hôn của cô và Lâm Mạnh Hạ, sếp Liễu đột nhiên hẹn anh ấy ra ngoài, nói cảnh hôn kia phải sửa.

“Tôi nghe thấy thế thì nóng hết cả người, trước khi nhận quay bộ phim này sếp Liễu đã nói chỉ cần kịch bản được duyệt, cụ thể quay như thế nào cậu ấy tuyệt đối sẽ không can thiệp.

Phản ứng đầu tiên của tôi là sếp Liễu có lòng riêng.

Nhưng sếp Liễu lại dựa vào lý lẽ để tranh luận, cậu ấy nói cảnh hôn quay ra dựa theo kịch bản gốc và phân cảnh này quá tầm thường, đây là phim nghệ thuật, đừng để mấy góc máy tầm thường của mấy bộ phim tình yêu làm ảnh hưởng.

Tôi nghe thế, ha, không ngờ cũng hơi có lý.

Hơn nữa tôi là người không thích người khác nghi ngờ năng lực của mình, anh nói tôi tầm thường, thế thì dù thế nào tôi cũng phải quay được những cảnh đỉnh cao cho anh xem.

Tôi mới nói với sếp Liễu, sửa cũng được, nhưng sẽ làm chậm trễ thời gian… Sếp Liễu không nói hai lời, duyệt thêm cho một khoản tiền nữa.”
Hà Nột cười cười nhìn Lương Tư Nguyệt, “Nhìn đi, chẳng phải sếp Liễu có lòng riêng đây sao.”
Lương Tư Nguyệt đỏ hết cả mặt.

Cô không biết Hà Nột biết quan hệ của cô và Liễu Du Bạch từ bao giờ, có lẽ đã biết từ lâu nhưng cảm thấy không cần thiết nói ra, dù sao một đạo diễn chỉ cần quan tâm tới năng lực nghiệp vụ của diễn viên là được rồi, những chuyện riêng của người ta thì không cần nhúng tay vào làm gì.

Mà cô thật sự không nghĩ tới đằng sau chuyện này còn có một chuyện như vậy, nếu không phải hôm nay uống rượu xong, lại đang vui, không sợ hãi, e là Hà Nột cũng sẽ không nói ra.

Hà Nột lại nói: “Trong chuyện bao che cho con, sếp Liễu đúng là có một không hai, một diễn viên tốt như Tư Nguyệt, sau này hiến thân vì nghệ thuật là điều khó tránh khỏi.”
Lương Tư Nguyệt thật sự sắp thẹn chết, nhưng ngượng ngùng xoắn xít thì lại không hào phóng, bèn cười nói: “Ai bảo sếp Liễu có tiền, anh ấy bảo quay thế nào thì phải quay thế đấy thôi ạ.”
Cô chụp cái mũ tư bản can thiệp chuyện quay phim vào đầu Liễu Du Bạch.


Liễu Du Bạch nhướng mày, nhưng cũng không nói gì cả, mặc hai người trêu ghẹo mình.

Chầu rượu này uống tới khuya mới tan, tiễn Hà Nột đi, Lương Tư Nguyệt và Liễu Du Bạch ngồi chung một chiếc xe trở về.

Lương Tư Nguyệt đương nhiên muốn tâm sự với anh chuyện sửa cảnh hôn, “Vậy nên, anh thật sự là vì lòng riêng sao? Hơn nữa, chẳng lẽ từ sớm như vậy, anh cũng đã… “
Ánh mắt Liễu Du Bạch có vài phần hơi đục sau khi uống rượu xong, bớt đi chút sắc bén, nhiều vài phần uể oải, trông như một phần tử ăn chơi sa đoạ, “Cô Lương, khi đó mới là lúc nào chứ? Em nghĩ anh có ý đồ gì với em? Anh đúng là có lòng riêng, nhưng lòng riêng này không phải vì bản thân anh, mà là vì em.” 18 tuổi, chưa từng yêu đương, nụ hôn đầu lại là trong phim, hơn nữa còn cùng với tên 250 (đồ ngốc) như Lâm Mạnh Hạ, có lỗ hay không cơ chứ?
Lương Tư Nguyệt mặt nóng ran, “Sao anh biết trước đây em chưa từng yêu đương…”
Sếp Liễu bày ra sắc mặt của người lớn trong nhà, nói rằng nhìn cô từ năm 15 tuổi đến khi lớn lên, cô từng yêu đương hay chưa anh không biết chắc? Hay là, “Mối tình đầu của cô Lương đã có từ trước năm 15 tuổi? Không thể nào, em căn bản không có năng lực này.”
“Đừng coi thường người khác, lúc em học cấp hai, con trai trong trường theo tán em đầy ra kia kìa, chỉ cần em đồng ý thì sẽ trở thành một tuyển thủ yêu sớm.”
“Nhưng sao em lại không đồng ý?”
Lương Tư Nguyệt không nói.

Liễu Du Bạch quay đầu nhìn cô, duỗi tay, ôm lấy eo cô, để cô dựa vào người anh, ánh mắt dán chặt vào mặt cô, nụ cười tuỳ tiện, “Chướng mắt bọn họ, có phải không?”
Anh cúi đầu, chóp mũi kề sát bên cô, phả nhẹ hơi thở có mùi rượu lên mặt cô, giọng trầm hơn: “Em thích người như anh có phải không?”
Lương Tư Nguyệt mặt đỏ tim đập muốn đẩy anh ra nhưng không ngăn cản được, chỉ có bàn tay phí công ấn trên môi anh, nhỏ giọng nói: “Em không thích mùi rượu…”
Liễu Du Bạch thuận thế nắm lấy tay cô, ấn vào lòng bàn tay cô một cái, dặn tài xế lái nhanh một chút.

Trái tim Lương Tư Nguyệt đập như đánh trống reo hò.

Cô có dự cảm, chuyện kia sắp tới rồi.

Nhưng mà, không quá năm phút, điện thoại của Liễu Du Bạch đột nhiên vang lên.

Anh không kiên nhẫn cầm lấy nhìn, lại là Liễu Văn Tảo gọi tới.

Ngay khi nối máy, đã có người tức giận khiển trách, bảo anh mau về nhà.

Vẻ mặt Liễu Du Bạch đông cứng lại, anh trả lời điện thoại, “Con về ngay đây.

Hay là nhân lúc con đang trên đường, bố hãy bớt giận?” Giọng điệu quả thực vô cùng chế nhạo.

Không cho Liễu Văn Tảo cơ hội nói thêm, anh cúp điện thoại, nhìn Lương Tư Nguyệt cười cười, anh giơ tay ra sờ trán cô, “Đưa em về trước, rồi anh qua đó một chuyến.”
“Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì.” Liễu Du Bạch hưởng thụ sắc mặt lo lắng của cô, “Trở về thu lưới.”.


Bình luận

Truyện đang đọc