ANDERSEN CỦA TÔI


Lương Tư Nguyệt xin nghỉ trở về tham gia lễ trao giải, đoàn phim “Thung Lũng Tiếng Vọng” bên kia còn đang chờ cô mau chóng quay lại khôi phục tiến độ quay chụp bình thường.

Thật sự không thể dành ra thời gian một ngày hoàn chỉnh, Lương Tư Nguyệt thương lượng với Liễu Du Bạch, đợi xuất diễn của cô đóng máy rồi tới thăm hỏi Trình Đạm Như sau.

Quay điện ảnh thường chú ý chậm mà chắc, đến lúc đóng máy thì trời đã sang thu.

Vừa về nước đã có một vài công việc tuyên truyền của phim “Bình Minh Đến”, Liễu Du Bạch cũng phải tới nơi khác công tác.

Đợi hai người đều bận rộn xong, lúc này mới có thời gian rảnh.

Lương Tư Nguyệt rất may mắn, cô về nhà ở hai tuần, ít nhiều gì cũng trắng ra một chút, đi gặp mẹ người yêu còn làm cô lo lắng hơn đi casting nữ chính.

Đêm trước đó cô ngủ cùng Liễu Du Bạch trong nhà anh, không có gì bất ngờ khi cô bị mất ngủ đến nửa đêm.

Liễu Du Bạch ngủ rất nông, bị cô lăn qua lộn lại như vậy cũng không ngủ được, xụ mặt uy hiếp cô, nếu cô còn nhích tới nhích lui sẽ ném cô sang phòng ngủ phụ.

Nói thì nói thế nhưng sau đó anh vẫn ôm lấy cô, giọng nói ủ rũ, hỏi cô, có gì mà phải lo lắng?
“Lỡ dì không thích em…”
Nói đến nói đi, vẫn là sự lo lắng vô nghĩa này, Liễu Du Bạch sắp chê cô phiền rồi: “Nếu bà ấy không thích em, em sẽ chia tay anh à?”
“...!Không.”
“Vậy điều đó có ảnh hưởng gì tới em không? Em cũng đâu cần sống với bà ấy.

Cô Lương này, đừng tham lam như vậy, người thích em trên thế giới này đã có hàng ngàn hàng vạn rồi.”
Lương Tư Nguyệt cười nói: “Anh lại tráo đổi khái niệm, hai chuyện này không giống nhau.

Dì là người thân quan trọng nhất của anh mà, đương nhiên em không hy vọng sẽ làm anh hoặc là dì cảm thấy khó xử.”
Liễu Du Bạch kiên nhẫn nói với cô, đầu tiên, Trình Đạm Như trước nay chưa từng can thiệp bất cứ quyết định nào của anh, cùng lắm thì tiếp tục chiến tranh lạnh với anh mà thôi…
Lương Tư Nguyệt nghe đến đó cười một tiếng, chen vào nói, như thế là bất ổn lắm rồi.

Liễu Du Bạch tiếp tục nói, anh tin tưởng lần này Trình Đạm Như chủ động liên hệ với anh là vì muốn hàn gắn quan hệ của hai người, ở phương diện lựa chọn con dâu, chỉ cần không phải quá kém, nếu không sẽ không phản đối.

“Hoá ra em là người không quá kém sao?”
“Anh cũng đâu thể trái lương tâm khen em lên tận trời được đúng không?”
Ngay sau đó anh ôm lấy cô như thể đã hao hết chút kiên nhẫn cuối cùng: “Rốt cuộc em có ngủ không? Sáng mai anh còn phải lái xe.

Em không ngủ thì đi ra ngoài, đừng tiếp tục ở đây quấy nhiễu anh.”

Lương Tư Nguyệt chỉ đành ngoan ngoãn nhắm mắt, cố gắng buồn ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lương Tư Nguyệt dậy sớm hơn Liễu Du Bạch.

Vẫn là ỷ vào tuổi trẻ, mất ngủ thức đêm sắc mặt cũng không đến mức quá khó coi, đánh chút kem nền là có thể cứu lại được.

Cô cảm thấy ăn mặc quá long trọng sẽ trông làm ra vẻ nên ăn mặc cũng thoải mái một chút.

Bên ngoài chiếc váy hai dây màu đen, cô mặc một chiếc áo len dệt kim rộng màu xanh lam mờ, chân đi đôi bốt Martin cùng màu với chiếc váy.

Tóc được búi cao không cầu kỳ, thắt khăn lụa có hoa văn xanh đậm trên nền trắng.

Thời điểm Liễu Du Bạch rời giường, cô gần như đã ăn mặc trang điểm xong.

Ban đầu anh còn lo lắng về gu ăn mặc của cô, hiện tại lại phát hiện cô không cần thầy dạy cũng biết cách ăn mặc trang điểm, thoải mái, không quá lố.

Bộ quần áo đang mặc trên người này cũng rất thích hợp, mặc về nhà ăn cơm thoải mái nhưng không quá tuỳ tiện.

Trên đường lái xe qua nhà, hậu quả của việc thức đêm tối hôm trước của Lương Tư Nguyệt cuối cùng phát tác, lên xe không bao lâu đã chịu không nổi bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Đến khi xe lái vào địa giới Nam Thành, cô tỉnh lại, lấy gương từ trong túi ra dặm lại lớp trang điểm.

Lần này, Liễu Du Bạch đưa cô vào bằng cửa lớn.

Hai cánh cửa gỗ sơn đen hướng ra con đường rộng lát đá phiến mang nét cổ kính.

Không lâu sau, dì Tôn ra mở cửa, mặt mày tràn đầy tươi cười, âm điệu cao hơn hai phần so với thường ngày.

Lương Tư Nguyệt thấp thỏm chần chờ, đến khi Liễu Du Bạch nắm lấy tay cô dẫn vào trong.

Trái tim vẫn luôn treo cao thoáng hạ xuống vào khoảnh khắc nhìn thấy Trình Đạm Như.

Trình Đạm Như đang ở trong phòng khách pha trà, giọng điệu tươi cười dịu dàng, lúc nhìn thấy cô thì nhìn lâu hơn một chút, nhưng ánh mắt không hề có ý tứ xoi mói, chỉ cười nói: “Nhìn gầy hơn trong video nhiều.”
Lương Tư Nguyệt tin Liễu Du Bạch nói Trình Đạm Như theo dõi Weibo của cô không phải là nói đùa.

Căn phòng này được trang trí không quá “cổ điển”, gia cụ bằng gỗ với những sắc thái khác nhau, chủ đạo là màu xanh đậm, dưới thân là sô pha da màu nâu sậm mềm mại, trong phòng có mùi đàn hương nhàn nhạt quanh quẩn.


Trên bàn trà đặt một bộ trà cụ hoàn chỉnh, bình trà nhỏ đang đun nước, có hơi nước màu trắng lượn lờ bay lên.

Có lẽ là trà ngon, vị ngọt lành, hơi đắng.

Mọi thứ khiến Lương Tư Nguyệt không tự chủ được thả lỏng lại.

Trình Đạm Như nói chuyện với cô không có ý tìm hiểu gì cả, chỉ hỏi sơ qua về gia đình cô, hỏi nhiều hơn hết là việc đóng phim của cô.

Cũng không phải chỉ hỏi khách sáo mà bà lắng nghe một cách thích thú, đặc biệt là những chuyện quay phim ở Campuchia và giao lưu với dân bản xứ.

Lương Tư Nguyệt vô cùng cảm phục khí chất hàm súc của Trình Đạm Như.

Bà có lẽ không còn trẻ nữa, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng rõ ràng, không dùng biện pháp thẩm mỹ để miễn cưỡng xóa đi dấu vết của thời gian.

Nhưng bà lại không hề già nua mà chỉ có sự bình tĩnh thong dong tuổi xế chiều.

Cô nghĩ, bất kể Trình Đạm Như có thích cô hay không, chuyến đi này cũng không uổng khi có thể nhìn thấy một nhân vật như thế này.

Không lâu sau, dì Tôn tới nói có thể ăn cơm rồi.

Trình Đạm Như đứng dậy, cười nói trưa hôm nay ăn cá trích kho tộ, món ngon sở trường của dì Tôn.

Mọi người di chuyển tới phòng ăn, Trình Đạm Như bảo dì Tôn lấy chút rượu mơ tự ủ tới.

Liễu Du Bạch: “Khi về còn phải lái xe.”
Trình Đạm Như liếc anh một cái, giọng nhàn nhạt: “Nghỉ ngơi một đêm sáng mai hẵng về, làm chậm trễ việc kiếm tiền của con à?”
Liễu Du Bạch: “...”
Lương Tư Nguyệt nhịn không được lén cười.

Thực ra từ khi vào cửa, Trình Đạm Như và Liễu Du Bạch cũng chưa nói với nhau câu nào, dường như bà vẫn luôn lạnh nhạt với anh.

Cô không thể tưởng tượng được bình thường hai người họ ở chung với nhau ra sao.

Thấy Trình Đạm Như luôn hoà nhã thân thiện với cô bỗng quặc lại Liễu Du Bạch một câu như thế, cô bừng tỉnh nhận ra tài năng mở miệng có thể khiến người khác tức chết của Liễu Du Bạch không phải di truyền từ Liễu Văn Tảo nha!
Không thể không nói, dáng vẻ này của Trình Đạm Như khiến Lương Tư Nguyệt cảm thấy chân thật hơn nhiều.


Uống chút rượu, bầu không khí trở nên thoải mái hơn.

Trình Đạm Như bỏ cái giá của mình đi, nhọc lòng như một người mẹ bình thường: “Tiểu Nguyệt, cháu mới học đại học năm…”
“Năm ba ạ.”
“Ừm…” Trình Đạm Như bấm tay tính toán, “Vẫn còn quá nhỏ.

Con gái lấy chồng sớm quá không tốt, sự nghiệp của cháu cũng vừa mới bắt đầu.

Để cho Liễu Du Bạch chờ một chút đi.”
Liễu Du Bạch: “...”
Lương Tư Nguyệt vui vì ẩn ý trong lời này là đã thừa nhận quan hệ của cô với Liễu Du Bạch, đồng thời lại lệch trọng điểm phát hiện: Trình Đạm Như đều gọi thẳng họ tên “Liễu Du Bạch”, không biết vì cái gì, cảm giác răn dạy còn thân mật hơn xưng hô không họ.

Giống như khi còn bé nghịch ngợm, bà ngoại mắng cũng trực tiếp gọi thẳng họ tên cô.

Do tính cách của mình, Trình Đạm Như không quá quan tâm tới chuyện nhà chuyện cửa, cũng không giống những bậc cha mẹ khác nói những chuyện xấu hổ hay thú vị khi còn nhỏ của con cái trên bàn ăn.

Thái độ của bà là, cái gai khiến bà khó chịu như Liễu Du Bạch có gì đâu mà nói.

Hơn nữa, chuyện quá khứ đều đã qua rồi.

Tửu lượng của Lương Tư Nguyệt có hạn, dù đã cố gắng không uống quá nhiều nhưng rượu này hương vị ngọt ngào trong lành, quá mê hoặc, lúc uống thì không thấy gì, tác dụng chậm lại rất mạnh.

Sau khi ăn xong, có cảm giác như trời đất quay cuồng, cô ngồi trên sô pha, bỗng nhiên thấy có điềm nên trao cho Liễu Du Bạch một ánh mắt.

Liễu Du Bạch nhanh chóng đỡ cô dậy.

Lương Tư Nguyệt nôn vào bồn cầu trong phòng dành cho khách, giơ tay ấn nút xả nước.

Lúc này Liễu Du Bạch đang chờ ngoài cửa đẩy cửa vào, kéo cô lên.

Cô đi tới bồn rửa mặt súc miệng, vô cùng buồn bực, “Xong rồi xong rồi, điểm ấn tượng sắp bị trừ hết rồi.”
Liễu Du Bạch bật cười, “Đã bảo đừng uống rồi, em nhất quyết phải thể hiện.”
“Dì vui như vậy...” Cô dừng lại, cảm thấy mình phải đi ngủ một giấc mới được.

Liễu Du Bạch không nhiều lời nữa, dẫn cô ra ngoài, nhờ dì Tôn hỗ trợ dọn dẹp một căn phòng.

Lương Tư Nguyệt vội vàng lén véo cánh tay anh, nhỏ giọng nói: “Ngủ ở nơi này không lễ phép.”
Liễu Du Bạch không tỏ ý kiến.

Trình Đạm Như đi tới, kinh ngạc nói: “Say rồi à?”
Liễu Du Bạch gật đầu.


Lương Tư Nguyệt ngại muốn chết, rũ đầu, mặt đỏ rực, “...!Làm phiền dì rồi.”
Trình Đạm Như cười nói: “Không có gì, đi nghỉ ngơi đi.

Dì cũng có thói quen sau khi ăn trưa sẽ chợp mắt một chút, còn sợ cháu cảm thấy tiếp đón không chu đáo.”
Sau khi bị Liễu Du Bạch dẫn vào phòng cho khách, thừa dịp ý thức còn thanh tỉnh, Lương Tư Nguyệt lại nhỏ giọng dò hỏi Liễu Du Bạch ở đây có cái bàn chải đánh răng nào không dùng không, cô muốn đánh răng trước, không muốn làm trong phòng ám mùi rượu.

Liễu Du Bạch vừa cười cười chê cô phiền toái, vừa đích thân đi tìm dì Tôn lấy một bộ đồ ngủ sạch sẽ, một cái bàn chải đánh răng mới tới cho cô.

Cô đánh răng rồi thay đồ ngủ xong, ngồi ở mép giường, ôm lấy Liễu Du Bạch, vùi đầu trước ngực anh, trong lúc nhất thời cực kỳ ủ rũ, “Có phải em làm hỏng chuyện rồi không?”
Liễu Du Bạch hiếm khi không trêu chọc cô mấy câu, anh xoa đầu cô an ủi: “Đây là nhà của em, ở trong nhà không cần chú ý nhiều như vậy.

Làm hỏng thì anh sẽ xử lý giúp em.”
An ủi Lương Tư Nguyệt xong, Liễu Du Bạch quay lại phòng khách.

Trình Đạm Như đang định đi nghỉ trưa, lúc này lại quay về sô pha ngồi xuống.

Liễu Du Bạch tự giác cùng đi qua ngồi xuống, cầm tách trà lên nhấp một ngụm.

Trình Đạm Như cất giọng nhàn nhạt nói với anh, nếu mục đích của anh đã đạt được, sau này sẽ bắt đầu một cuộc đời mới, buông bỏ hết những chuyện trước đây, mặc kệ sau này bên kia làm loạn thế nào cũng không cần quan tâm bọn họ.

Liễu Du Bạch “Vâng” một tiếng.

“Dù sao, mẹ và Liễu Văn Tảo đều thất trách.

Con tính toán vì bản thân mình, không cần kiêng dè bất kể người nào.” Trình Đạm Như dừng một chút, ngẩng đầu nhìn anh, “Còn có… mẹ phải nói với con một tiếng cảm ơn.”
Cảm ơn nhiệt huyết hừng hực không tắt của anh, nằm gai nếm mật, đòi lại công lý cho bà bằng cách của mình.

Bà nhận nhưng cũng vô cùng hổ thẹn, những ngày tháng ấy bà sống như một cành cây khô héo, không hề làm điểm tựa cho anh.

Quá khứ không thể quay lại, nhưng từ nay về sau, bà hy vọng mình có thể đền bù đắp chút gì đó nằm trong khả năng của mình.

Sắc mặt Liễu Du Bạch cũng là nhàn nhạt, “Người một nhà, nói cái gì mà ơn với nghĩa.”
Trình Đạm Như không nói gì nữa.

Hai người lẳng lặng ngồi trong chốc lát, thật sự cảm thấy không khí hơi kỳ quái, Trình Đạm Như đứng lên, nói chính mình muốn đi ngủ trưa.

Trước khi đi, bà lại hỏi: “Tiểu Nguyệt thích ăn món gì?”
Liễu Du Bạch tự hỏi một lát, không ngờ phát hiện, “...Con thật sự không biết.”
“Thất trách.” Trình Đạm Như giục anh, “Hỏi một chút đi! Đừng học tính tình của Liễu Văn Tảo!”
Liễu Du Bạch: “...”.


Bình luận

Truyện đang đọc