ANH CHỒNG KHỜ



Nghe thấy lời này, Bạch Phi Nhi cũng chuyển dời sự chú ý: “Thím, thím nói thật chứ? Đem cháu đi xem nào?”
Lư Diễm Linh nói: “Đứa bé này, vội vàng làm gì ăn đi đã!”
“Thím…”, biết có đồ của bố để lại, Bạch Phi Nhi nào còn tâm trạng ăn cơm?
Lư Diễm Linh cười khổ: “Được rồi, đi lên lầu xem đi!”
Nói xong, Bạch Phi Nhi vội vàng đi theo Lư Diễm Linh lên nhà.

Trần Hạo lại tỏ ra chẳng có việc gì làm, cứ ngồi ăn, hoàn toàn không thèm để ý xung quanh.

Thật sự anh cũng hơi đói.

Sau khi Bạch Phi Nhi đi, Bạch Tử Húc liếc mắt nhìn bố nói: “Bố! Sao bố không nhắc Phi Nhi…”
“Khụ khụ…”, Bạch Trình Viễn ho khan cắt đứt lời con trai, ánh mắt liếc nhìn Trần Hạo.
Bạch Tử Húc coi thường nhếch mép nói: “Một thằng ngốc, biết được mục đích của chúng ta thì sao?”
Trần Hạo tỏ vẻ như không nghe thấy gì, ăn uống tự nhiên.

Anh giơ đũa ra đang muốn gắp miếng thịt luộc trước mặt.

Ai ngờ, đôi đũa vừa hướng về phía miếng thịt, Trần Hạo chưa kịp hạ đũa xuống đĩa để gắp đã bị quay đi.

Trần Hạo sững sờ, lại giơ đũa ra, nhưng đĩa rau lại di chuyển.

“Tiểu Hạo, xoay bàn ăn có vui không? Thú vị hơn ăn cơm nhỉ!”, Bạch Tử Húc cười cợt, không ngừng xoay bàn ăn, các món ăn trên bàn xoay vòng tròn dưới tay của Trần Hạo.

Rõ ràng là chúng đang muốn trêu chọc, Bạch Lệ Vân thấy Trần Hạo cau mày “mặt mũi khó chịu” thì cười đến nghiêng ngả.


“Anh, anh cũng thật quá đáng! Thằng ngốc ăn cơm mà cũng bị anh làm cho loạn não!”, Bạch Lệ Vân cười nói.

Đối diện với sự giả tạo và chế giễu của hai người họ, trong ánh mắt Trần Hạo lóe lên một tia sắc bén.

Người ta chơi vui thế, anh không chơi cùng thì có phải là không nể mặt mũi người ta không?
“Chơi vui thật!”, Trần Hạo giơ tay xoay bàn ăn, đĩa thịt luộc dừng ngay trước mặt.

Anh thản nhiên gắp mấy miếng thịt.

Bạch Tử Húc cau mày, chiếc bàn xoay này là bàn điện, sau khi dừng thì sẽ khóa lại không thể di chuyển, tại sao Trần Hạo vẫn xoay được?
Nhưng không đợi anh ta hiểu rõ, chỉ thấy Trần Hạo lại giơ tay xoay bàn, chiếc bàn xoay tít một vòng, đĩa thịt đã dừng lại trước mặt Bạch Tử Húc.

Không đợi Bạch Tử Húc phản ứng lại, ngón tay của Trần Hạo nhanh nhẹn búng lên bàn xoay thủy tinh, sau đó bát nước luộc thịt bay lên khiến nước canh bay trong không trung.

Bạch Tử Húc vô thức đưa tay ra ngăn lại, nước canh rơi đầy người.

Hôm nay anh ta mặt một bộ vest trắng, chỉ trong chớp mắt đã lan ra thành năm, sáu màu, nhếch nhác không chịu được!
Bạch Tử Húc vẫn chưa phải là thảm nhất, Bạch Lệ Vân bên cạnh anh ta còn đen đủi hơn.

Bát canh rơi xuống vừa hay úp lên đầu cô ta, sau khi thấm đẫm nước sốt cay, lông mi giả của cô ta rơi ra một nửa khiến mắt vừa đau vừa xót.

Bạch Lệ Vân thét lên: “Mắt của tôi…”
Trần Hạo chẹp chẹp mở miệng: “Hai người còn chơi không?”
Bạch Lệ Vân hoảng loạn lấy cái bát canh trên đầu xuống, thét lên: “Thằng ngu đáng chết này, chết đi…”

“Trần Hạo, khốn kiếp, hôm nay anh không quỳ xuống xin lỗi thì Bạch Phi Nhi tới cũng không có tác dụng gì đâu!”, Bạch Tử Húc đập bàn đứng lên, tức điên mà nói.

“Quỳ xuống xin lỗi? Cậu nghĩ hay thật đấy, một nhà chơi ngu!”, Trần Hạo cười híp mắt nhìn hai anh em nhà này.

Bạch Trình Viễn nghe thấy thế thì phản ứng trước tiên, kinh ngạc nhìn Trần Hạo: “Cậu phục hồi rồi à?”
Lời này vừa nói ra, Bạch Tử Húc và Bạch Lệ Vân đều sững sờ, chợt nhớ lại lời nói và hành động vừa rồi của Trần Hạo, xác thực không ngốc nghếch như lúc đầu!
Trần Hạo đã phục hồi rồi? Tại sao họ chẳng nghe thấy chút xíu tin tức nào vậy?
Trần Hạo bĩu môi: “Có câu này, hôm nay tôi nói thẳng thắn trước mặt ba bố con mấy người.

Tính tôi hơi lười, các người không có chuyện gì thì ít gây phiền phức cho tôi thôi, cũng đừng có dại mà gây khó dễ cho Bạch Phi Nhi.

Tránh lúc tôi không vui thì không khống chế được lực tay đâu!”
Anh cũng nhìn ta, không thể hiện ít lợi hại thì những người nhà họ Bạch sẽ không ngừng gây rối, tốt nhất là nói thẳng cho mà biết.

Bạch Lệ Vân thấy thế thì càng tức giận, lúc đầu là một thằng ngốc, bây giờ dám lên giọng với họ như vậy?
Bất chợt, không thể nín nhịn, quát mắng: “Ngay cả khi anh hồi phục rồi cũng chỉ là cái đồ phế thải ăn bám nhà họ Bạch chúng tôi! Bây giờ còn giả vờ cái gì!”
Trần Hạo bĩu môi, nhìn chằm chằm mấy người như đang nhìn con kiến: “Tôi cũng hi vọng mình đang giả bộ! Tránh để sự việc quá khó xử, ông Bạch cũng không còn đường xuống…”
“Anh…”, Bạch Tử Húc thật sự hận không tát được Trần Hạo vài phát, cho thằng ranh đó biết cái giá của việc giả bộ.

Nhưng đúng lúc này, có người bên ngoài vội vàng chạy tới.

Bạch Trình Viễn không khỏi trách mắng: “Hoảng loạn cái gì? Không thấy đang ăn cơm gia đình sao?”
Người làm không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Thưa ông, có chuyện gấp ạ, bên ngoài có người xưng là người nhà họ Hạ muốn gặp!”

“Nhà họ Hạ? Nhà họ Hạ nào?”, Bạch Trình Viễn sững sờ.

Người làm vội vàng đưa cho ông ta một tấm danh thiếp.

Bạch Trình Viễn vừa nhìn thấy danh thiếp thì vẻ mặt hiện lên vẻ vui sướng, nhà họ Hạ! Thật sự là nhà họ Hạ đó!
Nhà họ Hạ ở Hải Dương, thậm chí ở trong huyện được xếp hạng trong các dòng họ đứng đầu.

Hôm nay lại tìm tới cửa lẽ nào có việc tốt?
Nhưng Bạch Trình Viễn lại cảm thấy mình không giao thiệp với nhà họ Hạ, sao đối phương lại đột nhiên tới cửa?
Cho dù là mục đích gì thì phải gắng sức mượn cơ hội lần này mà tạo quan hệ! Còn Trần Hạo thì ông ta tạm thời vứt ra sau đầu, ra hiệu cho con trai, con gái.

Bạch Minh Hợp dựa vào chuyện quen biết người kia để cả ngày ra vẻ ở trong nhà.

Hôm nay, nếu mình mượn cơ hội này tạo quan hệ với nhà họ Hạ thì tương lai, Bạch Minh Hợp không có tư cách ra vênh váo trước mặt nhánh phụ bọn họ.

Nghĩ tới đấy, Bạch Trình Viễn sửa sang quần áo, trên mặt tỏ vẻ trịnh trọng: “Nhanh mời khách vào đây!”
Người làm xoay người đi, một lát sau thì dẫn theo một người trẻ tuổi cùng đi vào.

Thấy chàng trai đó, Bạch Trình Viễn chợt thả lỏng, cười tươi: “Cháu Hạ, không ngờ lại là cháu!”
“Chú là… ông ba nhà họ Bạch sao?”, chàng thanh niên liếc mắt nhìn Bạch Trình Viễn, nói.

Sắc mặt Bạch Trình Viễn bỗng đỏ gay, tuy đối phương rất khách sáo nhưng rõ ràng không biết ông ta là ai!
Người đến là Hạ Hành Bắc, Bạch Trình Viễn lại biết người ta.

Đây là người thừa kế tương lai của nhà họ Hạ, là người con trai mà gia chủ nhà họ Hạ xem trọng nhất.

Bạch Trình Viễn thấy người thừa kế nhà họ Hạ đích thân đến thì không giấu được sự nhiệt tình, hoàn toàn không để ý đến sự xấu hổ khi đối phương không nhận ra ông ta.


“Cháu tới thật trùng hợp, ở đây đang tổ chức tiệc tại gia, người làm đâu, đổi thức ăn khác trên bàn, đem cho cậu chủ Hạ một đôi đũa, tôi phải uống vài ly với cậu chủ Hạ mới được!”
Bạch Tử Húc đang muốn kết bạn với Hạ Hành Bắc nhưng vẫn chưa có cơ hội.

Lúc này thấy, Hạ Hành Bắc đến nhà của anh ta thì lại cười tươi đi tới: “Cậu Chủ Hạ đến đây thật đúng là tuyệt vời, cùng nhau uống vài ly nhé!”
Bạch Lệ Vân nở nụ cười xinh đẹp sát lại gần chàng trai, vẻ mặt quyến rũ thẹn thùng: “Cậu chủ Hạ, xin chào, tôi là Bạch Lệ Vân!”
Bạch Trình Viễn kéo Hạ Hành Bắc: “Đến đây, cháu, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện!”
Hạ Hành Bắc trong lòng phiền chán.

Cậu ấy đến để nhờ giúp đỡ, bố đang như vậy thì cậu làm gì còn tâm trí nào mà ăn uống.

Nhưng chi thứ hai của nhà họ Bạch thì chả ai có mắt nhìn! Không thấy được sự phiền chán của cậu ấy.

Trước khi đến, Lưu Khánh đã nói rõ, cho dù thế nào cũng không thể gây lỗi lầm gì trước mặt Trần đại sư.

Cho nên Hạ Hành Bắc vẫn tỏ ra khách sáo: “Không cần phiền phức như vậy, trong nhà có việc gấp, hôm nay tôi đến để mong được giúp đỡ!”
“Mong được giúp đỡ?”
Nghe thấy thế, Bạch Trình Viễn hiểu nhầm ý của cậu ấy.

Nhà họ Bạch và nhà họ Hạ là những dòng họ lớn làm kinh doanh ở Hải dương, nhưng nhà họ Hà thì ngày càng rực rỡ mà nhà họ Bạch thì ngày càng sa sút!
Hạ Hành Bắc nói có chuyện cần xin giúp đỡ, Bạch Trình Viễn lại hiểu nhầm là đối phương tới tìm ông ta!
Có thể giúp đỡ nhà họ Hạ, lôi kéo quan hệ, thì tương lai cũng có thêm vốn liếng cho chi thứ hai nhà họ Bạch.

Lúc đó, Bạch Trình Viễn ưỡn ngực, hùng hồn nói: “Cháu có chuyện gì cần Bạch Trình Viễn giúp thì mau nói, tôi tuyệt đối không từ chối!”
Trong lòng Hạ Hành Bắc khổ ơi là khổ, nghĩ gì thế? Nếu nhà họ Hạ thật sự gặp phiền phức thì cũng không đến nhà họ Bạch ông ăn bám nhờ giúp đỡ đâu.

Hà Hành Bắc vội vàng nói ra, tránh để cả nhà này lằng nhằng: “Chú nhầm rồi, tôi không đến tìm chú! Tôi đến tìm Trần đại sư!”
- ------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc