ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Trong mơ hồ, không biết qua bao lâu, cuối cùng loại trừng phạt này kết thúc, trong ánh trăng mờ, cô nghe được tiếng đóng cửa mạnh, chắc là Thẩm Lương Xuyên rời đi.

Cả người buông lỏng, cô lập tức ngủ mất.

Trong giấc mộng, cô giống như trở lại quá khứ.

Trở lại căn nhà hạnh phúc đó, trở lại khi ba mẹ vẫn còn, bốn miệng nhà bọn họ.

Cô nhếch đôi môi, đang cười, một chận hỏa hoạn: hỏa hoạn, chợt bốc lên!

Cảm giác nóng rực, để cho cả người cô giống như nướng trên lửa.

Nhà của cô, ba mẹ của cô đều ở trong lửa.

Cô muốn xông vào cứu bọn họ, tuy nhiên đứa em trai gần 15 kéo ra, sau đó nó liền vọt vào hỏa hoạn: Giữa hỏa hoạn!

"Không, không!"

Cô lớn tiếng kêu, giọng khàn khàn, để cho cô chợt thức tỉnh từ trong cơn ác mộng.

Kiều Luyến mở mắt, trong thoáng chốc không biết mình ở chỗ nào.

Đầu óc choáng váng, tứ chi vô lực.

Cô khẽ động cánh tay khí lực cũng không có.

Nhiệt độ trên người, để cho cô hiểu, cô nóng rần lên.

Muốn ngồi dậy khỏi giường, nhưng thật sự là không có chút khí lực, đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Trương Hồng đi vào.

Giọng Kiều Luyến khàn khàn: "Lấy giúp tôi ly nước."

Nhưng dứt lời, Trương Hồng lại cười một tiếng: "Kiều tiểu thư, cô không có tay à, hay là không có chân? Không tự mình rót được sao?"

Cô ta tiến lên từng bước, nhìn quần áo bừa bãi trên đất, còn có nắm khăn giấy, nhất thời cau mày, nhìn về phía Kiều Luyến, hung tợn mắng một tiếng: "Không biết xấu hổ! Hồ ly tinh!"

Cô ta quét sàn sạch sẻ, rồi trực tiếp xoay người đi ra ngoài!

Kiều Luyến mở miệng: "Tôi ngã bệnh, nấu cho tôi một bát mì."

"Muốn ăn thì tự mình làm! Chúng tôi cũng không phải là người hầu của cô! Loại người dựa vào thân thể hấp dẫn tiên sinh như cô, thật đúng là ghê tởm! Còn nữa, cô cho rằng ngủ với tiên sinh, mà có thể chỉ huy chúng tôi sao?"

Trương Hồng mắng một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Kiều Luyến nghe, nhíu mày.

Lúc này thân thể vô lực, cô thật sự không nhấc nổi người.

Không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nhắm mắt lại.

Ngủ một giấc nữa, cũng sẽ tối thôi?

Cả ngày không có đi làm, điện thoại di động vang lên nhiều lần, đều là tòa soạn gọi điện thoại tới, nhưng cô cũng không biết.

Vừa nhắm mắt, trực tiếp ngủ thẳng tới chạng vạng.

Cả một ngày, cô ngay một giọt nước cũng không uống, một hột cơm cũng chưa ăn, cô ho khan hai tiếng kịch liệt, trong dạ dày chợt dâng lên nước chua, không nhịn được, trực tiếp ói trên thảm sàn.

Cửa phòng bị Trương Hồng mở ra lần nữa, Trương Hồng đi vào.

Ngửi thấy mùi chua, cô ta lập tức nhíu mày, vòng qua giường đi tới, thấy vết bẩn trên thảm sàn, gương mặt lập tức vặn vẹo: "Cô thật buồn nôn! Đúng là dơ bẩn! Thảm này. cô giặt đi!"

Kiều Luyến ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, cô nhắm hai mắt lại.

Nhưng nghe được Trương Hồng ném thảm vào phòng vệ sinh.

Sau đó cô ta khí thế hung hăng đi tới.

Kiều Luyến mở mắt, chỉ thấy cô ta dùng sức níu lấy cánh tay của mình, trực tiếp kéo cô từ trên giường ném vào sàn nhà lạnh như băng của phòng vệ sinh: "Giặt, cô gặt đi! Giặt thảm sạch sẻ! Nếu không không cho cô cơm ăn!"

Kiều Luyến thấy cô ta như thế không có sợ hãi, cố gắng nặn ra một câu nói: "Thẩm Lương Xuyên đâu?"

"Hừ, cô cho rằng tiên sinh sẽ đến cứu mình sao? Nói cho cô biết, mấy ngày nay tiên sinh đi ra ngoài! Hơn nữa tiên sinh đã nói, không nên coi cô là phu nhân!"

Giờ phút này, bên ngoài biệt thự, một chiếc xe màu đen dừng ở xa, Thẩm Lương Xuyên ngồi ở ghế lái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào biệt thự.

Bình luận

Truyện đang đọc