ANH HAI BOSS, ĐỪNG NGHỊCH LỬA

“Đây là đoạn băng ghi hình mà không cần sự trợ giúp.” Sau khi xem xong đoạn băng ghi hình, nhân viên cảnh sát thở dài lắc đầu, tỏ vẻ bất lực: “Nhưng mà Du tiểu thư, cô có thể dựa vào trí nhớ, miêu tả diện mạo hung thủ, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức lực bắt tên đó.”

“Cảm ơn.” Dư Tư Nhạc đối với diện mạo của người kia vẫn còn ấn tượng, có thể miêu tả bảy phần. Nhưng mà trí nhớ nhớ ra gì đó, cuối cùng không có băng ghi hình chụp lại sẽ không chính xác.

Du Lăng Thần nhìn chăm chú vào màn hình máy ghi hình: “Làm phiền quay thời gian lại mười giây.”

Anh nói những lời này khiến mọi người chú ý.

Nhân viên cảnh sát cũng biết anh em nhà này, là nhân vật có uy tín nhất thành phố C, đối với hai người họ luôn tôn trọng lễ phép.

Trên màn hình nội dung lui về sau mười giây, mọi người tập trung tinh thần nhìn vào hình ảnh trong màn hình.

“Các người nhìn xem cánh tay anh ta, có một hình xăm.” Giọng nói Du Lăng Thần vẫn đều đều, giọng điệu lạnh lùng, lạnh lẽo hơn so với gió mùa đông: “Người này hẳn là một tên phạm tội hình sự nhiều lần, nói không chừng cảnh sát sẽ có dữ liệu của anh ta.”

Kẻ phạm tội hình sự nhiều lần!

Như vậy danh sách người hành hung có thể thu nhỏ phạm vi lại.

Dư Tư Nhạc bị đưa về cục cảnh sát, làm ghép hình theo trí nhớ. Trong quá trình này, Du Lăng Thần luôn đứng bên cạnh cô.

Viên cảnh sát đang phải dùng máy tính phát họa lại diện mạo của hung thủ theo sự miêu tả của Dư Tư Nhạc, tiến hành kiểm tra cơ sở dữ liệu. Khoảng một giờ, rốt cuộc cũng có kết quả.

Sự việc giống như những gì Du Lăng Thần đoán, người hành hung kia thật sự là kẻ phạm tội mấy lần, đã từng vào cục cảnh sát hai lần. Người này từng hắc dầu lửa vào nhà người ta, hoặc là dùng thủ đoạn khác đe dọa người bị hại.

“Xin hai vị cứ yên tâm, cục cảnh sát chúng tôi sẽ bắt đực hung thủ về xử lý.” Nhân viên cảnh sát lại vỗ ngực cam đoan với hai người, cũng để cho bọn họ về nhà yên tâm chờ đợi tin từ cảnh sát.

Lúc Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần làm xong tất cả mọi việc, từ cục cảnh sát đi ra, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Bọn họ được vệ sĩ hộ tống trở về biệt thự.

Vừa quẹo qua cổng chính biệt thự, Dư Tư Nhạc nhìn thấy A Bưu đứng trước cửa chờ bọn họ.

“A Bưu, thương thế của anh có quan trọng không?"

Miệng vết thương của A Bưu đã trải qua xử lý, được băng gạc quấn một vòng sắp tới không thể thấm nước.

May mắn là A Bưu phản ứng nhanh chóng nên không bị nhiều a xít bắn vào người, nếu không bây giờ đã nằm viện, mà không phải bình yên vô sự đứng ở đây.

"Tiểu thư, tôi không sao." Sắc mặt A Bưu hơi đỏ, xem ra a xít sun phu ríc không quan trọng với anh ta: "Tôi là bảo vệ do Du thiếu mời đến, bảo vệ cô là nhiệm vụ của tôi."

Nói là nói như thế, ở giai đoạn sinh tử, có mấy người dám hy sinh vì mình? A Bưu là người cẩn thận, khó trách anh hai sẽ dùng anh ta như thế.

"A Bưu, anh trở về nghỉ ngơi đi, bị thương đừng để bản thân mệt quá." Dư Tư Nhạc cho phép anh ta nghỉ ngơi.

Sau khi anh ta thấy, lại kiên quyết lắc đầu: "Tiểu thư, đêm nay tôi và bọn họ phải thay phiên nhau trực."

Dư Tư Nhạc muốn tiếp tục khuyên anh ta, Du Lăng Thần đứng một bên kéo cánh tay cô đi về phía phòng ngủ.

Bốn vệ sĩ còn lại ở phòng khách, phụ trách thay phiên trực đêm. Đổi lại trước kia, vệ sĩ không cần đến biệt thự trực đêm, nhưng mà hiện tại cô cùng đặc biệt chuyện Khưu Mẫn một ngày chưa giải quyết xong, bọn họ không thể yên tâm ngủ ngon.

"Anh hai, vì sao anh kéo em đi?" Sau khi đóng cửa lại, Dư Tư Nhạc hỏi nguyên nhân từ Du Lăng Thần.

Vẻ mặt Du Lăng Thần không khác bình thường lắm, dường như đối với động tác kia hết sức bình thường, anh sửa lại tay áo sơ mi một chút lộ ra cổ tay: "A Bưu đã trải qua quá trình huấn luyện bảo vệ chuyên nghiệp, bảo vệ chủ nhân là trách nhiệm của bọn họ. Lời vừa rồi em nói, là đang nghi ngờ trình độ huấn luyện của anh ta."

Dư Tư Nhạc há miệng thở dốc, muốn phản bác lại. Anh hai nghĩ quá nhiều rồi sao? Cô chỉ muốn A Bưu nghỉ ngơi dưỡng thương thật tốt.

Du Lăng Thần thấy bộ dáng không phục của cô, lại tiếp tục nói: "Chỉ cần A Bưu không bị thương đến mức dậy không nổi, cậu ta tuyệt đối sẽ liều chết bảo vệ em đến phút cuối cùng. Cậu ta bị a xít sun phu ric bắn vào cũng không nhiều, bị thương rất nhỏ, tứ chi cũng hoạt động như cũ. Mới từ bệnh viện xuất hiện, thì lập tức trở về bảo vệ chủ nhân. Em cho là dựa vào hai ba câu nói của em là có thể đuổi cậu ta đi sao?"

Mang bệnh mà giữ vững công việc cái gì, đồ phá hoại thì có! Trong lòng Dư Tư Nhạc oán thầm vài câu, nói thầm, sau khi bị thương nên ngoan ngoãn dưỡng thương.

Nhìn Dư Tư Nhạc gắt gao nhíu chặt đôi mi thanh tú. Du Lăng Thần giơ tay lên muốn vuốt giúp cô, trong nháy mắt ngón tay tiếp xúc đến làn da cô, dường như có một dòng điện nhỏ, theo ngón tay anh chạy vào trong tim.

Cả người Du Lăng Thần chấn động, hoảng loạn thu tay, cố gắng che giấu hành động thất thố của mình: "Đừng suy nghĩ nữa, đêm nay sẽ không xảy ra chuyện gì, ở thành phố C này, người dám động đến anh chỉ có vài người."

Chuyện làm ăn của tập đoàn Du thị liên lụy rất nhiều....

Một khi Du Lăng Thần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì những công ty đi cùng sẽ không trồi lên được. Đến lúc đó, cả thương nghiệp và chính trị ở thành phố C, nhất định sẽ xảy ra sóng gió không nhỏ. Nói cách khác, tập đoàn Du thị bị những công ty khác chiếm đoạt, nhưng tuyệt đối không thể mất đi Du Lăng Thần, cục diện bày đàn này, thật dễ dàng xuất hiện hỗn loạn.

Huống chi tập đoàn Du thị trên dưới có hơn mấy ngàn công nhân, một khi nhà họ Du không may xảy ra chuyện gì, nhóm người này sắp phải gặp nguy hiểm thất nghiệp.

Trong lòng Dư Tư Nhạc rất loạn: "Nhưng mà, nghe nói lần này Khưu Mẫn tìm chỗ dựa vững chắc có dính dáng đến hắc đạo..."

Xế chiều hôm nay xảy ra việc tạt a xit sun phu ric, không phải chứng minh đám người này không dễ chọc sao?

Khóe miệng Du Lăng Thần ý cười lạnh lẽo ngày càng sâu, trấn an cảm xúc Dư Tư Nhạc: "Công ty đó không dám làm gì anh đâu."

Du Lăng Thần nói chuyện rất tự tin, như đã sớm đoán được cục diện này.

"Vì sao?" Dư Tư Nhạc đầu đầy mờ mịt, cảm thấy dung lượng não rất ít, thật là một chuyện bi thương.

Tâm trạng này khi đối diện với anh trai nắm chắc chuyện lập kế hoạch trong tay càng mãnh liệt hơn.

"Vậy vì sao bọn họ muốn tạc a xít với em, mà không trực tiếp tìm anh gây phiền phức." Du Lăng Thần vỗ vỗ vai cô, nói cho cô biết đừng tiếp tục suy nghĩ lung tung: "Nhanh đi ngủ thôi, ngày mai còn phải thức dậy đi học nữa."

Dư Tư Nhạc mím môi, tiếp tục suy nghĩ.....

Tương đối không nghĩ ra đáp án, không bỏ qua hứng thú.

Trước khi Du Lăng Thần ra khỏi phòng ngủ của cô, đi đến cửa, bổ sung thêm một câu: "Ngoang ngoãn đi ngủ, sau ngày mai, tất cả nguy hiểm đều qua đi."

Trời ơi! Quản được hay không? Dường như trong đầu loạn lên như bánh quai chèo, không bỏ được. Ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu Dư Tư Nhạc đều là vì sao....vì sao.....vì sao....

Bình luận

Truyện đang đọc