ẢNH HẬU CỦA TÔI THÍCH ĐƯỢC NUÔNG CHIỀU


Khuôn viên phía sau trường học lúc này lại không có người, vì nó nằm ở một góc khuất nên rất ít người chịu đến đây.

Vũ Minh Nguyệt một đường kéo Âu Dương Tư Duệ đi, vừa đến nơi cô lập tức buông anh ra, hai tay chống hông thở dốc.

Lúc nãy do cô đi vội nên hơi mất sức, phải thở một chút đã.

"Mệt chết đi được, mà mình cần gì phải vội thế chứ?"
Âu Dương Tư Duệ nhìn bàn tay của mình trống không, trong lòng anh chợt cảm thấy mất mát, dù lòng bàn tay vẫn còn chút hơi ấm của cô.

"Em kéo anh đến đây là có ý gì? Tiểu Nguyệt còn có chuyện gì không thể nói với anh trước mặt người khác hay sao?" Thu lại tầm mắt, anh ngẩng đầu lên hỏi cô.

Vũ Minh Nguyệt nghe xong bất chợt cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ họng, cô thở mạnh một hơi, quay đầu đáp lời anh.

"Đúng vậy, là có chuyện không thể nói trước mặt người khác! Hôm anh bệnh em có đến dinh thự Tulip thăm anh, vậy anh có nhớ chuyện gì đã xảy ra không?"
Âu Dương Tư Duệ chau mày tỏ ra đăm chiêu.

Anh dĩ nhiên nhớ rõ hành động của mình hôm đó nhưng bây giờ nói ra cô nhất định sẽ lại càng thêm giận anh, vì đã lợi dụng bệnh tật chiếm tiện nghi của cô.

"Anh không biết, lúc đó anh chắc là vẫn còn mê mang, cho nên những chuyện sau đó đều không biết một chút gì!"
"Anh...thật sự không nhớ!" Vũ Minh Nguyệt cảm thấy nộ khí đã xông lên đến não, người này lần trước hôn cô bây giờ lại nói rằng không nhớ gì, có tức chết cô không chứ.


"Không nhớ!" Âu Dương Tư Duệ lắc đầu đáp, anh kiên quyết nói dối đến cùng.

Vũ Minh Nguyệt cảm thấy trời đất xung quanh cô giống như đang quay cuồng vậy, anh không lẽ là muốn cô phải nói thẳng thừng ra sao.

Hay là cô đành bỏ qua, chuyện này dù sao cũng không ai biết, vậy thì cô cứ chôn chặt nó đi là được.

"Thôi được, nếu anh đã không nhớ thì thôi vậy, em lên lớp trước đây, tạm biệt anh!" Vũ Minh Nguyệt thở ra, cô là chịu thua anh rồi, không muốn tính toán gì nữa.

.

Truyện BJYX
Nói xong Vũ Minh Nguyệt liền lướt qua người Âu Dương Tư Duệ, cô hướng thẳng về phía lớp học của mình.

Nhưng càng nghĩ lại càng không cam tâm, anh dựa vào đâu muốn hôn là hôn, mà cô lại phải cắn răng chịu đựng chứ.

Nghĩ đến đây bước chân của cô dừng lại, cô xoay người quay trở về chỗ mà Âu Dương Tư Duệ đang đứng, nghiêm túc nhìn anh nói.

"Anh đã hôn em!"
"Em nói cái gì, anh vừa rồi nghe không rõ!" Âu Dương Tư Duệ trong lòng rất muốn cười nhưng anh phải kiềm chế lại, anh điều chỉnh cảm xúc, rồi vờ như không nghe rõ mà hỏi lại cô.

Vũ Minh Nguyệt vành tai lúc này đã đỏ bừng, cô nắm chặt tay thành quyền, bát cao âm thanh hơn một chút đáp.

"Là anh đã hôn em, lại còn nói thích em! Tư Duệ, em không phải trò đùa của anh, đừng mang em ra để đùa bỡn!"
Âu Dương Tư Duệ lúc này không trả lời, anh chậm rãi bước đến gần cô hơn nữa, hai người mắt đối mắt nhìn nhau.

Từ góc độ này, Vũ Minh Nguyệt có thể nhìn thấy rõ đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh, cả người phả ra hơi thở cực kỳ nam tính và dụ hoặc.

Hàng lông mi của anh vừa dày lại vừa đen, làm cho một cô gái giống như cô đây còn phải ghen tị.

"Anh vẫn không hiểu lời em nói lắm, hay thế này đi, chúng ta lặp lại động tác đó thêm một lần nữa nhé!" Âu Dương Tư Duệ bấy giờ mới chịu lên tiếng, nhưng sao anh có thể nói ra lời vô sỉ như thế với cô.

"Hả..." Vũ Minh Nguyệt nghe xong liền ngẩng cả người, cô còn chưa kịp tiêu hoá những lời anh nói thì bất ngờ anh lại cúi xuống hôn lấy cánh môi mềm mại của cô.

Vũ Minh Nguyệt cứng đờ như tượng đá, đầu óc cũng loạn cả lên, cô lúc này không còn suy nghĩ được cái gì nữa rồi.

Cô lại sắp bị anh làm cho phát điên mất thôi, hai người vẫn còn đang ở trường học nha, nếu để bạn bè nhìn thấy thì cô cũng không biết mang mặt giấu đi đâu nữa.

Nhưng giờ phút này cô không cưỡng lại được nụ hôn của anh, tay cũng không có ý định đẩy anh ra, nụ hôn này giống như nam châm hút cô vào và không thể dứt ra nổi.


Lần trước chỉ là hôn nhẹ thôi, lúc ấy Âu Dương Tư Thần vẫn còn chưa cảm nhận được gì, bây giờ hôn thêm một lần nữa, anh mới biết được môi của Vũ Minh Nguyệt thì ra lại mềm mại đến như vậy.

Ngay khi Âu Dương Tư Duệ chuẩn bị mất kiểm soát tiến sâu thêm một bước, Vũ Minh Nguyệt liền lập tức bình tĩnh lại mà vùng lên đẩy mạnh anh ra.

"Anh làm cái gì vậy?" Cô mở to mắt hỏi anh, hai tay ngượng ngùng che lấy môi của mình lại.

Cô lúc nãy chính xác là điên thật rồi, cho nên mới dám để anh tự tung tự tác mà không làm gì.

Âu Dương Tư Duệ còn chưa kịp xin lỗi vì hành động quá lỗ mãn thì cô đã ôm cặp sách bỏ chạy, đứng ở đây thêm chút nữa chắc cô chết mất thôi, không thể tin được là anh hôn cô ở trường học.

Nhìn cô chạy đi xa rồi, Âu Dương Tư Duệ cũng ngại ngùng đưa tay lên gãi gãi đầu, anh đùa hơi quá trớn rồi, cô chắc sẽ lại giận anh nữa cho xem.

...!
Sau khi Âu Dương Tư Duệ và Vũ Minh Nguyệt rời đi không lâu, thì ở phía sau cây đại thụ Phó Tử Khanh cũng bước ra ngoài.

Đau lòng thật chứ, hắn còn đang muốn xem thử là cô bận cái gì, không ngờ lại phải chứng kiến cảnh tượng này.

Người mà Vũ Minh Nguyệt thích là Âu Dương Tư Duệ, hắn nhận ra ánh mắt cô dành cho anh khác hẳn với hắn.

Tình cảm cô dành cho Tư Duệ lớn thế này, hắn cũng không biết làm sao để tranh giành lại.

"Thế nào, nhìn hai người họ thân mật như vậy cậu cũng cảm thấy không thoải mái đúng không?" Tô Đàm Vân cũng không biết nấp ở đây từ khi nào, cô ta bây giờ mới dám xuất hiện, lời đầy ẩn ý nói với hắn.

"Thì làm sao, liên quan đến cô à? Hừ, người không muốn làm suốt ngày muốn làm cái đuôi theo sau người ta, chướng mắt!" Phó Tử Khanh trước nay vẫn không hề ưa Tô Đàm Vân, nhìn thấy cô ta hắn liền tỏ thái độ ghét bỏ.

Tô Đàm Vân mặt mũi bây giờ không quan trọng nữa, vì nếu việc người kia giao đến mà lại không hoàn thành thì cô ta phải đến quán bar tiếp khách mất.


Hiện tại cái gì cô ta cũng có thể làm, mục đích chính là tiếp cận và chinh phục Âu Dương Tư Duệ.

"Vẫn là câu nói cũ, cậu có muốn hợp tác với tôi không? Một mình tôi thì không thể nhưng có cả cậu thì lại khác, không phải cậu vì Minh Nguyệt nên mới chạy đến nơi xa xôi này, giờ cam tâm tình nguyện buông bỏ sao?" Tô Đàm Vân lên giọng nói khích hắn.

Phó Tử Khanh tuyệt nhiên sắc mặt vẫn không thay đổi, hắn lạnh nhạt nhìn cô ta đáp.

"Biến, đừng ở đây làm bẩn không khí trường học! Tôi cũng nhắc lại cho cô nghe thêm một lần nữa, thứ tôi muốn tôi sẽ tự mình đoạt lấy."
Phó Tử Khanh khinh bỉ nhìn Tô Đàm Vân, trà xanh giống cô ta là loại hắn ghét nhất.

Hắn tính quay về lớp nhưng chợt nhớ ra gì đó chân cũng dừng lại, hắn liền nhanh chóng lui về sau vài bước.

"Này, đừng tưởng tôi không biết là cô đã vứt hộp cơm của Minh Nguyệt vào sọt rác.

Đây là cảnh cáo dành cho cô, còn có lần sau dám đánh chủ ý vào cô ấy, thì tôi sẽ để cho cô đẹp mặt nhất trường đấy!" Đây là một lời cảnh cáo dành cho Tô Đàm Vân.

Phó Tử Khanh biết hết mọi chuyện mà cô ta đã làm, chẳng qua là hắn không rảnh tay xử lý mà thôi.

Một lần thì hắn còn tạm bỏ qua, nếu còn có lần sau thì hắn sẽ trả đũa lại hết.

_____????To Be Continued????_____.


Bình luận

Truyện đang đọc