ẢNH HẬU LÀM QUÂN TẨU

Trong thời gian Ứng Uyển Dung vừa dưỡng thương vừa quay phim, Nhạc Tu Minh đã bắt đầu thực hiện khâu hậu kỳ cho bộ phim Nữ Đế, trải qua một tháng cắt nối, biên tập cùng hòa âm, phối khí nhạc phim, sau khi hoàn thành tất thảy, liền lập tức đưa phim đi xét duyệt.

Nhạc Tu Minh còn vận dụng quan hệ bạn bè lâu năm trong nước của ông, thuận lợi làm cho tốc độ xét duyệt phim diễn ra nhanh hơn, người quen lâu năm của ông là tổng giám đốc của Công ty điện ảnh Thời đại, cũng là người có cổ phần trong bộ phim, phụ trách tận lực rải đường cho bộ phim vào lúc bộ phim được công chiếu trên cả nước.

Thời tiết vào tháng 5 đã bắt đầu trở nên nóng bức, trên mỗi con đường của các học sinh sau khi tan học sẽ đi ngang qua rạp chiếu phim, bỗng tất cả học sinh lại phát hiện ra, rạp chiếu phim đã tháo poster phim cũ thay vào đó là poster của bộ phim mới.

Nam minh tinh trong poster bọn họ đều nhận ra, đó là người vừa đoạt được tượng vàng ảnh đế Ngô Minh, khuôn mặt tuấn mỹ, long lào trên người, một thân khí thế uy nghiêm tựa như có thể bước ra từ bức họa, nhưng cô gái đứng sóng vai bên cạnh anh là ai?

Có người tò mò lại gần nhìn chữ nhỏ trên tấm poster, Ứng Uyển Dung đóng vai Minh Châu công chúa, Ứng Uyển Dung là ai?

Bộ phim vào tháng 6 mới công chiếu, nhưng bây giờ đã được tuyên truyền một cách mãnh liệt, trừ bỏ những rạp chiếu phim do chính phủ bảo hộ, còn lại tất cả các rạp chiếu phim khác, đều thay poster của [Nữ Đế], các đài radio, tạp chí Giải trí, báo chí đã bắt đầu vì [Nữ Đế] mà nóng lên.

Đừng nhìn Nhạc Tu Minh không có nhiều nhân mạch ở quốc nội mà coi nhẹ, đối với việc tuyên truyền phim ra sao, chính là ngựa quen đường cũ mà nhẹ nhàng thực hiện, làm thế nào để gãi đúng chỗ ngứa khiến cho người xem cực kỳ chờ mong thời khắc phim được công chiếu, ông còn tỉ mỉ biên tập một đoạn phim dài chừng nửa phút trong đó tập hợp những cảnh quay đẹp nhất trong phim, trực tiếp cho ra một đoạn quảng cáo trên TV*, đi đầu thời đại.

(* Chính là trailer phim theo cách gọi hiện nay)

Nói theo lời của Khổng Phồn Thịnh thì số tiền bỏ ra lần này, nhất định phải đưa cho Nhạc Tu Minh xem hóa đơn, nếu còn thất bại, lần sau trực tiếp để hắn ta đi đóng phim luôn đi, như thế tên Nhạc Tu Minh kia ngược lại còn kiếm được nhiều tiền hơn!

Có thể thấy được bộ phim này đã bộc lộ rõ sự chờ mong và dã tâm của Nhạc Tu Minh, ông muốn dùng bộ phim này để chứng minh, ông không cần dựa vào quan hệ của gia tộc cũng có thể tự mình làm nên một bộ phim xuất sắc được người xem truy phủng.

Thời điểm tất cả mọi người đang rất chờ mong thành tích mà bộ phim này có thể mang đến, thì độ nóng của bộ phim cũng dẫn tới sự chú ý của những người không thường xuyên xem phim. Trong lễ ra mắt bộ phim bởi nguyên nhân vết thương của Ứng Uyển Dung vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn nên cô không chờ phóng viên đặt câu hỏi phỏng vấn đã rời khỏi hội trường.

Điều này dẫn đến việc người xem có ý kiến, nhóm phóng viên truyền thông đều cảm thấy cô có chút kiêu căng, tùy hứng.

Nhạc Tu Minh vỗ vỗ microphone thu hút sự chú ý, nói xin lỗi với phóng viên và người xem: “Thật ngại quá, thân thể của Uyển Dung không được khỏe, chắc là do cô ấy vừa quay xong một cảnh phim của Khang đạo diễn, rồi trực tiếp chạy đến đây nên rất mệt.”

“Khang đạo diễn? Ý ngài muốn nói là đạo diễn Kante sao?” Phóng viên hỏi một câu.

Nhạc Tu Minh gật gật đầu, bộ dạng có chút không để ý cười nói: “Còn không phải là lão Khang hay sao, lúc trước cũng là do tôi phát hiện ra Uyển Dung trên TV, chỉ liếc mắt một cái liền cảm thấy ngoại hình cô ấy rất thích hợp, khi đó cô ấy còn đang chuẩn bị đóng phim Hồng Lâu mộng, căn bản không có thời gian rảnh để đóng phim của tôi.”

Thấy lực chú ý của mọi người đã tập trung lại đây, Ngô Minh liền cười, nghiêng đầu nói: “Cho nên Nhạc đạo diễn trực tiếp nói với Khang đạo diễn, mượn người trong ba tháng, nhất định có thể dùng thời gian đó quay xong phim, sau đó châu về hợp phố ( Ý nghĩ như vật về đúng chỗ).”

Tất cả mọi người lúc này cảm thấy vô cùng hứng thú, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề: “Vậy ngài có hối hận về chuyện ‘mượn người’ này không? Nghe nói trước kia Ứng Uyển Dung còn chưa từng đóng một bộ phim điện ảnh nào.”

Nhạc Tu Minh ý vị thâm trường nói: “Cái này tôi nói ra không tính, nhưng một lát nữa mọi người có thể ở lại xem hết lần công chiếu đầu tiên của bộ phim, nhìn xem rốt cuộc cô ấy có làm tôi thấy vọng hay không.”

Nhạc Tu Minh dương tay đứng dậy, buổi phỏng vấn ngắn ngủi liền kết thúc, đông đảo truyền thông đều ở lại để xem lần đầu phim được công chiếu, lấy thêm thông tin để viết trong bài báo của mình, chờ đến khi vang lên tiếng nhạc phim, tất cả mọi người lập tức không tự chủ được mà đắm chìm vào trong đó.

Thời điểm Nhạc Tu Minh trở lại hậu trường, lại thấy Ứng Uyển Dung còn chưa rời đi, từ một tháng trước sau khi bị thương, bả vai cô vẫn luôn ẩn ẩn đau nhói, tuy rằng miệng đã khép lại hoàn toàn, chỉ lưu lại một vết sẹo màu hồng nhạt, nhưng sinh hoạt bình thường lại có chút bất tiện.

Kết quả sau khi chụp X-Quang thấy rằng xương cốt ở chỗ bị thương có dấu vết nứt gãy nhỏ, vết thương này chỉ có thể dưỡng cẩn thận, nhưng cảnh quay của cô cũng không thể trì hoãn được, chỉ có thể mỗi ngày mang theo vết thương đi đóng phim, dây dưa mãi cũng không tốt.

Lần này còn may là Nhạc Tu Minh tổ chức lễ ra mắt phim ở thủ đô, cô xin nghỉ một ngày, bắt xe đến đây, khâu trang điểm tạo hình thì đã có đội ngũ chuyên nghiệp do Nhạc Tu Minh mời đến phụ trách.

“Người bận rộn, cô nói xem cô lên sân khấu cũng chỉ nói được vài câu không hơn, lúc trước là ai nói với tôi, ‘lúc cần tuyên truyền thì trực tiếp tìm tôi’, đây mới chỉ là lần tuyên truyền đầu tiên mà cô đã không chịu nổi rồi sao?”

Ứng Uyển Dung sắc môi nhạt nhẽo, cho dù đã được nghỉ ngơi một tháng nhưng thật sự là càng ngày càng gầy, Cao Lãng nhìn thấy chỉ kém chút nữa yêu cầu cô tạm thời nghỉ diễn, cái gì cũng không quan trọng bằng thân thể của mình.

“Tôi sợ là tôi đứng lâu thêm chút nữa, Cao Lãng sẽ lập tức giết tới cửa mang tôi đi.” Ứng Uyển Dung cười trêu chọc, trước kia nụ cười của cô tự như mẫu đơn ung dung, người khác liếc mắt một cái sẽ bị vẻ đẹp đó làm cho kinh diễm, mê hoặc, hiện tại cô cười lên lại giống như hoa sen, như nét bút nhẹ cong, thanh nhã động lòng người.

Nhạc Tu Minh bĩu môi, ông cũng đã nghe nói đến một vài hành động của Cao Lãng, cơ hồ là mặc gió, mặc mưa vẫn cứ đều đặn đến đoàn phim Hồng Lâu mộng thăm Ứng Uyển Dung mỗi ngày, đương nhiên hiện giờ chuyện này cũng không có quan hệ gì lớn.

“Qua mấy ngày nữa phim sẽ được công chiếu trên truyền hình cả nước, cô nói xem cô có nên phối hợp tham gia hoạt động tuyên truyền một chút không? Yên tâm đi, cô sẽ không phải trèo núi vượt biển đâu, chỉ tham gia hai hình thức là phỏng vấn trên radio và một vài game truyền hình đối đáp vui nhộn, thăm hỏi và tổng nghệ, sẽ không xảy ra vấn đề gì với vị kia nhà cô chứ?”

Ngô Minh cũng vào hậu trường, thuận tay lấy một quả quýt đang đặt ở trên bàn lột ra ăn, nghe Nhạc đạo diễn nói vậy liền phụt một tiếng, nghẹn họng, bắt đầu lớn tiếng ho khan.

“Nhạc đạo diễn, sao bây giờ giọng ngài lại nhỏ vậy? Lúc trước ngài còn dám lớn tiếng đòi mượn người với Khang đạo diễn, sao bây giờ trước mặt Cao Lãng lại không giám lớn tiếng vậy?” Ngôi Minh cười trêu chọc, đôi mắt nhìn Nhạc Tu Minh từ trên xuống dưới, nói.

Nhạc Tu Minh trừng mắt liếc Ngô Minh một cái không nói gì, chờ Ứng Uyển Dung trả lời.

Ứng Uyển Dung tự nhiên cũng không có gì không vui, gật gật đầu, nói: “Đó là tất nhiên, khi nào quyết định tốt thời gian hãy báo cho tôi biết, tôi sẽ gọi điện thoại xin nghỉ với Khang đạo diễn.”

“Chuyện này thì không cần, hôm qua tôi đã nói với lão Khang rồi, cuối tuần là ngày lành, đầu tiên chúng ta sẽ tham gia một gameshow truyền hình phỏng vấn trên TV , sau đó lại tham gia chương trình phát sóng trực tiếp trên radio của truyền hình phát thanh là được. Thời gian là hai ngày sau, cũng không tính là quá nhiều phải không?

Nhiều nhưng thật ra cũng không tính là nhiều lắm, bất quá cô thật sự không biết khi tham gia gameshow truyền hình kia thì sẽ phải biểu diễn tài nghệ gì, thời đại này khẳng định không có các loại show truyền hình cần phải tự thân hoạt động nhiều như thời đại sau, mọi người vẫn còn thật sự yêu thích những tiết mục rất gần gũi, chất phác.

Như nghe giọng thật, hát vài khúc nhạc, xem tiểu phẩm nhỏ.....

“Tôi đã xem qua kịch bản gốc, đến lúc đó cô chỉ cần hát ca khúc nhạc phim [Nữ Đế] của chúng ta là được, tuy là do Ngô Minh hát, nhưng tình huống đặc thù thì phải xử lý theo cách đặc thù, tôi cảm thấy hai người cùng nhau hát là tốt nhất, cảnh đẹp ý vui.” Nhạc Tu Minh tích cực khuyên nhủ hai người.

Ngô Minh cảm thấy như có một trận gió lạnh lẽo thổi sau lưng, vội vàng nói lời cự tuyệt: “Nhạc đạo diễn thân ái của tôi, ngài đừng nghĩ muốn hợp xướng là hợp xướng, đài truyền hình người ta đã nói rõ ràng là đến thời điểm kết thúc để tôi một mình hát một khúc nhạc, sao lại trở thành hợp xướng rồi?”

Nhạc Tu Minh nhìn anh bằng ánh mắt chỉ hận rèn sắt không thành thép, tên tiểu tử này, rốt cuộc có hiểu cái gì gọi là làm ra mắt người mới không. Ai không biết đài truyền hình trông cậy vào việc cậu hát một khúc để lôi kéo ratings, điều đó cũng chắn chắn sẽ thu được tỷ lệ người xe khả quan, nhưng mà nữ chính thì sao? Bị cậu che lấp hào quang luôn sao?

Ứng Uyển Dung nhìn hai người đang trong trạng thái giằng cô, sóng mắt hơi lay động, suy nghĩ một chút liền biết ý tứ của Nhạc Tu Minh là gì, cô rất cảm tạ Nhạc Tu Minh hao hết tâm tư dìu dắt cô. Bất quá cô không muốn nổi danh bằng việc để Ngô Minh giúp cô đánh bóng tên tuổi, nên như thế nào thì như thế đó đi……

“Nhạc đạo diễn, tôi cảm thấy anh Ngô nói có lý, không cần tùy tiện sửa đổi an bài cảu đài truyền hình, tôi cảm thấy những hoạt động tuyên truyền trước đây đã rất tốt rồi.”

Ứng Uyển Dung càng tỏ ra khiêm nhượng, Nhạc Tu Minh ngược lại càng tức không chịu được, âm thầm quyết định phải tranh thủ thời gian đem Ứng Uyển Dung giới thiệu với công chúng, sớm ngày nổi tiếng, thông qua bộ phim này khiến cô một bước lên mây.

Qủa thực hai ngày sau Nhạc Tu Minh gọi điện cho Ứng Uyển Dung nói với cô buổi sáng đi tham gia tiết mục truyền hình, buổi tối đến phong radio tham dự buổi phát sóng trực tiếp, tuy rằng thời gian liền sát với nhau nhưng cô cũng có thể tiết kiệm được một chút thời gian xin nghỉ của mình trong đoàn phim.

Lần xin nghỉ ở đoàn phim này, ánh mắt của tất cả mọi người có chút không phù hợp, đoàn phim ngẫu nhiên cũng sẽ cho mọi người một ngày nghỉ, những người ở xa nhà lại không muốn chỉ ở trong ký túc xá cũng sẽ hẹn nhau đi xem phim, tất nhiên cũng thấy poster dán ở mọi nơi.

Còn có trên cáo tờ báo cũng tràn đầy các mẩu tin tuyên truyền cho bộ phim, tuy rằng ảnh sân khấu không thể xem rõ cho lắm, nhưng chỉ cần những người quen biết Ứng Dung thì sẽ nhận ra đó là cô.

Phụ cận thôn Lý gia và Cao gia không có rạp chiếu phim, chỉ có một rạp chiếu phim tương đối xưa cũ ở trong huyện, ưu điểm là không mất nhiều tiền cho một lần xem, khuyết điểm là vừa đến thời gian xem phim, chỗ đó sẽ có rất nhiều người chen chúc nhau, một mảnh tóc đen mênh mông, không biết là đến để xem phim hay là xem cảnh người chen lấn.

Lần này Ứng Uyển Dung ra ngoài, bên người lại có Cao Lãng danh chính ngôn thuận được nghỉ phép đi theo, cũng không biết có phải vì việc lần trước đã ảnh hưởng đến cảm xúc của anh hay không, mỗi khi cô ra ngoài anh đều cố chấp ở bên người cô.

Nhạc Tu Minh và Cao Lãng đều là người quen cũ, lúc hai người cùng nhau bước vào phòng hóa trang, ông còn có hứng trí nói vài câu trêu chọc Cao Lãng.

“Cao Lãng à, cậu nói xem cậu cũng đã tới đây rồi, có muốn lên sân khấu cùng vợ cậu biểu diễn một tiết mục hay không? Ca hát, nhảy, khiêu vũ tất cả đều được.”

Vẻ mặt của Cao Lãng vẫn bình tĩnh, thời thời khắc khắc chú ý tình huống của Ứng Uyển Dung, nghe thấy kiến nghị của Nhạc Tu Minh thì chỉ trả lời một câu: “Chỉ cần ông gọi điện thoại hỏi ý kiến của trường quân đội, bọn họ đồng ý, tôi tất nhiên sẽ không phản đối.”

Đây rõ ràng là đang uyển chuyển nói lời từ chối, Nhạc Tu Minh trợn trắng mắt, đưa tay kéo Ngô Minh sang một bên, đẩy Vạn Dạng Dạng quay quấy rầy hai người bọn họ.

Vạn Dạng Dạng rõ ràng đã đến nhiều lần hơn Ứng Uyển Dung, các tiết mục diễn ra trong chương trình về cơ bản hiểu biết rất rõ ràng, cô đã sớm trang điểm tốt, ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm với Ứng Uyển Dung về các hạng mục công việc cần phải chú ý của tiết mục sắp diễn ra, còn có ca khúc đã được lựa chọn, chuẩn bị kỹ càng, thời gian biểu diễn đã được đạo diễn chương trình an bài ra sao.

Bởi vì tiết mục của bọn họ không phải là phát sóng trực tiếp, cho nên toàn bộ tiết mục sẽ được chia làm ba đoạn để quay sau đó biên tập, cắt nối, giảm bớt một chút thời gian, tiết mục được công chiếu trước mặt người xem là tiết mục đã được xử lý, kỹ càng, chặt chẽ.

Ứng Uyển Dung trang điểm xong mới nhớ nghĩ đến việc bản thân vẫn chưa uống một miếng nước nào, tay cô mới đưa sang bên người tìm kiếm, lập tức có một lọ nước được đưa tới trước mắt cô, Ứng Uyển Dung nâng gương mặt được trang điểm tinh xảo lên nhìn về phía Cao Lãng nở nụ cười vui vẻ, đôi mắt cong cong sáng ngời hệt như ngôi sao xinh đẹp, lộng lẫy nhất trên bầu trời.

Vạng Dạng Dạng và Ngô Minh đồng loạt nổi lên một tầng da gà, phảng phất đâu đây một loại hơi thở ngọt ngào, dính người tỏa ra bốn phía, nhóm cẩu độc thân lập tức né xa ba thước. Cũng chỉ có một người không hiểu cái gì gọi là xem mặt đoán ý là Nhạc Tu Minh vẫn còn ở đó lẩm bẩm, nhắc nhở liên tục phải chú ý cái gì, làm cái gì.

Chờ bọn họ thu thập hỏa đáng cho bản thân xong, người dẫn chương trình là Sa Thải Vi đã ở trên sân khấu chuẩn bị ổn thỏa, cầm microphone ra hiệu đã chuẩn bị tốt cho nhân viên ở dưới đài, chương trình liền chính thức bắt đầu.

“Hoan nghênh tất cả mọi người đang xem xương trình [Chạm vào tài năng thực thụ], khách mời hôm nay của chúng ta là đạo diễn Nhạc Tu Minh cùng đoàn phim [Nữ Đế] của ông!” Mặt Sa Thải Vi tràn đầy nụ cười, tránh ra vị trí phía sau.

Nhạc Tu Minh bước ra trước, ánh đèn tập trung lên người ông, nhịp trống âm nhạc cũng nhanh hơn không ít.

Hai người đứng trên sân khấu, có qua có lại đem những điều cần giới thiệu nói ra trước, đem thời gian công chiếu phim trước cả nước nói ra, một lúc sau liền đem đề tài chuyển đến trên người nam nữ chính của phim.

“Đã sớm nghe nói người sắm vai Minh Châu công chúa Ứng Uyển Dung là người cực kỳ thẳng thắn, trước đó lễ ra mắt bộ phim cũng chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi rời đi, cô ấy cũng không xuất hiện để phỏng vấn.” Sa Thải Vi có chút ý vị không rõ nó, Nhạc Tu Minh có chuyện gì mà chưa gặp qua? Loại trình độ chèn ép này đối với ông rất bình thường chẳng khác nào nước sôi để nguội.

“Đúng vậy, mọi người chắc cũng đã sớm biết, vì để có thể đoạt được nữ chính cho bộ phim, tôi đã bàn bạc, thuyết phục Khang đạo diễn thật tốt, cho tôi mượn người một thời gian. Ở đây không biết có mấy người đã tham gia vào lễ ra mắt phim đã nhìn thấy, phong thái của Ứng Uyển Dung cũng khuynh đảo không ít người phải không?” Ngữ khí của Nhạc Tu Minh bây giờ phải gọi là dào dạt đắc ý, những thứ các người không cho là đúng lại bị hắn phát hiện ra đó nguyên lai là trân bảo lộng lẫy nhất thế gian, cảm giác cực kỳ sảng khoái.

Ứng Uyển Dung đứng ở phía sau hậu trường đối với màn đối đáp này không tỏ bất cứ thái độ nào, hơn nữa cô vạn phần xác định, thái độ khích lệ không kiêng nể gì của Nhạc Tu Minh bây giờ, mới khiến cho tất cả mọi người nghĩ cô thượng vị bằng cách vén váy, nói không chừng một đường lên giường với người ta mới có được ngày hôm nay đấy.

“Tuy rằng không thể để cho mọi người xem hết tất cả bộ phim, nhưng nhìn thấy cánh hoa xuất sắc thì vẫn có thể, mời xem….” Sa Thải Vi nở nụ cười không chê vào đâu được, nhìn thấy Ứng Uyển Dung đứng ở phía sau màn sân khấu còn gật gật đầu, tỏ vẻ thân thiện với cô.

Thật giống như người trước đó lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo, dùng lời nói chèn ép người khác không phải cô ta.

Cánh hoa mở đầu chính là hình ảnh Minh Châu công chúa đang du ngoạn trên đường phố ở Đại Uyên, vẻ mặt nàng thiên chân vô tà, phía trên đánh dấu người đóng vai Ứng Uyển Dung. Hình ảnh thay đổi, Ngô Minh ngồi ngay ngắn tên lưng chiến mã cao lớn, mặc một thân nhung trang, tay cầm kiếm chỉ về hướng Đại Uyên, tràn đầy khí phách của bậc quân vương.

Những diễn viên phụ như Vạn Dạng Dạng và đông đảo các nam phụ khác cơ hồ chỉ xuất hiện trên hình ảnh trong thời gian vài giây không nhiều, kết thúc bằng hình ảnh Minh Châu công chúa múa một khúc kinh hồng trên chiến trường, đoạn phim hình ảnh này được phát kèm theo nhạc phim từ đầu đến cuối, ca khúc do Ngô Minh biểu diễn.

Cho dù đã được xem qua rất nhiều lần, khán giả vẫn không thể không vỗ tay nhiệt liệt, chờ đợi màn tất cả diễn viên chính lên sân khấu tiếp theo.

Sa Thải Vi tán gẫu vài vấn đề về bộ phim với Nhạc Tu Minh xong, mới bắt đầu mời tất cả diễn viên chính lên sân khấu. Đầu tiên là người được chờ mong nhất trên sân khấu Ứng Uyển Dung, cô vừa xuất hiện ở trên sân khấu, phía dưới đã có một tràng vỗ tay cơ hồ có thể lật nóc nhà.

Cô vừa lên sân khấu cơ hồ có thể có vinh dự ngang bằng Nhạc Tu Minh, Sa Thải Vi nhướng mày nhìn về phía Ứng Uyển Dung, đây xem như là lần đầu tiên cô ta chân chính nhìn thấy Ứng Uyển Dung, bộ dạng của cô quả thực giống như những gì cô ta đã từng được nghe thấy, thanh thủy xuất phù dung, Ứng Uyển Dung xác thật có tiền vốn để kiêu ngạo.

Bất luận vừa rồi có chuyện gì, mặt Sa Thải Vi vẫn tràn đầy tươi cười khen ngợi Ứng Uyển Dung một lần, thời gian phỏng vấn chỉ diễn ra trong vài phút, chuyện này có quan hệ với việc cô là nữ chính trong phim.

Ứng Uyển Dung cũng không có gì bất mãn, đứng cùng một chỗ với Nhạc Tu Minh, chờ Vạn Dạng Dạng và Ngô Minh bước ra. Ngô Minh thành danh đã lâu, giá trị nhan sắc cùng kỹ thuật diễn đều đã được chứng thực, lượng fans của anh ở hiện trường sân khấu rất nhiều, nhưng họ vẫn tương đối lý trí, có thể nhìn ra được bây giờ anh được chào đón nhiều hơn Ứng Uyển Dung.

Chỗ Cao Lãng ngồi dưới sân khấu, Ứng Uyển Dung chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy anh, nhân lúc tất cả lực chú ý của mọi người đang tập trung vào Ngô Minh, cô lập tức chớp chớp mắt nhìn về phía anh, bên môi vẫn luôn nở nụ cười.

“Trước đó nghe nói hai người là lần đầu tiên hợp tác diễn xuất, ấn tượng đầu tiên của hai người là màn diễn nào? Tôi nghe nói là màn Uyển Dung mặc váy đỏ nhảy múa trên nền tuyết.” Mặt Sa Thải Vi đầy vẻ tò mò hướng về phía Ngô Minh hỏi.

Hai đầu lông mày Ngô Minh nhảy dựng, cảm thấy lời này của cô ta có chút không đúng, nhìn về phía Nhạc Tu Minh, Nhạc Tu Minh cũng nở nụ cười tủm tỉm nhìn lại anh, tỏ ý rõ ràng là để bọn họ tự do phát huy. Kịch bản gì đó quả thực là thứ không đáng tin cậy chút nào.

Trong lòng Ngô Minh tuy rằng đang tích cực phun tào Nhạc đạo diễn, những vẫn phối hợp trả lời phỏng vấn: “Đúng vậy, bất quá cảnh quay đó không phải là lần đầu tiên tôi và Ứng Uyển Dung hợp tác với nhau, ban đêm mới là cảnh quay đầu tiên chúng tôi hợp tác với nhau.”

Sa Thải Vi cười tủm tỉm quay về hướng người xem giải thích: “Theo như tin tức thú vị mà người trong đoàn phim tiết lộ, lúc Ứng Uyển Dung quay cảnh múa trong tuyết, bởi vì tuyết trên mặt đất quá dày, giày vải lại quá mỏng, cho nên đã để người trong đoàn phim ôm cô trở về. Nhìn không ra Nhạc đạo diễn còn rất chiếu cố mọi người.” Vẻ mặt như đang nói ‘mọi người thật may mắn’.

Ứng Uyển Dung chậm rãi nhìn khuôn mặt đột nhiên banh ra của Cao Lãng, không thèm để ý nói: “Đó không phải người trong đoàn phim.”

“Oh, đó là ai?” Sa Thải Vi hiếu kỳ hỏi.

Ngô Minh và Nhạc Tu Minh một người che mặt, một người nghiêng mặt nhìn trời, Vạn Dạng Dạng thì nhíu chặt mày nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tỏ vẻ tò mò quá mức của Sa Thải Vi.

“Đó là chồng của tôi. Đây cũng không phải là chuyện gì bí mật, sau khi tôi thi rớt đại học liền lựa chọn kết hôn, hôm đó chồng tôi ở phim trường thấy tuyết trên đất quá dày, anh ấy lo lắng đến việc tôi sẽ bị đông cứng nên mới ôm tôi về. Nói đến chuyện này tôi vẫn không thể không công nhận Nhạc đạo diễn thật sự là tính toán rất tỉ mỉ.”

Ứng Uyển Dung một câu nói ra chuyện mình đã kết hôn, lại lôi đề tài đến trên người Nhạc Tu Minh, Sa Thải Vi muốn tiếp tục hỏi, nhưng chuyện này lại không có trên kịch bản gốc, Ứng Uyển Dung rốt cuộc là đã kết hôn hay chưa thì đài truyền hình và khán giả hoàn toàn không quan tâm. Nếu cô ta lãng phí thời gian truy hỏi sẽ dẫn đến sự bất mãn của cấp trên.

“Tôi tiết lộ một chút về kịch bản nhé, Nhạc đạo diễn vì tiết kiệm tiền, nên đã không ít lần tìm anh ấy đảm nhiệm vai khách mời không lộ mặt, mọi người nhìn xem có thể tìm được cảnh anh ấy xuất hiện ở phần nào trong bộ phim.”

Nhạc Tu Minh trực tiếp cắt ngang lời cô, nói: “Nói chuyện này làm gì, được rồi được rồi, cô không thấy tất cả mọi người đều đang chờ cô sao, nhanh nhanh khoe ra một chút tài nghệ của cô đi.”

Vạn Dạng Dạng ở bên cạnh cũng cổ vũ, lên tiếng hưởng ứng: “Đúng vậy, thanh âm của Uyển Dung rất êm tai, hát cũng rất hay, nhất định sẽ khiến mọi người giật mình.”

Thanh âm trầm ổn của Ngô Minh cũng vang lên, nói: “Đáng giá để mọi người chờ mong.”

Ứng Uyển Dung cười tủm tỉm đứng ở giữa sân khấu, bài hát chứa đầy tình ý được xướng lên từ đôi môi cô, âm nhạc vang lên tựa như thân thể và linh hồn đang hòa quyện vào nhau, trái tim cuộn sóng theo từng âm điệu của khúc tình ca.

Âm thanh của bài hát đang được lưu hành vang lên, mọi người nghe thấy đều có thể nhận ra đây là bài [Ngọt ngào].

Thanh âm của Ứng Uyển Dung thanh thúy, dễ nghe, ca từ chứa đầy tình ý từ từ vang lên từ môi cô, khiến cho tất cả khán giả đang ngồi đối diện cô trở nên tê dại, giống như cô đang hát cho riêng bọn họ nghe vậy.

Nụ cười của anh thật ngọt ngào biết mấy

Tựa như hoa nở giữa gió xuân, nở giữa gió xuân.

Là nơi nào mà em đã gặp được anh?

Nụ cười của anh trông thật quen thuộc đến thế

Nhất thời em không nhớ ra

Ahh, là trong mơ, trong giấc mơ ấy em đã gặp anh

Nụ cười ấy rất ngọt ngào.

Chính anh, chính là anh người mà trong mộng em đã từng gặp

Là nơi nào mà em đã gặp được anh?

Nụ cười của anh trông thật quen thuộc đến thế

Nhất thời em không nhớ ra

Ahh, là trong mơ, trong giấc mơ ấy em đã gặp anh…..

Trong giấc mơ ấy em đã gặp anh.*

Cao Lãng biết cô đang hát cho anh nghe, cô dường như đang hát lên chuyện xưa của bọn họ, chỉ vì để đôi môi cô luôn nở nụ cười, anh nguyện ý biến trái tim sắt thép của mình thành nước, nắm tay cô cùng nhau vượt qua mười năm, hai mươi năm, một đời ở bên nhau.

Oanh oanh liệt liệt, sôi nổi, hỗn loạn đều không bằng được ấm áp và nhu tình mật ý của bây giờ, ánh mắt hai người đan xem vào nhau, đạo diễn chương trình cùng mấy người ở đài truyền hình không biết còn nghĩ là kỹ thuật diễn của Ứng Uyển Dung đã trở nên tinh tế và thuần thục như vậy, mỗi người nhìn cô hát đều tin rằng bản thân chính là người vốn dĩ được cô yêu thương.

Còn cảm giác của Ngô Minh bây giờ là lạnh căm căm, được tống một miệng thức ăn cho chó đến trở tay không kịp thế này khiến anh thật sự….. Rất rất nhớ Lục Manh!

Trong lòng âm thầm trợn trắng mắt, lúc nhìn về phía người xem vẫn giữ vững phong độ nhẹ nhàng của thế giai công tử.

Sau khi thu xong chương trình, người của đài truyền hình còn muốn mời bọn họ ăn cơm, nhưng lại bị Nhạc Tu Minh uyển chuyển từ chối, ông cười như không cười nhìn về phía Sa Thải Vi vẫn luôn một bộ bình tĩnh tự nhiên, bất luận hôm nay vì sao cô ta đột nhiên lại làm khó dễ bọn họ, ông xem như nhớ kỹ món nợ này.

“Không cần, buổi tối chúng tôi còn phải tham gia chương trình phát sóng trực tiếp trên đài radio, chút nữa tùy tiện ăn vài món là được, sau này có cơ hội lại cùng nhau dùng cơm với mọi người.”

Nhạc Tu Minh nói nhẹ nhàng, đạo diễn tổ tiết mục lại cảm thấy ông thật sự không hoàn toàn không sao cả được, nhưng sau lưng Sa Thải Vi cũng có người chống lưng, chỉ có thể nói, là ai hắn cũng không thể đắc tội, đều là tôn đại Phật, làm sao lại giống như hai con gà chọi chuẩn bị lao vào cấu xé nhau vậy?

Sa Thải Vi đi theo đạo diễn ra bên ngoài tiễn người, liền thấy một người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh Ứng Uyển Dung, trong tay cầm một kiện áo khoác mỏng khoác lên người cô,hai người tư thái thân mật. vành tai, tóc mai, khuôn mặt chạm vào nhau, trong lòng cô ta âm thầm cười lạnh, bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi.

Nhạc Tu Minh ra vẻ vừa nghĩ đến chuyện gì đó, dừng chân lại nhìn hai người Ứng Uyển Dung, đến khi hai người họ đi đến cửa mới lên tiếng: “Vị kia chính là chồng của Ứng Uyển Dung, tình cảm hai người rất tốt, anh ta có thể bồi vợ đến đây tham dự tiết mục này, cũng coi như mở rộng tầm cho vài người ở đây.”

Trên mặt Sa Thải Vi hiện lên một tia kinh ngạc, biết bản thân nghĩ sai, chỉ có thể cương cứng giữ nụ cười trên mặt. Những người khác đều không quan tâm đến phản ứng của cô ta, khách sao hai câu liền cùng nhau, ngồi lên xe đi ăn cơm.

[* Bài hát Ngọt ngào của nữ ca sĩ Đặng Lệ Quân]

Bình luận

Truyện đang đọc