ẢNH HẬU LÀM QUÂN TẨU



Editor: Mẹ Bầu
     Ứng Uyển Dung thật lâu chưa từng có loại cảm giác này rồi.

Cô ngồi ở nơi trống trải bên đường, trời tối đen một mảnh.

Mưa nhỏ đã trở thành mưa lớn nặng hạt hơn, rồi sau đó mới chịu nhỏ lại dần.

Ứng Uyển Dung ngồi đợi có cảm giác lâu, gần như dài bằng một thế kỷ vậy.

Đến lúc ấy cô mới nhìn rõ Cao Lãng và Vệ Thành đang dìu đỡ một người dân bị thương đi ra.
     Lúc trước, những người dân địa phương khác đã cùng họ lên núi để cứu những người khác cũng đã gặp phải một trận lở đất.

Mặc dù tránh được một kiếp nạn, không bị nguy hiểm đến tính mạng, @MeBau*[email protected]@ nhưng mà đã phải chịu cảnh bị thương, bị vây trong khốn cảnh.

Mấy người nhóm Cao Lãng đến nơi đây có thể coi như là đã hóa giải được một ít áp lực, có thể tìm tới người sống sót ở trên núi, sau đó đều thuận lợi đưa xuống được.
     Lúc này không cần nhiều lời, Cao Lãng hướng về phía Ứng Uyển Dung vươn tay ra.

Bàn tay lạnh lẽo của Ứng Uyển Dung đặt vào trong lòng bàn tay ấm áp của Cao Lãng.


Tiếp đó, Ứng Uyển Dung lại được Cao Lãng sốc lên ở trên lưng, đi về hướng điểm tập trung cứu hộ tạm thời.
     Thời điểm đi đến là hành quân gấp, tình hình giao thông như thế nào bọn họ đều không từng lưu ý đến.

DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Bây giờ khi trở về thì mới phát giác ra, vào lúc đó tiểu vũ trụ đã thật sự bùng nổ rồi.
     Mặt đường nhấp nhô, tảng đá lớn lăn xuống còn xô đổ cả cây cối gãy gục.

vẫn còn chưa được thu dọn sạch sẽ, cho nên nhiều nhất cũng chỉ có thể cố gắng tổ chức được một con đường có thể đi được.
     Hoạt động liên tục suốt một ngày liền, người có làm bằng sắt thì cũng đều sẽ cảm thấy mệt phờ ra.

Chứ không nói đến chuyện, những người sống sót ở đây đều là những người bình thường, đi một chuyến sẽ dừng lại nghỉ ngơi một chút.
     Mà hành vi như vậy của Cao Lãng di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.

lại đã làm cho người ta phải ghé mắt mà nhìn theo.

Mỗi lần khi dừng lại, anh đều sẽ cẩn thận đặt Ứng Uyển Dung ở trên mặt đường sạch sẽ một chút.

Anh biết trong ba lô của Ứng Uyển Dung có nước, cho nên đều sẽ chăm sóc cho cô uống nước trước, lại bảo cô nghỉ ngơi một lát.

Cao Lãng tuyệt không hề kêu ca gì chuyện bản thân mình cõng người ở trên lưng đi bị mệt như thế nào!
     Trong số những người sống sót có không ít người cũng là du khách.

Trên người bọn họ cũng mang theo nước cùng một số đồ ăn, thực phẩm.

Thế nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của đôi vợ chồng nhỏ kia, bọn họ lại nhìn lại chỗ nước ở trong tay bản thân mình, liền cảm thấy diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn không có mùi vị gì hết.
     Đương nhiên là Ứng Uyển Dung không có nhu cầu muốn uống nước như vậy.

Tuy rằng cô cũng khát, nhưng nhìn thấy Cao Lãng cõng cô trên lưng như vậy, đi cũng sắp được một giờ rồi, mà cũng không hề rên lấy một tiếng.

Chỗ nước này cho ai uống, còn phải nói gì nữa sao?
"Anh uống trước đi đã thì em mới uống." Ứng Uyển Dung trực tiếp sử dụng đòn sát thủ của mình.

Cao Lãng vốn là luôn nghe lời của vợ, không cần Ứng Uyển Dung phải nói đến cậu thứ hai, bản thân nhanh chóng uống một ngụm rồi đưa cho  cô, Ứng Uyển Dung uống xong rồi, anh mới xiết chặt nắp bình lại.
     "Cao Lãng, không bằng một lát nữa để em cõng chị dâu đỡ cho anh nhé?" Thấy hai người đều nhìn mình chàm chằm, Vệ Thành mặt đỏ lên, vội vàng xua xua tay, nói như giải thích: "Anh và em cùng đi đến đây, lên lên xuống xuống cứu hộ như vậy, khẳng định là anh cũng mệt mỏi rồi.

Mà bây giờ chúng ta mới chỉ đi được không tới một nửa đường.


Chỉ là đổi sang em cõng chị dâu để cho anh được nghỉ ngơi.

Không phải là em muốn chiếm tiện nghi của chị dâu đâu!"
     Ứng Uyển Dung liền cười phì ra một tiếng.

Hiện tại cả người cô đều bẩn thỉu dơ dáy, so với lúc bình thường chính là hai bộ dạng khác nhau.

Cô tuyệt không hề hoài nghi Vệ Thành là muốn chiếm tiện nghi bản thân, mà chính là xem chừng Cao Lãng có thể sẽ bị mệt.
     "Cao Lãng, kỳ thực Vệ Thành nói cũng không phải là không có đạo lý, hay là cứ như vậy.

.

." Ứng Uyển Dung hướng về phía Cao Lãng nói.
     Cao Lãng đang nhét lại bình nước vào trong ba lô, nghe thấy vậy liền nhíu mi, nhìn về phía Vệ Thành, chống lại tầm mắt của Ứng Uyển Dung nghiêm cẩn nói: "Anh không mệt mỏi, em rất nhẹ.

Bình thường khi còn ở trong quân, mỗi ngày vào buổi sáng sớm anh cũng đều là phải vác nặng để chạy! Còn như bây giờ, tuyệt không hề mệt."
     Vệ Thành nhún nhún vai, đây chính là hai việc khác nhau mà.

.

.

Bất quá, nếu Cao Lãng đã cảm thấy có thể, vậy thì anh cũng sẽ không nói nhiều hơn.

Vệ Thành sờ sờ lên bộ lông ướt đẫm của chú chó yêu, cảm thấy việc yêu chiều thú cưng vẫn là chuyện dễ dàng hơn.
     Ứng Uyển Dung mặt đỏ rần, cũng may là bây giờ sắc trời tối đen, trên mặt cô cũng đều là bùn đất, đã che dấu bớt, làm cho người khác thấy không rõ.

Bằng không cô phải liếc mắt nhìn xéo sang Cao Lãng một cái rồi, tuy rằng hiện tại quả thật là cô cũng làm như vậy.
     "Đồ ngốc mà." Ứng Uyển Dung lẩm bẩm một tiếng.

Cao Lãng nhếch môi cười cười.

Anh quỳ một gối chấm đất cẩn thận kiểm tra chỗ bị thương ở chân của  Ứng Uyển Dung.

Xoa xoa vuốt vuốt như vậy, anh cảm thấy phỏng chừng là cô cũng không bị thương tổn đến xương cốt, nhưng nhất định là phải tĩnh dưỡng một thời gian rồi.
     Ứng Uyển Dung ho nhẹ một tiếng, ý bảo Cao Lãng chú ý một chút.


Ở chung quanh có nhiều người như vậy, cho dù chỉ là xem vết thương thôi, cũng có chút hơi bị quá mức.
     Cao Lãng thấy Ứng Uyển Dung ho khan một tiếng như vậy, liền giương mắt lên, nhíu mày ân cần hỏi: "Có phải là em bị cảm hay không? Một lát nữa đến chỗ nghỉ chân, anh sẽ đun nước cho em chút nước ấm để em ngâm người và uống thuốc." Nói xong, ngón tay của anh liền vén mấy sợi tóc ẩm ướt ở bên má của Ứng Uyển Dung ra đến sau vành tai.
     Ứng Uyển Dung cảm thấy từ gò má đến sau tai là một mảnh tê dại.

Thực sự cô cũng không biết Cao Lãng kia đã uống nhầm phải thuốc gì, mà đột nhiên lại đối với cô như vậy.

.

.

Anh gần gũi như vậy, làm cho Ứng Uyển Dung thật sự là không thể nào liên hệ được giữa cái người đàn ông hướng nội vẫn luôn hay ngượng ngùng, với người đàn ông hiện tại đây, chính là cùng một con người.
     Ứng Uyển Dung mang theo những nghi vấn đầy rối rắm này suốt dọc đường đi cùng với nhóm người Cao Lãng.

Một đường đi về tới địa điểm tập trung cứu hộ tạm thời, Cố Tinh Tinh cùng với mấy người nhóm Lục Manh, hai mắt các cô có một chút đen.

Trừ bỏ cùng đi với Ứng Uyển Dung thì bọn họ cũng không dám chạy loạn.
     Cũng may rất nhanh ở trong khu nghỉ ngơi tạm thời này, bọn họ lại gặp được đám người của Khang Đức.

Hai bên vừa nhìn thấy mặt nhau, liền lập tức cảm thấy ngàn vạn điều cảm khái, trong lòng có lưu luyến.
     Lúc trước đã tưởng rằng không có cách nào đi chơi, phải ở lại để quay phim, mặc dù mọi người không có phản ứng kịp trước trận động đất lần đầu tiên, nhưng là do mưa to như vậy, về sau thành cảm giác run run mãnh liệt, bọn họ trước tiên vẫn là chạy đến nơi rồi.
     Trừ bỏ Khang Đức và những người đi đâu cũng đều phải mang theo máy quay phim chạy đến trễ một bước, các thành viên tổ biên kịch hầu như là không phải chịu cảnh bị tổn thương.

Lúc đó nơi quay phim là đang ở lầu một, bốn phía chung quanh cũng không có những kiến trúc gì cao lớn, nên hầu như là không hề có nguy hiểm.
     Bọn họ may mắn đã ở lại, nhưng mà lại lo lắng cho những người đã đi vào trong núi để du ngoạn.

Hai bên mọi người vừa đi vào liền đã gặp nhau.

Dĩ nhiên là bắt đầu cảm khái được sống sót sau tai nạn xảy ra, đồng thời cũng mới biết được chuyện Ứng Uyển Dung đã gặp nạn, trong đó lại còn có bàn tay của Lâm Tuyết nhúng vào ..


Bình luận

Truyện đang đọc