BÁ ĐẠO TỔNG TÀI LÀ ÁC MA!


Mặc dù lúc này đầu óc cô đang quay cơ ổng bởi nồng đồ cồn nhưng cô vẫn cảm nhận được mùi nguy hiểm tỏa ra từ người Trục Đông Quân.

Không phải cảm giác sắp chết như hồi sáng, mà là cảm giác sắp bị một con sói gặm nuốt trong tích tắc.

Hạ Lưu Ly cố gắng đẩy anh ra nhưng với sức khỏe yếu của cô thì chẳng thể lay chuyển được cơ thể săn chắc của anh.

Cô nhanh chóng kiếm cớ để bỏ trốn:
"Anh bỏ tôi ra, hôm nay tôi...!không muốn ôm sói con ngủ nữa đâu! Tôi muốn về phòng ngủ."
Trục Đông Quân chẳng thèm để những lời nói của cô vào tai.

Anh ghé sát vào tai cô mà thì thầm:
"Thật ngại quá, cô chơi ta chán rồi chứ gì? Nhưng ta chưa chơi ngược lại cô mà nhỉ?"
Dứt lời, anh cúi xuống cắn mạnh vào cổ của cô.

Trục Đông Quân bắt đầu hút máu của Hạ Lưu Ly một cách thỏa thích mà không kiêng dè một chút nào.


Mùi hoa hồng lại nồng lên, tỏa ra khắp xung quanh căn phòng.

Hạ Lưu Ly sợ mùi hương sẽ dẫn đến mấy con quái vật đáng sợ giống như lần trước, bèn kêu anh dừng lại:
"Đừng hút máu tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy mấy con quái vật kia đâu."
Máu đã ngấm sâu vào cơ thể Trục Đông Quân, khiến anh không thể nghe được những âm thanh xung quanh, kể cả lời cảnh báo vừa nãy của Hạ Lưu Ly.

Kết quả là ngoài cửa sổ phòng Trục Đông Quân lại xuất hiện một con dị vật đầu trâu thân ngựa.

Nói thật là nó giống kiểu bị lai giữa trâu và ngựa, có điều là nhìn nó còn ghê hơn mấy con quái vật mà cô hay thấy vào mỗi ngày.

Chỉ thấy nó giơ cái dùi gỗ toàn gai lên, đập liên tục vào cửa kính, nó đang cố gắng phá hỏng màn chắn bảo vệ của biệt thự để lao vào trong ăn thịt cô.

Rất may tiếng động này đã đánh thức đại ác ma đang uống máu thần nữ.
Đôi mắt Trục Đông Quân sáng rực lên, khuôn mặt cau có nhìn về phía cửa sổ phòng, giọng cũng trở nên khó nghe hơn:
"Chết tiệt, nửa đêm rồi mà còn mò tới đây kiếm chuyện à? Đúng là chán sống."
Hạ Lưu Ly không biết tiên tri về tương lai nhưng bây giờ cô biết rất rõ hành động tiếp theo của Trục Đông Quân.

Chắc chắn anh ta sẽ thẳng tay bóp nát đầu con dị vật trước mắt.

Cô không muốn phải nhìn thấy máu tưới kinh tởm kia bắn tung tóe trên kính nữa, cô nhanh chóng nắm chặt lấy bàn tay anh rồi nói:
"Đừng để máu dính lên cửa sổ nữa, tôi...!sẽ không ngủ được đâu...!"
Câu nói của cô cứ ngập ngừng rồi ngắt quãng, tuy nhiên Trục Đông Quân vẫn hiểu được những gì mà cô đang nói với anh.

Giết quái vật mà không dính máu thì sao mà thú vị được, nó là một thú vui mỗi ngày của anh, thế nên anh mới để hở kết giới cho bọn chúng tự tìm đến để anh vận động thân thể mỗi ngày trước khi đi ngủ.

Nhưng hôm nay đã trở thành ngoại lệ, Trục Đông Quân đã bị khuôn mặt đáng thương của Hạ Lưu Ly thuyết phục.


Anh nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, nở một nụ cười gian xảo mà ra điều kiện với cô:
"Cũng được thôi, ta sẽ không để ngươi thấy máu vào đêm nay, tuy nhiên cô phải thuận theo những yêu cầu của ta vào tối nay, được chứ?"
Hạ Lưu Ly ngây thơ không hề suy nghĩ nhiều mà đã đồng ý ngay với anh: "Được, được."
Trục Đông Quân nhận được câu trả lời, liền búng nhẹ tay một cái, con quái vật đã bị lỗ hổng không gian đưa đi chỗ khác.

Bây giờ, ngoài cửa sổ không còn sinh vật kì dị nữa, mà thay vào đó là ánh trăng sáng rực như ban ngày đang chiếu qua cửa sổ của căn phòng.

Lúc này Hạ Lưu Ly mà thở phào nhẹ nhõm mà đi ngủ.

Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ của cô thôi, còn đối với người đàn ông trước mắt thì lại khác.
Trục Đông Quân vẫn ôm chặt lấy eo của cô, dường như máu của cô lại làm cho thần trí của anh điên đảo thêm một lần nữa.

Trục Đông Quân cưỡng hôn cô một cách bất ngờ, làm Hạ Lưu Ly không kịp trở tay.

Nụ hôn rất sâu và vô cùng ngọt ngào.

Khuôn mặt cả hai lúc này đều đã đỏ bừng như trái cà chua.

Họ có thể cảm nhận được hơi ấm và hơi thở dồn dập của nhau.

Trục Đông Quân không tính chỉ dừng lại ở việc chạm môi, cơ thể anh lại dấy lên một niềm khao khát dữ dội về phía Hạ Lưu Ly.

Hết hôn môi, anh lại cúi xuống hôn lên cổ và xương quai xanh của cô.

Hai bàn tay anh cũng không phế mà nằm yên một chỗ.

Hơi lạnh từ bàn tay luồn vào trong chiếc áo ngủ của Hạ Lưu Ly khiến cô run rẩy.
"Anh làm gì vậy? Sao tay...!tay của anh lạnh vậy?"
Trục Đông Quân vừa hôn lên má cô vừa đáp: "Xin lỗi, ta đang rất lạnh, ta cần cô sưới ấm một chút! Đừng lo, chỉ chạm và hôn thôi, ta sẽ không vượt quá ranh giới đâu."
Hạ Lưu Ly lại ngây ngô lại tin những lời mà anh nói.

Trục Đông Quân đã thao túng tâm lý đang say rượu của Hạ Lưu Ly rất thành công.

Nhưng nói thật lòng thì cảm giác được anh hôn, được anh chạm vào da thịt làm cho cô rất thoái mái, cũng không khó chịu lắm.


Bình luận

Truyện đang đọc