BÁ ĐẠO TỔNG TÀI LÀ ÁC MA!


Trong thời gian đang xử lý tài liệu bị dồn lại vào hai đêm hôm trước thì trái tim Trục Đông Quân bỗng dưng đau nhói vô cùng.

Anh phải dừng lại tất cả công việc mà mình đang làm, đau nhói mà ôm chặt lấy ngực trái của bản thân.

Cảm giác giống như bị ai đó bóp lấy trái tim anh vậy.

Đúng lúc này, Viễn Băng Băng mang tài liệu đến, nhìn thấy anh có biểu hiện lạ thường liền nhanh chóng chạy đến hỏi thăm anh:
"Trục Đông Quân, anh ổn chứ? Anh đau ở đâu à? Có cần tôi gọi bác sĩ đến không?"
Lúc này, trái tim anh lại không còn đâu nhói như vừa nãy nữa, cơ thể anh cũng đã trở lại bình thường.

Trục Đông Quân đần người ra một lúc, anh không hiểu tại sao cơ thể mình lại có các biểu hiện lạ đến như vậy và một điều quan trọng hơn nữa là khế ước giữa anh và Hạ Lưu Ly đã bị gián đoạn, không thể cảm nhận được sự hiện diện của dối phương nữa.
Viễn Băng Băng đứng bên cạnh mà lo lắng dìu anh ngồi xuống ghế sofa, "Anh hết đau chưa?"
Trục Đông Quân trấn tĩnh lại cảm xúc của bản thân mà trả lời cô: "Tôi không sao, cô có thể rời đi được rồi."
Nghe câu nói tuyệt tình này của anh mà trong lòng cô lại đau như cắt.


Cô tức giận quát lớn vào mặt anh:
"Tôi có lòng tốt hỏi thăm sức khỏe của anh, vậy mà anh lại có thái độ với tôi sao?"
Trục Đông Quân lạnh lùng đáp: "Tôi không khiến cô phải hết lòng vì tôi, đó là cô tự nguyện, không liên quan đến tôi."
Viễn Băng Băng bị anh chặn họng không thể nói thêm được gì nữa.

Bởi thực sự lý lẽ của anh rất chính đáng, chẳng có gì để phản bác được cả.

Lý lẽ hay, thẳng thắn nhưng nó cũng như một con dao sắc nhọn đâm từng nhát vào trái tim cô.

Nếu như mọi ngày thì cô sẽ giận dỗi mà rời đi luôn, nhưng hôm nay cô lại có biểu hiện rất lạ.

Cô ngồi xuống cạnh anh, vắt chéo chân mà hùng hổ nói:
"Hôm nay tôi không đi đâu hết! Tôi sẽ ngồi đây canh chừng anh."
"Khế ước giữa tôi và Hạ Lưu Ly bị chặn lại là do cô giở trò đúng chứ?"
Bị anh nói trúng tim đen, Viễn Băng Băng cũng chẳng thèm phản bác mà trả lời ngay: "Không sai! Là tôi gài bẫy con hồ ly tinh đó đấy! Anh muốn giết tôi sao?"
Trục Đông Quân biết rõ một điều đó chính là với sức mạnh hiện tại của Viễn Băng Băng thì không thể đủ sức mà gián đoạn khế ước máu của anh được, chắc chắn sau lưng cô có người chỉ huy.

Trục Đông Quân đứng dậy, định mở lỗ hổng không gian để đến chỗ Hạ Lưu Ly một cách nhanh chóng.
"Tạch...!tach...!tạch...!"
Cho dù anh có búng tay bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cánh cổng cũng không thể mở ra.

Anh nhăn mày quay lại nhìn Viễn Băng Băng với ánh mắt sắc lạnh.
"Là ai giúp cô tạo kết giới chết tiệt này?"
Vốn dĩ sức mạnh của anh bị hạn chế là do Viễn Băng Băng đã tạo dựng một cái kết giới ở xung quanh phòng làm việc của anh.

Cô thản nhiên nhìn anh rồi đáp:
"Là ba của tôi chỉ tôi đó! Thấy sao? Lợi hại lắm đúng không?"
Trục Đông Quân triệu hồi thanh kiếm của bản thân, chém mạnh về phía cửa phòng nhưng nó lại chẳng hề xuất hiện một vết xước.


Trục Đông Quân tức tối quay lại hỏi cô:
"Mở trận pháp ra, nếu không tôi sẽ giết cô đấy!"
[...]
Lúc này, Hạ Lưu Ly và Hàn Sở Trạch đã bị đưa đến một nơi rất quen thuộc.

Hàn Sở Trạch tỉnh dậy sau cú va chạm vừa nãy, anh phát hiện ra mình đang ở trong phòng ngủ của bản thân, nó chân thực đến nỗi anh nghĩ chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ vậy.
"Đây đúng là phòng của mình, nhưng có gì đó rất khác lạ, giống như đây là ảo cảnh vậy!"
Anh xuống giường đi ra khỏi phòng quan sát.

Trước mặt anh vẫn là bức tường trắng quen thuộc, vẫn là cái hành lang dài chục mét.

Bỗng cánh cửa cuối dãy hành lang mở ra, anh cảnh giác núp lại vào trong phòng xem tình hình.

Thứ bước ra không phải là con người mà là một dị vật đen sì như cục than.

Nó không có hình dạng cố định, bầy nhầy như một đống bùn dơ bẩn.
"Cái thứ gì ghê vậy trời!!!" Anh tự thì thầm với bản thân, phán xét và quan sát cử chỉ của nó.
Chỉ thấy dị vật từ từ bước ra khỏi phòng, nó đi đến đâu là sàn nhà sạch sẽ của anh lại đen ngầu như thuốc độc.


Hàn Sở Trạch không vội đụng độ với thứ ghê tởm đó.

Anh từ từ đóng cửa lại, đợi con dị vật rời đi.

Khoảnh khắc mà nó lướt qua phòng của anh đã khiến tóc gáy anh dựng lên mang lại cảm giác lạnh đến khó tả.

Mũi anh còn ngửi thấy mùi hôi thoang thoảng ở bên ngoài cánh cửa, mùi của nó giống như nước cống vậy.
Khi đi qua cánh cửa, nó đã dừng lại, đứng nhìn một cách kì dị, giống như đang nhìn một con mồi vậy.

Cái mùi hôi thối đó bốc lên ngày càng nồng nặc.

Hàn Sở Trạch cũng đoán được con quỷ đang đứng ở ngay trước cửa, có vẻ nó không hề có ý định rời đi.

Hàn Sở Trạch định sẽ mở cổng không gian để rời khỏi đây nhưng hai chân anh lại bị chất nhầy nhợn của con quỷ bám lấy từ lúc nào không hay.


Bình luận

Truyện đang đọc