BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 587

Lý Tang Du cũng không biết trả lời ra sao: “Năm nay tôi mới vào công ty, không biết ở trụ sở chính lại có quy tắc bất thành văn như vậy.”

“Người mới? Tại sao chi nhánh lại cử người mới đến đây?” Người kia càng lấy làm khó hiểu hơn, thậm chí ánh mắt nhìn Lý Tang Du còn trở nên cảnh giác.

Lý Tang Du cứng họng không biết nói sao, nhưng sự thật đúng là đích thân quản lý đã giao nhiệm vụ này cho cô. Sao bây giờ cô lại như thể được người ta phái tới đây làm gián điệp thế này?

Khi hai người còn đang trong tình cảnh bối rối thì Quản lý Lý từ xa nhìn thấy Lý Tang Du, anh ta liền vỗ tay thầm nghĩ không ổn rồi, sáng ra bận rộn quên thu xếp cho cô gái này mất tiêu.

“Tang Du phải không?” Quản lý Lý cao giọng nói.

Lý Tang Du nghe thấy liền nhìn qua, không biết là ai, cô chỉ lễ phép đáp một tiếng.

“Quản lý Lý, anh có biết cô này ư?”

Đồng nghiệp nữ kia vẫn cảnh giác, cho dù Lý Tang Du nói rất trôi chảy, nhưng bởi vì không phù hợp với lẽ thường của công ty nên cô ấy vẫn lựa chọn cẩn thận thì hơn.

Đang lúc nói chuyện, quản lý Lý đã rảo bước đi tới, gây ra một trận náo động nhỏ trong văn phòng, rồi chớp mắt đã yên bình trở lại.

“Tôi biết. Cô ấy được chi nhánh phái tới. Tiểu Trịnh, cô cứ đi làm việc của cô đi. Tang Du để tôi.”

Quản lý đã lên tiếng thì một nhân viên nhỏ bé như cô ấy cũng không tiện giữ mãi người ta không thả, cho nên chỉ quay lại nở một nụ cười tỏ ý xin lỗi với Lý Tang Du rồi ôm tài liệu rời đi.

Còn quản lý Lý thì đưa Lý Tang Du vào phòng làm việc, đầu tiên khách khí rót cho cô một cốc nước ấm trước, sau đó mới mở miệng, vẻ mặt ôn hòa.

“Tang Du, hôm nay cô mới đến đây, giờ cũng sắp đến giờ tan sở rồi. Như vậy đi, cô đi tàu xe mệt mỏi, chi bằng để sáng mai đến đây bắt đầu công việc nhé.”

Tàu xe mệt mỏi à? Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Chỉ mất một giờ cũng có thể gọi là tàu xe mệt mỏi sao? Lý Tang Du không khỏi cười khổ trong lòng. Là do quản lý quá chu đáo hay là do đang bận rộn không muốn thu xếp công việc cho cô ngay?

“Nhưng quản lý à…” Lý Tang Du không muốn từ bỏ nên tiếp tục vặn lại.

Cô không muốn đợi đến mai, cô muốn kết thúc chuyến công tác này và trở về càng sớm càng tốt.

Ở đây, cô luôn cảm thấy người khác đang nhìn mình, một người đã chết trong lời đồn ở thành phố này mà giờ lại còn sống sờ sờ đứng ở đây.

Phải là chuyện hãi hùng đến cỡ nào chứ.

Cũng có thể sẽ khiến người nào đó có ý đồ đánh động tới nhà họ Lục, như vậy thì cuộc sống của cô sẽ không yên ổn nữa, cô thầm nghĩ.

Quản lý Lý lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên vầng trán bóng láng, giả bộ bình tĩnh, lấy uy nghiêm khi nói chuyện với những nhân viên cấp dưới ra.

“Cứ như thế nhé Tang Du, đừng phản bác nữa. Tôi còn rất nhiều việc phải làm, cô cứ về nghỉ ngơi trước đi.”

Anh ta cảm thấy cực kỳ khó xử, nếu anh ta quá cứng rắn rồi sau này bị Lý Tang Du ghi thù thì cũng không phải chuyện gì tốt, nhưng nếu anh ta không cứng rắn thì sẽ không thể hoàn thành chuyện cấp trên giao phó, cũng sẽ chẳng hay ho gì.

Cuối cùng quản lý Lý cũng đã nói được điều cần nói, sau đấy lại nhìn vào chiếc đồng hồ Rolex dởm trên tay, đã đến giờ tan sở rồi.

“Cô xem đi, giờ đã là năm giờ ba mươi lăm, hết giờ làm được năm phút rồi.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc