BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 797

Dì Lý ngẫm nghĩ một chút, sau đó gật đầu lia lịa: “Có, hôm nay ba mẹ cô muốn tổ chức tiệc trong nhà, cho nên không cần nấu cơm.” Dì Lý nhìn đồ ăn trên bàn, có chút bất đắc dĩ.

Thế mà lại quên mất.

Chờ Tư Bác Văn đi ra, hai người cùng đi đến nhà họ Lục.

Vừa xuống xe, cô giúp việc đã bước tới đón, có lẽ vì lâu ngày không gặp Lục Nghiên Tịch nên Lý Tang Du cũng bước ra: “Nghiên Tịch.”

“Mẹ.” Lục Nghiên Tịch cũng đi tới, được mẹ mình cầm tay.

“Đang chờ các con đến ăn cơm đấy. Bác Văn, đi thôi.” Lý Tang Du không dồn hết sự chú ý cho con gái, thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn sang Tư Bác Văn, trong mắt đầy vẻ vui mừng.

Tư Bác Văn cũng thay đổi lại dáng vẻ mọi khi, vừa xuống xe đã khẽ mỉm cười: “Mẹ, hai người cứ đi trước đi, con cầm đồ đã.”

“Được.” Lý Tang Du trả lời, vừa kéo Lục Nghiên Tịch đi vừa không quên khen ngợi con rể của mình: “Về phía công ty, Bác Văn làm rất tốt. Thời gian này lại lấy được thêm mấy hợp đồng, kiếm về không ít. Vừa nãy dượng con cũng khen nó không ngớt miệng đấy.”

Nhắc tới Tư Bác Văn, Lý Tang Du cười suốt.

“Vâng.” Lục Nghiên Tịch khẽ đáp lại một câu, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ.

Vào trong phòng, tất cả mọi người đều có mặt, Vu Diễm My ngồi bên cạnh, chào hỏi xong cũng không nói thêm gì nữa.

Yên tĩnh đến mức hơi kỳ lạ.

“Mẹ, mấy giờ ba mẹ bay thế?” Sau khi ngồi xuống, Lục Nghiên Tịch cười hỏi.

Sau khi giao Lục Thị cho Tư Bác Văn xong, Lục Huyền Lâm cùng Lý Tang Du bàn bạc đi du lịch nước ngoài, nhưng vẫn lo cho Lục Thị, nên mới kéo dài đến tận bây giờ.

Bây giờ việc kinh doanh của Lục Thị đã ngày càng phát triển, hai ông bà cũng yên tâm.

“Bay tám giờ sáng mai.” Lục Huyền Lâm trả lời, bước tới xoa đầu Lục Nghiên Tịch theo bản năng.

Nhưng lại bị Lý Tang Du đập tay ra: “Con bé đã lấy chồng rồi mà anh vẫn còn làm thế.” Bà trừng mắt với ông.

“Thì vẫn là con gái anh mà, đúng không?” Lục Huyền Lâm mỉm cười, như thể đang hỏi Lục Nghiên Tịch, nhưng thật ra là đang nhìn Tư Bác Văn.

“Con cũng là con trai của ba mẹ.” Tư Bác Văn cười nói, cũng nghiêng đầu để Lục Huyền Lâm có cơ hội xoa tóc mình.

Hai ông bà vô cùng vui vẻ bởi câu nói này, Lục Huyền Lâm lắc đầu, tiếp tục nói sang đề tài khác.

Lý Tang Du ở bên cạnh Lục Nghiên Tịch, thì thầm hỏi: “Nói thật đi, Bác Văn đối xử với con thế nào?” Bà vẫn hơi không yên tâm nên hỏi.

Lục Nghiên Tịch đánh mắt nhìn Tư Bác Văn, sau đó lại nhìn bầu không khí vui vẻ của cả nhà, mỉm cười gật đầu: “Rất tốt ạ.” Lạnh nhạt, không buồn đếm xỉa đến cô, chẳng khác gì so với trước khi kết hôn.

Nhưng ba mẹ sắp lên đường, cô không muốn hai người phiền lòng thêm, dù sao đây cũng là con đường mà cô tự chọn. Nghĩ vậy, cô chỉ có thể cố che đi nỗi chua xót nơi khóe miệng.

Bữa tiệc gia đình kết thúc, Lục Nghiên Tịch và Tư Bác Văn ngủ lại nhà họ Lục. Bảy giờ sáng, tiễn vợ chồng Lục Huyền Lâm đến sân bay, sau đó hai người lái thẳng về công ty.

Vương Chấn xin nghỉ phép để đưa họ lên máy bay.

Đến công ty vẫn bận bịu trước sau như mọi ngày, xong việc thì cũng đến giờ Lục Nghiên Tịch tan làm, cô có hẹn với Hoắc Vũ Khải.

Văn phòng tổng giám đốc.

Bình luận

Truyện đang đọc