BA NĂM ẤY

Trường trung học trực thuộc Đại học B là trường cấp ba tốt nhất thành phố B, không trường nào sánh bằng.

Tra xong điểm thi, ba của Khâu Minh rất thỏa mãn gác điện thoại, ngồi dựa vào sofa, chỉ vào Khâu Minh nói: “Thằng nhóc thối này lần này thi thật không tồi, quang tông diệu tổ nhà họ Khâu ta đã có thể dựa vào mày rồi.”

Khâu Minh vênh mặt thò lại gần: “Ba, quang tông diệu tổ gì đó chúng ta nói sau, chúng ta nói đến chuyện ba đã đồng ý với con trước đó đi đã?”

Ba anh giả ngu: “Chuyện gì?”

Khâu Minh nóng nảy: “Ba đồng ý với con rồi mà, nếu con thi đậu trường trung học trực thuộc sẽ mua PSP cho con rồi mà!!!”

“Chậc, ba quên rồi, đúng lúc mấy ngày gần đây trong nhà rất túng thiếu, không bằng, chờ tháng sau ba nhận được tiền lương rồi lại mua cho mày nhé?”

Khâu Minh liếc mắt: “Thật sao… Có phải hôm trước con bị hoa mắt không nhỉ, sao lại phát hiện dưới giường của ai đó có…”

Ba anh nghe thấy liền vội vàng che miệng anh lại: “Tổ tông của ba ơi, đừng để mẹ mày nghe thấy, ba mày xong đời đấy. Nam tử hán đại trượng phu ai lại thất hứa?”

Khâu Minh chọc chọc cái bụng bia của ông, lẩm bẩm không rõ: “Vậy câu nói trước đó của ba nhất định có vài câu không phải là thật.”

Ba xoa xoa đầu anh, bước nhanh vào trong phòng ngủ chính, khi trở ra đã cầm một cái hộp trong tay.

Khâu Minh mừng như điên, bước lên muốn cầm lấy, lại bị ba mình tránh đi.

“Từ từ đã, ước pháp tam chương với mày đã.” Vẻ mặt ba anh nghiêm túc hẳn lên.

Khâu Minh chắp tay sau lưng đứng ở đó, ngoan ngoãn nghe lời.

“Thứ nhất, PPS mua cho mày rồi thì là của mày, chơi hay không là tự do của mày, nhưng không được để ảnh hưởng tới học tập.”

Khâu Minh không nhịn được sửa lại: “PSP.”

Ba anh ho nhẹ một tiếng: “Ừ thì có làm được không?”

Khâu Minh vội gật đầu: “Được.”

“Thứ hai, lần này mày thi rất tốt, thế nên ba mới khen thưởng cho mày. Nhưng mày không được có cái tư tưởng học tốt chỉ để được khen thưởng.”

“Con biết, con là vì bản thân mình.”

Khâu Minh đứng thẳng tắp, như cây bạch dương trồng hai bên đường cao tốc.

Ba anh rất vừa lòng: “Thứ ba, dù có làm việc gì thì cũng phải điều độ, kể cả là đọc sách hay chơi trò chơi, đều phải bảo vệ đôi mắt, không thể xem tới hỏng mắt được.”

“Không thành vấn đề.” Khâu Minh lớn tiếng đáp, “Thế… ba có thể đưa PSP cho con được chưa?”

Tiếng hoan hô vang lên, Khâu Minh ôm PSP về phòng, ba anh cười tủm tỉm nhìn bộ dáng vui vẻ của con, cảm khái nói với vợ mình trong bếp: “Con trai càng lúc càng giống anh.”

Bà chủ gia đình hừ lạnh một tiếng: “Giống ở chỗ sẽ giấu đồ dưới giường phải không?”

Khâu Minh vừa ấn phím như bay, vừa nghe động tĩnh bên ngoài.

Không ngoài dự đoán, anh nghe được hiện trường trực tiếp của tiếng rống sư tử Hà Đông, đôi mắt hẹp dài híp cả lại, cười mị hoặc, lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Chỉ tổ viêm phế quản.”

Ở một nơi khác trong thành phố, nhà họ Giang lại chìm vào bầu không khí trầm mặc.

“Mẹ…” Giang Vãn do dự mở miệng.

“Đừng có lấy cớ với mẹ!” Mẹ Giang dập tắt đầu thuốc, lạnh lùng nhìn con trai mình, “Không vào được lớp chọn chính là không vào được lớp chọn, kể cả anh có lấy lí do gì thì trong mắt tôi cũng đều chỉ là lấy cớ thôi!”

Giang Vãn cúi đầu, khuôn mặt bị che khuất: “Con xin lỗi.”

Mẹ Giang nhíu mày: “Hay rồi đây, anh không biết vẻ mặt Hạ Thục Hoa nhìn tôi hôm nay thế nào đâu, chính là cái vẻ mặt đắc chí của tiểu nhân.”

Vừa nghe được tên của cô Hạ, lòng Giang Vãn lập tức trầm xuống.

Phụ nữ chính là sinh vật thích đi ganh đua nhất trên đời này, khi còn trẻ ganh nhau quần áo giày dép, già rồi thì ganh nhau chồng con. Cô Hạ và mẹ trước đây là đồng nghiệp, vẫn luôn ngấm ngầm ganh đua nhau, theo lời nói của mẹ Giang thì Hạ Thục Hoa chỉ là phế vật. Mẹ Giang đẹp hơn cô, thông minh hơn cô, kiếm được nhiều tiền hơn cô, còn biết quản lí gia đình hơn cô, năm đó đối tượng được gả cho cũng rất ưu tú, vẫn luôn vẻ vang sống trong sự hâm mộ của người khác.

Nhưng cuộc đời có ai mà lường được trước điều gì, người ưu tú vậy rồi cũng mọc cánh bay đi, khi Giang Vãn được mười tuổi, ba cậu bỏ nhà, bỏ xe, bỏ gia đình theo đuổi tình yêu đích thực của mình, để lại hai mẹ con họ chịu vận mệnh thảm đạm.

Đôi mày liễu của mẹ Giang nhíu lại: “Một mình tôi nuôi anh cũng thật không dễ dàng.” Phụ nữ thất bại trong hôn nhân sẽ càng tập trung lên sự nghiệp, nhưng sau lưng vẫn sẽ luôn có người chỉ chỉ trỏ trỏ: “Đúng là cọp mẹ, chẳng trách không giữ được đàn ông.”

Cô Hạ sau khi lấy chồng đã sinh hai đứa, từ đó cô ổn định công việc, nhàn tản giúp chồng dạy con, lại thêm vài năm nữa, mọi người mới chợt phát hiện anh chồng nghèo năm đó không được coi trọng lại là một người rất có tiềm lực, dần có quyền cao chức trọng có thể hô mưa gọi gió. Hạ Thục Hoa khi được người khác khen ngợi chồng giỏi con ngoan đều rất khiêm tốn, sẽ chỉ cười nhạt không để bụng, tựa như vốn đã nên thế.

Giang Vẫn nhấp môi, nhớ tới câu nói hôm trước mới đọc được trong một quyển sách nào đó, “Chỉ có người không tranh đoạt mới có thể tranh đoạt được”, tức khắc cảm thấy người xưa rất thông thái, nói rất có lý.

Quả nhiên mẹ Giang lại bắt đầu phát tiết bực dọc: “Anh nhìn Tề Ninh nhà người ta đi, ngày thường không mấy khi lên tiếng, mỗi ngày đều ở nhà đọc sách chăm chỉ, không phải đã đỗ vào lớp chọn rồi sao? So với con nhà người ta, anh đúng là chả ra cái gì cả!”

Giang Vãn cúi đầu nhìn cái bóng của bản thân, nó lắc lư trên sàn nhà, thật giống như bại binh đang run rẩy giữa băng thiên tuyết địa.

“Con đi học được chưa?” Rốt cuộc cậu cũng không thể nhịn được mà nói ra.

Mẹ cậu hận rèn sắt không thành thép: “Đi đi, người chậm phải bắt đầu sớm, lấy cần cù bù thông minh, tôi trách ai được bây giờ? Chỉ trách tôi đã sinh ra đứa ngu, đi đi.”

Giang Vãn như được đại xá, vội gật đầu quay về phòng mình, trong lòng chua xót như vừa nuốt phải một vại cà phê đen.

“Hỏng bét.” Cậu hò hét trong lòng, lại theo thói quen mở quyển《 Đề thi đại học ba năm, đề thi thử năm năm 》ra.

Tác giả có lời muốn nói:

Không biết mọi người có bạn học học bá như vậy không, nhưng bạn học của tôi đúng là có người sau khi vừa tốt nghiệp cấp ba đã bắt đầu làm Đề thi đại học ba năm, đề thi thử năm năm rồi…

Nhìn trời…

Bình luận

Truyện đang đọc