BÁ NỮ KHIÊM QUÂN

Edit: Sa

Beta: Phong Vũ

Phong Vũ: Nhân kỷ niệm blog đã cán đích 1 triệu lượt view, hôm nay sẽ post nhiều truyện một lúc cho các bạn thưởng thức. Sáng nay đã mở màn bằng cô dâu bất dắt dĩ, tiếp theo đây sẽ là Bá nữ khiêm quân và Tình nhân bé nhỏ của tổng giám đốc xấu xa

Khai giảng được một tuần, Trần Hiểu Quân vốn tưởng rằng mọi chuyện vướng mắc với Bành Hạo rõ ràng đã chấm hết, không ngờ lúc trước tin tức cô và Bành Hạo qua lại với nhau hoàn toàn chưa công khai sau khi chia tay còn có thể để lại hậu quả vô cùng. Trần Hiểu Quân cũng không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung tâm trạng của mình, rất muốn chạy tới cho cái kẻ nói xấu sau lưng mình hai bạt tai, nhưng lại không có bằng chứng nếu người ta trở mặt không chịu nhận, thì cô lại tự chuốc lấy tiếng xấu là cô gái hung dữ. Trần Hiểu Quân đành nín nhịn, Quách Tuyết phải kéo cô về kí túc xá rót cho hai cốc nước đầy tâm trạng cô mới bình tĩnh trở lại.

“Cậu tức giận với Vương Lệ Dung làm gì, cô ta chỉ đang ghen tỵ với cậu thôi!”  Quách Tuyết trong lòng mặc dù cũng rất bực nhưng so đo với loại người hèn hạ này thì quả thực không đáng.

“Sao mình không tức được cơ chứ!” Nhắc tới Trần Hiểu Quân lại bực bội, là ai chứ, có phải là cái người trước kia ở hội học sinh tranh cãi hai ba câu với cô, rồi còn chuyện  cô đứng thứ nhất cô ta đứng thứ hai trong kỳ thi aerobics của trường đó không, có cần thiết phải bụng dạ hẹp hòi, ôm hận lâu như vậy không chứ? Ngang nhiên tung tin đồn danh hiệu cô đạt được là do may mắn, còn cả chuyện qua lại với Bành Hạo chưa tới hai tháng đã chia tay là do nhân phẩm của cô có vấn đề, Bành Hạo không thể chịu nổi? Nếu bây giờ Vương Lệ Dung đó mà đang đứng ở trước mặt Trần Hiểu Quân, cô thực sự không dám cam đoan là sẽ không ra tay đánh cô ta. Nghĩ tới đây, Trần Hiểu Quân lại rót thêm cho mình một ly nước uống một ngụm to.

“Cậu cũng đừng để ý nữa, cứ coi như là lời nói gió bay đi, chắc cũng không có mấy người thật sự tin những lời cô ta nói.” Quách Tuyết chỉ có thể an ủi Trần Hiểu Quân không nên cho những lời chửi bới kia là thật, “Ai biết cậu nhất định sẽ không tin những lời Vương Lệ Dung nói, nếu như cậu tìm cô ta tranh cãi ngược lại chẳng phải đã trúng kế của cô ta sao.”

Trần Hiểu Quân tất nhiên cũng hiểu được đạo lý ấy, nhưng bảo cô nuốt trôi cục tức này thì thật là khó: “Nếu cô ta dám đứng trước mặt tớ nói ra những lời như vậy nhất định tớ sẽ không để yên cho cô ta!” Không thể bắt bẻ Vương Lệ Dung, trong lòng cô có khó chịu cũng chỉ có thể phát tiết ra bằng miệng.

Bởi vì chuyện Vương Lệ Dung cố ý gây khó dễ, ác ý đưa lời dèm pha nên trong khoảng thời gian này Trần Hiểu Quân không mấy vui vẻ, mặc dù không ai nói gì trước mặt cô, nhưng ánh mắt bọn họ luôn dừng trên người cô soi mói dò xét. Nhịn được một tuần, tính nhẫn nại Trần Hiểu Quân khi gặp phải Vương Lệ Dung cũng đạt đến cực hạn.

Vương Lệ Dung và Trần Hiểu Quân học cùng lớp với nhau, thành tích không tệ, dáng người cũng cao ráo xinh xắn, khi vừa vào đại học đã xin vào hoạt động trong hội học sinh nên quen biết không ít người trong khoa, năm thứ hai đại học được điều đến văn phòng hội học sinh trở thành “Đồng sự”  làm việc chung với Trần Hiểu Quân. Nói thật mặc dù cùng một lớp nhưng hai người cũng không qua lại nhiều với nhau, nhưng cũng không đến mức ghét nhau, chỉ là có chút khó chịu với bộ dáng thiên kim tiểu thư của cô ta. Hai người làm việc chung với nhau cũng rất hoà thuận không có mâu thuẫn gì. Đại khái là học kì năm thứ hai trong một lần khoa tiến hành tổ chức biểu diễn văn nghệ, hai người mới lần đầu tiên xảy ra xung đột.

Về màn biểu diễn lần này có hai đề nghị được đưa ra: một ý kiến là vẫn chuẩn bị tiết mục theo kiểu truyền thống, chỉ đổi mới ở chương trình; một ý kiến khác là tổ chức vũ hội hóa trang, đổi mới từ hình thức. Trần Hiểu Quân ủng hộ phương án thứ nhất, Vương Lệ Dung tán thành phương án thứ hai, vì ý kiến hai người bất đồng mà kết quả nổ ra tranh cãi gay gắt, cuối cùng hội trưởng hội học sinh do nghĩ đến việc phải mời ban lãnh đạo nhà trường cùng với các thầy cô giáo tới dự mà lựa chọn phương án thứ nhất, cũng vì việc này mà thái độ của Vương Lệ đối với Trần Hiểu Quân rất căng thẳng. Ban đầu Trần Hiểu Quân cũng cho là không cần so đo với loại người hẹp hòi như vậy, nhưng đến năm thứ ba, đặc biệt là sau cuộc thi aerobics đó, Trần Hiểu Quân sau khi khỏi bệnh lấy ưu thế cơ thể thon gọn mà đánh bại Vương Lệ Dung đạt được giải nhất trong phần thi cá nhân, có thể tượng tượng được lúc đó Vương Lệ Dung hận Trần Hiểu Quân thấu xương, gần như coi cô là cái đinh trong mắt.

Đến khi khai giảng năm học mới, Vương Lệ Dung sau khi biết chuyện Trần Hiểu Quân chia tay, liền mượn đề tài đưa chuyện nhằm giải được mối hận trong lòng, nhưng cô ta không ngờ lần này Trần Hiểu Quân sau khi nghe được lời đồn đại cô ta tung ra lại không cay cú tìm mình tranh cãi, đang lúc hậm hực cô ta rốt cuộc cũng tìm được một cơ hội thích hợp để gột rửa bất mãn trong lòng.

Trần Hiểu Quân sau xong ba tiết học thấy thời gian vẫn còn sớm liền quyết định tới giảng đường đọc sách một lát rồi mới đi ăn trưa, Quách Tuyết tới gọi cô cùng đi, cô cũng bảo Quách Tuyết đi trước, cô mới lấy sách ra đọc chưa đầy hai phút thì đã có người tới quấy rầy.

“Ui, đây không phải là quán quân kỳ thi Aerobics Trần Hiểu Quân đây sao, đang đọc sách cơ à? Làm tốt chuyên môn bây giờ lại tiến hành nghiên cứu văn hóa nữa cơ đấy, thật đúng là chăm chỉ nha!” Rõ ràng là giọng điệu khiêu khích.

Trần Hiểu Quân cau mày, quay đầu lại nhìn Vương Lệ Dung đứng ở phía sau, bên cạnh còn khoác tay bạn trai, biết cô ta rảnh rỗi muốn kiếm chuyện, Trần Hiểu Quân quyết định không lãng phí thời gian đọc sách chỉ lạnh lùng nói: “Không có chuyện gì thì đừng quấy rầy tôi đọc sách.”

“Quấy rầy cậu? Vậy thật ngại quá!” Vương Lệ Dung lơ đễnh cười cười, giọng nghe không thấy có ý xin lỗi, “Nhưng mà Trần Hiểu Quân này, cậu còn có thời gian đọc sách sao?”

Trần Hiểu Quân không thèm quay đầu, bây giờ cứ nhìn thấy Vương Lệ Dung là cô lại thấy phiền, hết lần này tới lần khác lại còn tìm tới tận nơi để quấy rầy: “Tôi có thời gian hay không thì liên quan gì đến cậu.”

“Tất nhiên là không liên quan đến tôi, tôi chỉ là lo lắng cậu cứ tiếp tục như vậy sau này đừng nói là bạn trai ngay cả bạn bè cũng không có.” Vương Lệ Dung cố ý nói lớn, mấy người đang có mặt ở trong phòng học cũng nghe thấy tiếng của cô ta.

Trần Hiểu Quân đứng dậy, bỏ sách vào trong túi sau đó mặt không chút biến sắc nhìn Vương Lệ Dung: “Nói xong chưa?” Vương Lệ Dung không trả lời, Trần Hiểu Quân nhìn thoáng qua người bên cạnh Vương Lệ Dung sau đó cố ý kéo dài giọng: “Nói xong rồi thì tôi đi đây, không quấy rầy hai người nữa.” Cô cầm túi lên xoay người rời đi.

Vương Lệ Dung sao có thể cam lòng bại trận một cách nhanh chóng như vậy, hôm nay cô ta còn chưa cho Trần Hiểu Quân biết cô ta hơn hẳn Trần Hiểu Quân gấp mấy lần thì làm sao có thể dễ dàng để cô đi: “Lâm Húc, em nói có sai đâu, Trần Hiểu Quân là người rất kiêu ngạo, không có lý lẽ, em mà là bạn trai cô ta chắc cũng không chịu được mà mau chóng đá cô ta đi cho rồi.”

Trần Hiểu Quân dừng bước, Bành Hạo… Trong lòng cô vẫn luôn áy náy vì điều này, bây giờ lại trở thành trò cười trong miệng người khác? Xoay người nhìn nam sinh đang đứng bên cạnh Vương Lệ Dung… Lâm Húc? Công tử ăn chơi nổi tiếng của khoa âm nhạc?

“Cậu là Lâm Húc?” Trần Hiểu Quân tới gần Vương Lệ Dung hỏi.

Lâm Húc bộ dáng rất điển trai đứng ở bên cạnh Vương Lệ Dung gật đầu: “Tôi là Lâm Húc.”

Trần Hiểu Quân cười cười lại hỏi: “Cậu tức giận có đánh người không?”

“Đánh người không giải quyết được vấn đề!” Lâm Húc thản nhiên trả lời, anh từng nhận lời mời của mấy công ty giải trí, chuyện này đối với một người quyết tâm theo nghề như anh mà nói thì rất rõ ràng.

Trần Hiểu Quân gật đầu hài lòng với câu trả lời của Lâm Húc, cô hâm mộ nhìn Vương Lệ Dung nói: “Bạn trai cậu rất lịch sự đấy, nghe nói còn là playboy của khoa Âm nhạc, thật khiến người ta hâm mộ đó!” Không đợi Vương Lệ Dung đắc ý, ánh mắt Trần Hiểu Quân tràn ngập vẻ nghi hoặc: “Tôi rất hiếu kỳ, không biết cậu là bạn gái thứ bao nhiêu của Lâm Húc vậy?”

Một câu này khiến cho khuôn mặt Vương Lệ Dung lộ vẻ bối rối: “Trần Hiểu Quân, cậu có ý gì?”

“Tôi có ý gì hả? Chẳng qua là hỏi thăm một chút Lâm Húc từng có nhiều bạn gái như vậy không biết cậu là người thứ bao nhiêu thôi?” Trần Hiểu Quân làm ra vẻ “vấn đề đơn giản như vậy cậu nghe cũng không hiểu sao” lặp lại giọng điệu thương hại đó lần nữa.

“Lâm Húc?” Vương Lệ Dung kéo cánh tay Lâm Húc, “Anh nói cho cô ta biết người anh thích nhất là em đi?”

Lâm Húc lúng túng, anh ta phong lưu thành tính, không sợ người khác nói anh ta thay bạn gái như thay quần áo, nhưng chưa bao giờ thấy có cô gái nào ở trước mặt anh ta hỏi cô gái bên cạnh mình là bạn gái thứ mấy, muốn anh ta trả lời câu hỏi của Vương Lệ Dung thì quả thật là rất khó khăn: “Tiểu Dung…” Hành động thay lời nói, anh hôn lên mặt Vương Lệ Dung một cái.

Vương Lệ Dung hài lòng quay đầu khoe khoang với Trần Hiểu Quân: “Thế nào, nhìn cho kỹ đi, đây chính là đáp án!”

Trần Hiểu Quân bị cảnh thân mật mới vừa tận mắt chứng kiến làm cho hơi giật mình đỏ mặt, Vương Lệ Dung bắt lấy cơ hội rất nhanh liền châm chọc: “Bất kể Lâm Húc trước kia có bao nhiêu bạn gái, nhưng hiện tại tôi là bạn gái duy nhất của anh ấy, mà cậu chỉ là một cô gái xấu xa bị người khác bỏ rơi… Không đúng, nhìn mặt cậu xấu hổ như vậy, không phải là Bành Hạo cũng ghét bỏ cậu đấy chứ?” Con gái lúc giận nói chuyện với nhau, có khi rất mất hình tượng.

Trần Hiểu Quân cố gắng đè nén lửa giận đang bùng lên lần nữa, vốn không phải người thích quanh co lòng vòng nhưng cô cũng không phải là trái bom đụng một cái là nổ, lúc nãy nóng bóng nóng gió đã là nhịn không muốn kích động trước mắt mấy người này rồi, bây giờ thì không thể nào mà nhịn được nữa. Trần Hiểu Quân giơ tay lên muốn tát vào cái miệng thô tục của Vương Lệ Dung, nhưng lúc cô sắp đánh thì bàn tay lại bị bắt chặt: “Lúc cậu tức giận thì không đánh người?” Trần Hiểu Quân nhìn mình chằm chằm cánh tay đang bị Lâm Húc cản lại, không đợi Lâm Húc trả lời cô liền nói: “Nhưng tôi tức giận thì lại đánh người!”

“Bốp!” bàn tay còn lại của Trần Hiểu Quân nhanh nhẹn tát vào mặt Vương Lệ Dung khiến Lâm Húc đang nắm chặt tay cô cũng không kịp phản.

“Trần, Hiểu, Quân…” Vương Lệ Dung che khuôn mặt đỏ rát, “Cô, cô dám đánh tôi?”

“Tôi đã muốn đánh cô từ lâu rồi, thế nào, cô muốn đánh trả sao?” Trước kia Trần Hiểu Quân thường xuyên đánh người, đã nghe rất nhiều câu hỏi ngược lại như vậy, hôm nay cô chính là muốn cho Vương Lệ Dung này biết tay, để cô ta thực sự nếm thử mùi vị xấu tính như lời cô ta nói là như thế nào.

Vương Lệ Dung bị giọng điệu của Trần Hiểu Quân chọc tức, bất chấp hình tượng cũng giơ tay lên muốn đánh Trần Hiểu Quân, nhưng Trần Hiểu Quân không cho cô ta cơ hội như vậy, cô bắt lấy tay cô ta châm chọc: “Đánh người không đánh mặt, cô nên cảm thấy vinh hạnh, cô là đứa con gái đầu tiên bị tôi đánh đấy! Muốn đánh nhau với tôi sao?” Trần Hiểu Quân giống như là hoàn toàn không nhìn tới vẻ mặt Vương Lệ Dung tức giận dị thường, ngược lại nhìn Lâm Húc, “Cậu muốn giúp bạn gái của cậu đánh lại chứ?”

Lâm Húc không nói gì, ba người giằng co một phút đồng hồ, Trần Hiểu Quân hất tay Vương Lệ Dung ra: “Vương Lệ Dung, tôi nói cho cô biết, Trần Hiểu Quân tôi chính là tính tình tồi tệ, hung dữ, tự cao tự đại, vô lý thế đấy, nếu như cô không ưa thì cô đừng có nhìn, thích ở sau lưng người khác nói bậy bạ thì cô cứ việc nói, nhưng lần sau tốt nhất đừng để cho tôi biết được, nếu không tôi vẫn hành động như hôm nay đấy!” Nói xong Trần Hiểu Quân liền bước ra khỏi phòng học. Sau lưng cô loáng thoáng còn nghe được tiếng Vương Lệ Dung khóc thút thít mắng chửi cô.

“Trần Hiểu Quân, cô là đồ không ai ưa, bị bạn trai ghét bỏ, đồ con gái đanh đá…”

Bình luận

Truyện đang đọc