BÀ XÃ ĐẠI NHÂN VÌ EM MÀ SỐNG


Mà bây giờ tại một nơi khác, người đàn ông mà bọn họ vừa nhắc đến vẫn đang ngồi híp mắt khó chịu trước màn hình lớn.
- Aizzzzz, con nhóc này vậy mà vẫn có thể gây nhiễu được.
Andrew tay cầm điếu xì ga, bắt chéo chân, môi khẽ mở nhâm nhi ly rượu Tequila Ley 925.
- Đại ca, mình nên hành động thôi.

Đợi lâu như vậy rồi mới quyết định xuất đầu lộ diện chúng ta nên đánh nhanh thắng nhanh thì hơn.

- Tên ngồi bên cạnh anh cũng quan sát nãy giờ lên tiếng.
- Michael, cậu nên biết tiết chế lại.

Sản phẩm cậu làm ra không được bình thường đâu, rất thông minh.

- Anh thích thú nhìn cô gái trong bức hình cầm trên tay.
- Anh đừng nói là anh thích nó đấy nhé.

Cho xin đi, anh muốn ai chẳng được, bọn Lin, Liz, Ara tốt hơn cái vật phẩm đấy còn đang chờ anh sủng hạnh kia kìa.

- James ngồi phía sau lúc này cũng lên tiếng.

Mà ba cô gái vừa được điểm tên ngồi phía dưới cùng, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như thế nhưng mang tai đã đỏ lên vì những lời nói đó.
Andrew chỉ khẽ liếc bọn chúng rồi nhìn bức ảnh.

Anh ta dường như là đã...!thích cô rồi nhỉ? Không biết là từ khi nào, chắc là từ lần đầu gặp mặt...
...
- Lam Lam không chịu đi sao? - Nghe Tuyết Bạch báo cáo mà khuôn mặt Tư Thuần lạnh xuống.
- Được rồi.

Trở về cũng đưa nó sang đây đi.

- Cô hít một hơi thật sâu kìm nén lửa giận.
Hàn Mặc Ngôn từ phía sau ôm lấy cô hỏi.
- Em định làm gì con bé?
- Nó không chịu đi, bọn họ cũng không đánh lại nó.

- Cô thở dài, cái con nhóc cứng đầu đó cũng chỉ có...!Alex mới trị được thôi.
- Ừm.

Em cứ để nó sang đây, biết đâu lại có thể kéo Alex về đây.

- Anh tựa cằm lên đỉnh đầu cô nói.
- Có thể...!sao? - Ánh mắt cô dần ảm đạm khi nói về Alex.
- Anh ta chỉ là đang bị bọn người kia tẩy não thôi.

Cậu ta sẽ sớm nhận ra bản thân đã đối xử với em vô tình như thế nào.
Sau đó cô liền không nói gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng thở dài...
...
Mà Alex bây giờ lại đang ngồi cùng một chỗ với Baldric Rothschild cùng Jackson Morgan.
- Cậu có chắc nếu chúng tôi làm như lời anh ta nói thì sẽ được nắm quyền hành không? - Baldric lên tiếng.
- Đúng vậy.

Tôi vẫn thấy có chỗ nào đấy không ổn.

- Jackson cũng phụ họa.

Hai người bọn họ để ngồi được vị trí như ngày hôm nay cũng không phải là bao cỏ, đều là những lão hồ ly ngàn năm.
Câu hỏi của hai người họ khiến cho Alex phải im lặng.

Bởi vì sau lần cứu Tư Thuần thì anh đã thấy rất lạ.
Cô dường như đã biết mọi việc anh từng làm...!nhưng chưa từng có ý chống lại còn thuận theo nữa.

Mà bọn người bên kia dường như cũng ngày càng lạnh nhạt với anh ta.

Anh ta cảm nhận bọn họ dần vứt bỏ anh ta.
Mấy hôm nay, Alex cứ suy nghĩ liệu có phải việc mình đã làm với Tư Thuần bấy lâu nay là sai không? Liệu những việc mình biết từ bọn họ là sai hay đúng?
Anh cứ như bị mắc kẹt trong mớ hỗn độn này.

Anh muốn đi gặp những người này, muốn để xem bọn họ có nhận ra điều gì không sau bao nhiêu năm làm theo lời bọn người kia, nhưng kết quả bọn họ cũng đang bị lung lay giống anh...
- Để tôi suy nghĩ đã.
...
- Con gái, con nhất định phải an toàn đấy.
Tư Bắc sau khi lấy lại được kí ức ông cũng dần dà đoán ra được năm xưa nhất định bọn người đó phía sau có người sai khiến, ông luôn cảm thấy chuyện này rất nguy hiểm...
- Ông ngoại, ông có muốn ra khỏi đây giúp mẹ không?
Tiểu Bảo mấy ngày nay cứ luôn thấy ông ngoại của nó đứng thẫn thờ như vậy nó liền biết có chuyện không hay, vả lại phải có chuyện gì đó rất nguy hiểm nên mẹ mới bỏ nó lại ở đây mà trở về.
- Ba, con vừa mới vớt được chiếc chuyên cơ lúc bọn họ đi có thả xuống nước.

Hiện giờ cũng chỉ có ba với nhóc con này có năng lực khôi phục lại chúng thôi.


- Tư Tử Sâm cũng chạy lên nói.
- Mọi người nên an phận ở đây đi.

Đây là mệnh lệnh Ly gia dành cho tất cả.

- Trình Lam lúc này cũng đi lên từ phía sau, sau khi nghe bọn họ nói muốn rời đi.
Hoa Anh Doãn cũng đi kế bên.
- Việc này rất nguy hiểm, tôi...!sẽ ra ngoài hỗ trợ con bé.

- Tư Bắc lên tiếng.
Trình Lam lúc này cũng không thể nói được gì nữa.

Ông là ba của cô, bà cũng không có quyền ra lệnh ngăn cản ông.

Nhìn ông bước về phía chuyên cơ mà tâm bà khẽ xao động.

Ly gia tôi...!cũng không thể ngăn được, cũng không muốn ngăn, sau này hãy cứ trách phạt tôi đi vậy.
Rồi bà cũng một mắt nhắm một mắt mở mà không nói gì nữa cứ mặc bọn họ muốn làm gì thì làm..


Bình luận

Truyện đang đọc