BÀ XÃ ĐẠI NHÂN VÌ EM MÀ SỐNG


Sau khi đã an tâm Tư Thuần cũng trở lại phòng nằm trong vòng tay ấm áp của Hàn Mặc Ngôn mà nhắm mắt ngủ.
Hàn Mặc Ngôn nhìn thì có vẻ rất bình tĩnh nhưng giờ đây nếu như có người nhìn thấy đôi mắt gợn sóng của anh thì nhất định sẽ biết nó đang bán đứng anh.
Anh khẽ vuốt ve mái tóc màu bạc của cô, đặt lên tráng cô một nụ hôn nhẹ.

Sau đó cũng nhắm mắt lại, không ai biết là anh đã ngủ hay đang thức.
...
7h đêm tại New York
Trong một khách sạn đã đặt trước đèn màu lung linh, những anh bồi bàn bê rượu lượn qua lượn lại cùng với vài chiếc bàn để biết bao nhiêu là chiếc bánh ngọt đáng yêu với một số món ăn nhẹ.
Mà chính giữa đại sảnh là các ông lớn, tai to mặt bự đang cười nói xả giao.

Trong đó có Baldric Rothschild, Jackson Morgan và cả Alex.
Khi họ không khí vẫn hài hòa như vậy thì có một đôi tuấn nam mỹ nữ bước vào liền khiến thời không như dừng lại, lặng ngắt như tờ.
Nam nhân diện một thân vest đen, quần tây ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, tay đeo đồng hồ Rolex Daytona Paul Newman Ref.


6239.

Cùng với khuôn mặt góc cạnh cương nghị, u ám tựa hắc ám.

Còn nữ nhân mặc một chiếc đầm màu trắng bó sát thân hình gợi cảm, khuôn mặt chỉ trang điểm nhẹ tựa thiên sứ, đặc biệt là mái tóc màu bạc kia lại làm cô thêm nao lòng.
Khi họ bước vào liền thu hút tất cả sự chú ý của mọi người.

Một cặp ma vương kết hợp cùng thiên sứ lại khiến cho mỹ cảnh thêm mị hoặc.

Nhưng cả hai đều mang một thân khí chất hơn người dù nhìn bọn họ vẫn còn rất trẻ.
Tư Thuần khoát tay Hàn Mặc Ngôn bước vào trước bao nhiêu là con mắt đang dò xét.

Cũng phải thôi, hai người bọn họ chưa bao giờ xuất đầu lộ diện trong những buổi tiệc của bọn họ bao giờ, đa phần đều sẽ do Alex hay Tuyết Bạch sẽ đi thay cô, còn Hàn Mặc Ngôn thì khỏi nói, anh không quan tâm luôn ý chứ.
Bọn Tuyết Bạch bị giữ ở ngoài, vì đối với cô bọn họ không phân biệt chủ tớ nhưng đối với những người khác bọn họ không như vậy, phải tuân thủ qui tắc.
Bọn người ở đây lúc đầu ngớ ra nhưng ngay sau đó dường như có một người từng nhìn thấy anh nên lên tiếng.
- Đây chằng phải là Hàn Mặc Ngôn sao? - Vừa nói ông ta vừa bước tới gần hơn chút nữa để quan sát.
- Ây, đúng rồi...!Chính là Hàn gia gia chủ.

Lâu rồi không gặp cậu, còn nhớ tôi chứ.

- Vừa nói người đàn ông vừa bước tới chìa tay ra muốn bắt tay.
Hàn Mặc Ngôn chỉ nhìn ông ta mà không nói gì, dĩ nhiên anh nhớ rõ ông ta từng hợp tác làm ăn với anh nhưng anh đâu có hòa nhã đến mức sẽ bắt tay trò chuyện với những người không quan trọng.
Thấy vẻ mặt lúng túng vì sự lạnh nhạt của anh thì lúc này Baldric Rothschild mới bước lên, lên tiếng nhằm giải vây cho anh.
- Phelan, Andrew mời con đến à?
Hàn Mặc Ngôn vẫn không trả lời ông ta chỉ quay sang ngắm vợ.

Ây, vợ anh hôm nay sao lại xinh đẹp như vậy chứ.

Thấy vậy, cô huýt tay anh ý bảo chú ý đến bọn họ thì anh mới ngẩng đầu.
- Không tôi là partner của cô ấy.

- Phun ra một câu khiến mọi người trợn trừng mắt rồi lại nhìn sang vợ nhà mình.
- Con đang nói nhảm cái gì đấy? - Đầu Baldric nổi đầy hắc tuyến, cái thằng ranh này lại dám nói như vậy, nó không sợ mất mặt nhưng ông sợ.
Mà tiếng nghị luận xung quanh của những người phụ nữ cũng dần dần nổi lên.
- Cô ta?
- Nực cười, chẳng phải chỉ là một ả đào trèo cao thôi sao?
- Đúng đúng, Hàn Mặc Ngôn là tồn tại thần thánh gì chứ lại nghe câu vừa rồi của ngài Baldric thì hẳn là anh ta còn lại Tam thiếu nhà họ Rothschild nữa.
- Xùy, đúng là...
Cứ bà một câu tôi một câu rơi vào trong tai anh khiến anh quắt mắt sang họ cảnh cáo.

Mà những người đó đang nói hăng say làm sao biết anh nhìn bọn họ, chỉ là cảm thấy lạnh lạnh phía sau lưng chút đỉnh nhưng cũng không quan tâm mà cứ luyên thuyên.
- Còn nói nữa là tôi sẽ rút lưỡi của từng người đấy.

- Bỗng lúc này liền có một giọng nói lạnh lùng khác vang lên.
Đám đông liền im bặt nhìn về phía người đàn ông đang bước vào đại sảnh, người đó không ai khác chính là Andrew.


Anh ta cười tươi khoe chiếc răng khểnh siêu đáng yêu rồi bước về phía cô và Hàn Mặc Ngôn.
- Nhớ cô chết đi được, Ly.

- Vừa nói anh ta vừa dang hai cánh tay định ôm lấy cô.
Hàn Mặc Ngôn thấy hành động đó liền nhíu mày, ôm cô vào lòng tránh thoát khỏi móng vuốt của Andrew.

Anh ta nhìn anh một cái rồi nhếch môi.
- Andrew...
- Đừng gọi tôi là Andrew, cứ gọi Đình Xuyên như lúc trước là được.

- Thấy cô mở miệng gọi cái tên này của mình, Andrew liền ngắt lời.

Vì so với để cô gọi cái tên này thì Đình Xuyên vẫn dễ nghe hơn.
Nghe xong câu nói của hắn ta, cô nhíu mày nhìn lên..


Bình luận

Truyện đang đọc