BÀ XÃ GIẢ VỜ YẾU ĐUỐI



Cha Giản theo bản năng nói: “Cha..”
Dù gì Hoắc Bách Việt cũng là con cháu, mấy năm nay ông ta luôn coi Hoắc Bách Việt là con rể, căn bản là không nhận ra thế lực của anh mạnh đến mức nào, bây giờ Ngưng Tuyết đã phải chịu nỗi tủi nhục như vậy, vậy mà còn bắt Ngưng Tuyết phải đi xin lỗi?
“Con câm miệng cho cha!”
Ông cụ Giản đột nhiên ngắt lời, rồi sau đó hít sâu một hơi: “Ngài Cửu, ngài cứ yên tâm, tôi hiểu rõ yêu cầu của ngài”
Hoắc Bách Việt đứng dậy: “Hiểu được thì tốt, đúng rồi, khách sạn này sẽ nhanh không thuộc về nhà họ Giản nữa, đây là món quà đầu tiên mà vợ của tôi tặng cho nhà họ Giản”
Ông cụ Giản chỉ cảm thấy hai mắt quay cuồng.

Ông cụ nhìn Hoắc Bách Việt đi xa, đột nhiên đứng dậy: “Về nhà! Cho dù có phải áp giải, cũng phải áp giải Ngưng Tuyết đến trước mặt Diệp Mộc Châu xin lỗi!”.

Sau khi Hoắc Bách Việt rời đi, trong sảnh tiệc không còn một bóng người.


Anh vừa đi vừa hỏi: “Bà chủ đâu?”
Lâm Khiếu Phương cũng thấy nghi ngờ: “Vừa rồi bà chủ còn ở đây mà”
Lâm Khiếu Phương cảm thấy ngài Cửu mới vừa giúp bà chủ dạy dỗ lại người nhà họ Giản, vì thế sẽ có thể dễ dàng ghi điểm trước mặt bà chủ!
Trên mặt anh ta lộ rõ vui mừng: “Ngài Cửu, ngài gọi điện cho bà chủ đi!”
Hoắc Bách Việt cười nhạt một tiếng, lấy di động ra, đuôi lông mày hơi nhíu lại, từ từ gọi điện cho Diệp Mộc Châu.

Cô không ra mặt, anh có thể thay cô giải quyết, cần gì phải đến nhà họ Giản để chịu uất ức?
Nhưng mà gọi đến, thì đầu bên kia lại vang lên giọng nữ máy móc: Chào quý khách, số điện thoại quý khách vừa gọi đang bận...!
Hoắc Bách Việt hơi nhíu mày, cô đang gọi điện thoại với ai?
Hoắc Bách Việt ngồi trong xe chờ đợi không nóng nảy, nhưng chờ thật lâu, cũng không chờ được cuộc gọi lại của Diệp Mộc Châu.

Anh mở mắt, giọng điệu hơi mất tự nhiên: “Gọi lại lần nữa, cô ấy không có xe, không thể về nhà”
Nhưng vừa gọi lại, vẫn còn đang bận.

Hoắc Bách Việt nhìn đồng hồ, cô “hiện đang bận” đã mười phút, cô có thể gọi điện cho ai đến tận mười phút?
Đàn ông hay là phụ nữ?
Lâm Khiếu Phương cảm thấy không khí trong xe không đúng, nuốt một ngụm nước miếng: “Ngài Cửu, để tôi giúp anh điều tra xem bà chủ đang gọi điện thoại với ai!”.

Hoắc Bách Việt nhàn nhạt liếc nhìn: “Không cần”

“Ngài Cửu đừng lo lắng, nhất định là do bà chủ có việc bận! Nhưng mà anh cũng nên thể hiện công khai chủ quyền trước mặt bà chủ, để bà chủ biết anh là chồng của cô ấy”
Lâm Khiếu Phương càng nói càng hăng hái: “Ví dụ như như đợi lát nữa bà chủ nghe điện thoại, anh có thể dùng giọng điệu vô cùng bá đạo của tổng giám đốc để hỏi cô ấy: Vừa rồi cô đã gọi điện thoại với ai, hửm?”
“Ngài Cửu, nghe theo tôi, phụ nữ đều thích giám đốc bá đạo!”
Hoắc Bách Việt: "..”
Anh rời mắt.

Là như vậy sao, phụ nữ đều thích...!kiểu đàn ông như vậy sao?
Tài xế nghe di động của ngài Cửu vẫn vang lên “số điện thoại quý khách đang gọi hiện đang bận”, rơi vào im lặng.

Lâm Khiếu Phương và Ngài Cửu là hai tên chó độc thân thẳng nam, đúng là một người dám dạy, một người dám nghe.

Đó đâu phải là bà chủ đang gọi điện thoại với người khác đâu!
Đó rõ ràng là bà chủ đã kéo ngài Cửu vào danh sách đen rồi!
Diệp Mộc Châu không tìm thấy Hoắc Bách Việt ở sảnh tiệc, nhớ lại lời giám đốc vừa nói, rồi nhìn thấy ngài Cửu đi về phía nhà họ Giản.

Sau đó còn nghe nói người nhà họ Giản đã ra về, còn đưa Giản Ngưng Tuyết về nhà, còn cảnh cáo người khác không được nói bậy.

Diệp Mộc Châu hừ một tiếng.

Cái tên khốn này còn có tâm trạng nói chuyện với người nhà họ Giản sao?

Nhớ lại những lời anh cảnh cáo mình khi ngồi trên xe ngày hôm nay, trong cơn tức giận, Diệp Mộc Châu rút di động ra, lưu loát kéo số của Hoắc Bách Việt vào danh sách đen.

Hả giận! Cô cong môi, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên ngửi thấy
được mùi hương, hình như là mùi thơm của bò bít tết
Mùi này thật là thơm quá!
Giám đốc ở bên cạnh nói: “Cô Ngũ Tinh, đây là bò bít tết và phi lê trâu đứng đầu thế giới, cô có muốn nếm thử hay không?”
Diệp Mộc Châu không có tiền đồ nuốt ngụm nước miếng.

Cô muốn ăn! Lần gần nhất được nếm hương vị bò bít tết, là từ mười năm trước.

Từ sau khi mất đi vị giác, cô còn chưa được nếm qua loại mỹ vị này.

Nhưng mà cô muốn khôi phục lại vị giác tạm thời, thì phải cạnh Hoắc Bách Việt...!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Mộc Châu trở nên rất vi diệu.




Bình luận

Truyện đang đọc