BÀ XÃ GIẢ VỜ YẾU ĐUỐI



Cách gọi Sĩ quan hoàn toàn không giống với “trợ lý”.

Ở nước C, phải có quân hàm mới có thể trở thành sĩ quan, huống chi địa vị sĩ quan đã rất cao, Lâm Khiểu Phương lại cam tâm tình nguyện làm trợ lý của Hoắc Bách Việt.

Lâm Khiếu Phương sờ mũi: “Khụ...!Có điều bà chủ không biết, tôi đã xuất ngũ, bọn họ vẫn có thói quen gọi tôi là sĩ quan, bây giờ tôi chỉ là dân thất nghiệp lang thang, chỉ làm công cho ngài Cửu mà thôi.”
Diệp Mộc Châu nhướng mày: “Như vậy à?”.

Lâm Khiếu Phương bị câu “Như vậy à?” làm cho thót cả tim, nuốt ngụm nước miếng: “Bà chủ, 4 thì, tôi đưa cô về nhà nha?”
Diệp Mộc Châu gật đầu.

Cuối cùng cũng tiễn được Diệp Mộc Châu đi, Lâm Khiếu Phương mới run rẩy gọi điện thoại: “Ngài Cửu, hình như bà chủ đã phát hiện ra thân phận tôi! Vậy có khi cô ấy sẽ biết anh.”

Hoắc Bách Việt gõ đầu ngón tay: “Cô ấy ở nhà họ Diệp có bị ức hiếp không?”
Lâm Khiếu Phương: “?”.

Không phải, ngài Cửu, tôi đang nói chuyện quan trọng với anh đó!
Hoắc Bách Việt nhíu mày: “Rốt cuộc có bị ức hiếp hay không?”
Lâm Khiếu Phương: "..”
Giọng nói ở đầu bên kia chợt cao lên: “Vậy mà cậu lại để cô ấy bị ức hiếp? Rốt cuộc tôi để cậu đến nhà họ Diệp để làm gì? Cậu còn muốn tiền lương không?”
“...” Lâm Khiếu Phương thấy nghi ngờ cuộc đời.

Không phải, bà chủ thông minh như vậy, cái thân phận mà ngài Cửu muốn che giấu, anh ta có thể đoán được là không còn dùng được bao lâu nữa rồi.

Vậy mà...!Ngài Cửu không hề lo lắng chút nào?
“Với cả sau khi cô ấy biết cậu đến giúp cô ấy, có nói cái gì hay không?” Hoắc Bách Việt mất kiên nhẫn.

Lâm Khiếu Phương khó hiểu: “Có đó, bà chủ nói cảm ơn tôi”
Hơi thở Hoắc Bách Việt chợt nặng nề: “Cảm ơn cậu? Chỉ cảm ơn cậu?”
Lâm Khiểu Phương: “Đúng vậy, chuyện này có vấn đề gì sao?”
“Là tôi bảo cậu đi giúp đỡ, cô ấy không cảm ơn tôi, ngược lại cảm ơn chạy chân vặt là cậu? Lâm Khiếu Phương, tôi cảm thấy tiền lương của cậu đúng là nên giảm đi thôi”
Lâm Khiểu Phương: “.”
Thư ký nói anh ta gần vua như gần cọp quả nhiên không sai!
Bây giờ anh đã tán đồng với lời nói của bà chủ, ngài Cửu chính là tên khốn!
Sao lại có tên đàn ông khốn thế nhỉ?
“Đúng rồi ngài Cửu” Lâm Khiếu Phương còn nghĩ đến một chuyện, làm một trợ lý, tuy rằng anh ta cảm thấy ông chủ nhà mình rất khốn khiếp, nhưng vẫn cần phải nhắc nhở.


“Cố vấn Trương Lệ vừa bị cách chức lần trước dường như
không cam lòng, muốn về trường học tìm bà chủ gây phiền phức.

Anh xem, tôi có cần đến giúp không?
Đầu ngón tay Hoắc Bách Việt hơi khựng lại, ngay sau đó nhìn vào di động.

Lâm Khiếu Phương giúp cô, cô cảm ơn Lâm Khiếu Phương mà không cảm ơn anh.

Vậy mà còn muốn để anh ta đi giúp đỡ sao? Nằm mơ đi! “Tôi không muốn giúp đỡ những người không cảm ơn tôi”
Hoắc Bách Việt nói chầm chậm: “Có điều mấy ngày gần đây tôi muốn đến đại học Thanh Kiều thị sát, cậu xem khi nào Trương Lệ đến trường học, thì lúc đó cút đến đây lái xe cho tôi”.

Lâm Khiểu Phương: "..”
Không phải chứ, ngài chỉ cần trả lương cho thầy giáo là được, cần gì phải thị sát chứ?
Lại còn trùng hợp như vậy, cứ một hai phải lựa lúc có người đến gây phiền phức cho bà chủ.

Qua mấy ngày.

Hợp đồng của nhà họ Diệp đã bị mất, tập đoàn Diệp Thị nhất thời rơi vào khó khăn, Diệp Gia Trường đi cầu xin khắp nơi, Hoắc Ngạn Lâm cũng ngựa không dừng vó chuẩn bị giúp nhà họ Diệp.

Nhưng dường như không có bất kỳ hiệu quả gì.

Diệp Mộc Châu vuốt súng trong túi, nhớ lại Giản Nguyên Bác đã gọi Lâm Khiếu Phương là “Sĩ quan Lâm”.

Cô đã điều trang mạng lưới hacker, người có thể trở thành sĩ quan không quá nhiều, hơn nữa trong những người xuất ngũ không có ai tên là Lâm Khiếu Phương.


Cô không tra ra chứng minh thân phận minh Lâm Khiếu Phương cũng đủ thần bí, người thần bí như vậy lại là trợ lý Hoắc Bách Việt.

Hơn nữa cây súng này, cho dù là người trong giới nhà giàu muốn có cũng rất khó, vậy mà Hoắc Bách Việt lại đưa cho cô dễ như trở bàn tay, không thể không làm cô nghi ngờ, Hoắc Bách Việt vẫn còn một thân phận đang được che giấu.

Là gì nhỉ...!.

Diệp Mộc Châu híp mắt lại, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó rất hay ho.

“Ồ? Đó là ai? Sao mà cả người lại bị thương vậy?”
Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng bàn tán của một vài nữ sinh.

Diệp Mộc Châu vừa đến trường học, sau khi đi vào cổng trường, vốn đang định đi đến lớn học, thì ngay lúc này có một người phụ nữ như phát điện đột nhiên xông về phía Diệp Mộc Châu...!
“Bạn học Diệp, xin cô tha cho tôi đi, tôi còn trẻ, tôi không muốn chết đâu, bạn học Diệp, cầu xin cô!”
Diệp Mộc Châu nhíu mày.

Có người nhận ra người này: “Đây là Trương Lệ mà!” “Trời ơi, đó là cố vấn Trương sao? Sao lại thành thế này?”
“Cô ta bị cách chức vì chuyện của Diệp Mộc Châu, từ đó không đến trường học, mới hai tuần không gặp, sao lại biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ vậy?”


Bình luận

Truyện đang đọc