BÀ XÃ GIẢ VỜ YẾU ĐUỐI



Phượng Lệnh nằm ở đâu?
Hoắc Việt Bách khẽ cười, ánh mắt mang vẻ thâm sâu: "Tò mò vậy sao, cô cũng muốn à?"
Diệp Mộc Châu lập tức đứng đắn lại, sau đó nhìn đi chỗ khác.
Hỏi một chút thôi cũng nghĩ là người ta muốn có, nếu như bị bà Hoắc kia biết được, sợ rằng sẽ chỉ vào mũi cô rồi mắng cô là đồ hồ ly tinh.
Hoắc Việt Bách lại cong khóe môi.

Hóa ra trên thế giới này còn có người ngu ngốc như thế, Phượng Lệnh đang ở trên người cô.
Cuối cùng Diệp Mộc Châu lại hỏi...!Phượng Lệnh nằm ở đâu?
Sau khi hai người lên lầu, Hoắc Việt Bách đi thẳng đến phòng sách, hôm nay còn có hai hợp đồng chưa ký, anh phải mở cuộc họp qua video.
Diệp Mộc Châu đói rồi, tự mình xuống dưới tìm đồ ăn.
Không ngờ vừa mới xuống lầu, đã nhìn thấy bà Hoắc ra lệnh cho một đám giúp việc, dọn dẹp chào đón Giản Ngưng Tuyết vào ở.
"Dì Tình, cháu thật sự không cần ở chung phòng với anh Việt Bách...!Giản Ngưng Tuyết trưng ra bộ mặt khó xử.
Bà Hoắc VỖ Vỗ tay cô ta: "Cháu ngại cái gì? Cháu và Việt Bách là vợ chồng sắp cưới, sắp kết hôn rồi, ở chung một phòng cũng không có ai nói gì cả, dù sao cũng dễ chịu hơn để người phụ nữ không biết liêm sỉ nào đó đến cướp trước."
Giản Ngưng Tuyết thở dài: "Cháu và anh Việt Bách còn có nhiều hiểu lầm...!Không những thể bây giờ cô Diệp còn đang là người mà anh Việt Bách yêu quý nhất, nếu như cháu làm như vậy, chẳng phải sẽ làm tổn thương cô Diệp sao..."
"Đúng là cháu quả lương thiện rồi! Lúc này mà còn suy nghĩ thay cho con hồ ly tinh đó!"
Bà Hoắc nhíu mày: "Thôi bỏ đi, cháu không muốn ở chung phòng với Việt Bách thì dì cũng không còn cách nào, thể cháu ở phòng bên cạnh phòng Việt Bách đi."
Phòng ở Thủy Nguyệt Vân Sơn đều có một cái tên thanh nhã.

Phòng của Hoắc Việt Bách là "Phòng Trúc", trong phòng thật sự có các loại trúc, dùng thủy tinh để ngăn cách, bước vào phòng như lạc vào một rừng trúc vậy.
Hơn nữa đây là căn phòng tốt nhất ở Thủy Nguyệt Vân Sơn, cho nên là phòng ngủ chính.
Sau đó đến phòng Diệp Mộc Châu đang ở là phòng "Vườn Lê", không biết kiến trúc sư của biệt thự này đã làm như thế nào, thực sự bên trong căn phòng có một cây lệ không lớn lắm, nhưng cây lê này ra hoa quanh năm suốt tháng.
Lần đầu tiên Diệp Mộc Châu vào ở, nhìn thấy dưới đất toàn là cánh hoa nhưng không hề bị mục nát, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Bà Hoắc gật đầu: "Phòng bên cạnh phòng của Việt Bách là "Vườn Lê", căn phòng đó không tồi, chủ Chương đi dọn dẹp để Ngưng Tuyết ở phòng đó đi”.
Trong lúc nhất thời chú Chương không tài nào nhúc nhích nổi.
Vẻ mặt Giản Ngưng Tuyết vừa bất lực, vừa tủi thân, thở dài: "DÌ Tình...!thôi bỏ đi, phòng Vườn Lê...!Phòng Vườn Lê là phòng của cô Diệp..."
"Cái gì?" Bà Hoắc đứng phắt dậy: "Đứa con gái đê tiện kia sao lại ở phòng Vườn Lê? Nơi đó là nơi cô ta có thể ở sao! Chú Chương, vứt hết đồ đạc của đứa con gái để tiện kia ra ngoài! Ngưng Tuyết, cháu đừng sợ, có dì ở đây, sẽ không người nào ức hiếp cháu được!".
Chú Chương phản kháng lại: "Bà chủ, cô chủ ở phòng Vườn Lê cũng lâu rồi, dù sao bà cũng nên thương lượng với ông chủ Cửu một chút."
Bà Hoắc đang định lên tiếng.

Đúng lúc này, đột nhiên sắc mặt Giản Ngưng Tuyết trắng bệch ra, run rẩy nấp sau lưng bà Hoắc, yếu ớt nói: "Cô Diệp, cô đến rồi...!Tôi...!Tôi không cố ý muốn chiếm phòng của cô, tôi chỉ là, tôi chỉ là..."
Cả đám người quay đầu lại.
Diệp Mộc Châu uể oải tựa vào cầu thang, hay tay khoanh lại trước ngực, dáng vẻ như đang xem kịch vui.
Bà Hoắc nhìn thấy bộ dạng này của cô, thì tức giận nói với giọng ra lệnh.
"Diệp Mộc Châu, cô đến đúng lúc lắm, với thân phận của cô mà cũng xứng ở phòng Vườn Lê sao? Bây giờ tôi cho cô cơ hội giữ thể diện cho mình, tự dọn dẹp đồ đạc rồi chuyển đi, tôi sẽ không so đo với ô nữa.

Nhanh dọn đi, hôm nay Ngưng Tuyết phải vào đó ở".
Nói xong, thì kéo Giản Ngưng Tuyết ngồi xuống uống trà.


Bình luận

Truyện đang đọc