BẮC TỐNG PHONG LƯU

Thằng nhãi này thật đúng là chết cũng không thay đổi tính nết! Lý Kỳ thầm thở dài một cái, lại đi nghênh tiếp. Người đến chính là Vương Trọng Lăng và phu nhân của ông ta.

- Vương thúc thúc, dì Vương.

- Hiền điệt, chúc mừng!

- Đa tạ, đa tạ.

Lúc này, Bạch phu nhân cũng đi tới, kéo Vương phu nhân sang một bên nói chuyện. Còn Vương Trọng Lăng thì nói vài câu với Lý Kỳ, liền cùng Bạch phu nhân đi tới hậu đường.

Vợ chồng Vương Trọng Lăng vừa mới đi khỏi, Tần phu nhân cũng đã tới.

Đây là tình huống thần mã. Lý Kỳ lại đi lên tiếp đón, nói:

- Phu nhân, phụ mẫu của người vừa mới đi vào.

Tần phu nhân nói:

- Ta nhìn thấy rồi.

Lý Kỳ hiếu kỳ nói:

- Vậy sao người không cùng tới với họ?

Tần phu nhân có vẻ hơi mất hứng nói:

- Chuyện này có gì mà vì sao? Phụ thân bọn họ là đại diện Vương gia. Ta là đại diện Tần gia, không cùng một bên, cũng không có gì là lạ.

Còn có chuyện này nữa sao? Tần gia? Nếu ngươi không nói, ta cũng quên mất ta luôn là bên Tần gia. May mà một người phụ nữ như ngươi còn trấn thủ trận địa! Lý Kỳ mỉm cười gật đầu nói:

- Vâng vâng vâng, suýt nữa ta quên mất chuyện này rồi.



Tần phu nhân lại cười nói:

- Chúc mừng ngươi. Hôm nay ngươi đã được làm cha rồi. Nói chuyện cũng không thể không đứng đắn như trước được nữa, da dáng của người làm cha rồi đấy.

Lý Kỳ oa lên một tiếng, nói:

- Phu nhân, người bề ngoài giống như 18 tuổi, nhưng vừa mở miệng nói chuyện, lại giống như bà lão ngoài 60 tuổi rồi ấy.

Tần phu nhân lườm hắn một cái, trong lòng cũng thấy buồn bã, sao mình lại nói nhiều như vậy, đau đầu nói:

- Thôi đi, ngoài câu chúc mừng đó ra, những câu còn lại coi như ta chưa nói. Ta đi thăm Hồng Nô đây.

Nói xong, nàng liền bước vào trong.

Sau khi Tần phu nhân đi rồi, hai người Cao Cầu và Hồng Bát Kim lại tới. Hai người này vừa vào cửa liền đẩy mạnh tiếp thị về cháu gái của mình với Lý Kỳ. Thật đúng lại có con như thế nào tất có cha như thế đấy.

Xem ra thực sự phải nuôi thêm vài đứa nữa mới được. Lý Kỳ chỉ thở dài con cái mình không nhiều lắm.

Sau khi họ đi vào, tiếp đến chính là đoàn Thái tử do Thái tử dẫn đầu. Các đại thần Triệu Hoàn, Lý Bang Ngạn, Trương Bang Xương, Ngô Mẫn cũng đều tới. Đội ngũ khá long trọng.

Tuy nhiên, đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi. Lập tức lại có quan lại Môn hạ tỉnh, Tam ti, Trung thư tỉnh tới. Tiếp đến lại là đoàn Hàn Lâm viện do Trương Trạch Đoan dẫn đầu tới. Sau khi đám người này vào, lại là Ngự sử đài, Hồng Lư Tự, Hình bộ, Quân khí giám và lục bộ quan lại. Chuyện này vẫn chưa xong, tiếp đến là đám người Tam nha, Đồng Quán cũng tới.

Sau khi những quan lại này vào trong rồi. Sau đó chính là đoàn thương nhân, xa không nói, chứ 72 cửa hàng chính ở kinh thành này có nhà nào không cử một người tới, cũng có 72 người. Nên nhớ, Lý Kỳ có lẽ thân là Kinh tế sử, đâu chỉ là những tửu lầu này. Hầu như bao gồm những người ở các ngành nghề, lần lượt đều tới. Lý Kỳ sắp phát khóc rồi.

- Kinh tế sử, chúc mừng, chúc mừng.

- Đa … đa tạ, đa tạ.

…….. 

- Ây da, ngươi biết vừa rồi vào là ai không?

- Không biết. Cô gia, người cũng không biết sao?

- Ta biết còn hỏi ngươi làm gì. Người này tới cũng quá nhiều rồi. Lẽ nào là đến ăn nhờ ở đậu. Ngươi đi lén xem lễ vật của họ, xem bên trong có nhét giấy báo gì không, thật là kỳ lạ.

- Vâng.

Người này ngày càng đến nhiều. Lý Kỳ đã hoàn toàn mờ mịt, bởi vì nhiều người như vậy hắn đều không nhớ tên. Không biết giao tình này từ đâu tới. Thầm nghĩ, ta khi nào lại được nể mặt như vậy không?

Thật là đón khách đến khô cả miệng, nhận lễ tới nỗi tay mềm nhũn ra.

Các ngươi thật lòng muốn đạp nát môn ha này sao.

Lý Kỳ đang to đầu suy nghĩ. Nên nhớ, đây vẫn là tự phát tới chúc mừng. Nếu là tổ chức hôn lễ, không biết phải chuẩn bị bao nhiêu thiệp mời nữa.

Hiện giờ toàn bộ trong triều trừ Xu Mật Viện chưa có người tới ra, hầu như tất cả đều đã cử đại diện tới rồi. Cộng thêm những thương nhân đó, may mà đây là Bạch phủ, nếu là Tần phủ, nhất định là chứa không nổi người.

Liên tiếp hai canh giờ, Lý Kỳ ngay cả uống ngụm trà cũng không nổi. Hơn nữa, Bạch phủ cũng động viên toàn gia. Con cháu của Bạch Thì Trung toàn bộ đều tới giúp đỡ. Về sau, vợ chồng Bạch Thì Trung cũng tới cửa trước.

Tình hình ngày càng nghiêm trọng, người đến cả đống, không thể thu dọn được.

Đó là điều mà Lý Kỳ làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được. Sớm biết như vậy, hôm qua hắn chết cũng không thức thâu đêm, thật đúng là muốn lấy cái mạng của mình.

Vợ chồng Bạch Thì Trung đứng bên cạnh, cũng trợn mắt há hốc miệng ra nhìn.

Bạch phu nhân thấp giọng nói:

- Lão đầu tử, nhà chúng ta làm chuyện vui, chưa từng náo nhiệt như vậy. Ta thấy mặt mũi của người con rể này còn lớn hơn ông rất nhiều. 

Bạch Thì Trung hôm nay cũng không thể không phục, cười khổ nói:

- Ta cũng không ngờ người tới nhiều như vậy. Ha ha, đứa bé này mới sinh ra chưa bao lâu.

Bạch phu nhân lắc đầu nói:

- Kỳ thực chuyện này cũng không có gì là ngạc nhiên. Chỉ dựa vào mặt mũi của hai người Thái sư, Thái tử điện hạ này, cộng thêm tân pháp cũng đã đủ rồi.

Ông vừa dứt lời, một đám thái giám cũng đi tới.

Bạch Thì Trung trừng mắt nhìn, ngây người ra, kinh ngạc nói:

- Đây …. Đây không phải là Hoa công công sao?

Người tới chính là Hoa công công người hầu của Trịnh Hoàng hậu.

Ngay cả chủ hậu cung cũng tới chúc mừng. Điều này khiến cho Bạch phu nhân cũng cảm thấy đây thực sự là quá ly kỳ.

Kỳ thực, không nói vợ chồng Bạch Thì Trung, những đại thần bên trong cũng đều cảm thấy có chút khó tin. Người này xuất hiện cũng nằm ngoài dự đoán của họ. Đứng ở đại sảnh, lần lượt nghển cổ lên nhìn, thấy còn có bao nhiêu người tới, liệu có thể lập thành kỷ lục không?

Thật ra bản thân Lý Kỳ cũng đã chết lặng người, cũng mặc kệ là ai tới, đơn giản chính là “cảm ơn!” “Mời vào”. Trong đầu hắn đều đã bắt đầu không nghĩ tới chuyện gì nữa rồi.

Hoa công công vừa mới hàn huyên vài câu với Bạch Thì Trung, Ẩn tướng Lương Sư Thành liền dẫn theo mấy tên tiểu thái giám tới. Ngươi dẫn mấy tên tiểu thái giám tới ăn chực, cũng không sao cả. Dù sao giao tình này ở đây. Y còn mang theo một thánh chỉ tới. Có được thánh chỉ này, không cần nói, Lương Sư Thành thành nhất định là thay mặt Tống Huy Tông tới rồi.

Trên dưới Bạch phủ liền chạy tới trước cửa, thật sự là mọi người cũng đã mệt rồi.

Thánh chỉ vừa đưa ra, kết quả chính là Lý Chính Hi ra đời chưa được một ngày đã có được quan vị tứ phẩm. Lý Kỳ nghe mà dở khóc dở cười. Nhưng vợ chồng Bạch Thì Trung lại kinh ngạc vô cùng. Đây là đại diện cho vinh hạnh lớn lao. Bạch phủ của họ cũng chưa từng nhận được sự đối đãi này. Thường thì cũng chỉ có thần tử được sủng ái vô cùng như Thái Kinh, Cao Cầu, Vương Phủ mới có tư cách này.

Bình luận

Truyện đang đọc