BẮC TỐNG PHONG LƯU

Triệu Giai không chỉ đẹp trai, thanh âm cũng vô cùng cuốn hút, ngữ điệu cũng rất êm dịu, nhưng nghe thấy lại làm cho người ta sởn tóc gáy!

Vương Phủ lúc trước bỏ qua Xu Mật Viện, một mình kiếm tiền, thiết lập Kinh phủ phòng chuyên kiếm tiền cho chiến sự, cách trưng thu lương thực kia có thể nói là cực kỳ thô bạo, tính theo đầu người, mỗi người phải nộp bao nhiêu tiền, nếu không nộp tiền thì ta tự mình đến lấy. Nói đơn giản chính là đoạt, đoạt cũng thôi đi, còn bắt ngươi hỏi tội nữa.

Nhưng Vương Phủ nhằm vào dân chúng, những đại thần này không mất miếng thịt trên người đương nhiên là không biết đau nha. Bây giờ vừa nghe Triệu Giai nhắc lại chuyện cũ, hơn nữa còn muốn ra tay với bọn họ, lúc này mới cảm thấy sợ hãi vô cùng, việc này chính là biến tướng của việc xét nhà nha!

Trương Bang Xương tức giận nói: - Điện hạ, người làm như vậy, về tình về lý về pháp đều không thích hợp. Chúng hạ quan không phạm pháp, huống chi chúng hạ quan cũng muốn bảo vệ phủ Khai Phong, người dựa vào cái gì mà làm vậy, việc này có khác gì cướp đoạt đâu.

Ngô Mẫn cũng nói: - Hoàng thượng còn không thể làm như vậy, người làm vậy không khỏi quá ngang ngược.

- Đúng vậy! Người đây là giết gà lấy trứng.

- Chúng hạ quan nguyện ý ủng hộ điện hạ, nhưng nhiều như vậy, thực sự không có được, thứ cho khó tòng mệnh.

Lần này đụng chạm đến lợi ích của mình, giọng điệu của bọn họ ngày càng cứng rắn mạnh mẽ. Nếu ai ai cũng nói chuyện như thế vì dân chúng, thì Đại Tống sao có thể suy bại như vậy chứ!

Đang khi bọn họ mạnh mẽ chỉ trích Triệu Giai, đột nhiên nghe một tiếng soạt, chỉ thấy Triệu Giai đột nhiên rút một bảo kiếm bên hông ra, những đại thần tại đó bị dọa ngây ra như phỗng.

Triệu Giai không nói hai lời, vung kiếm chém xuống.

Đường kiếm này của y vừa vặn chém xuống giữa Diêm thiết sử Hoàng Tín Nhân và Độ chi sử Lương Tích. Phải biết rằng Tam Ti nắm giữ tài chính trong thiên hạ, rõ ràng là muốn tiền mà! Dọa cho hai người này thất thanh kêu to một tiếng, ngồi phịch xuống đất.

Bốp!

Bảo kiếm kia quả thật là chém sắt như chém bùn, một kiếm chém xuống, chiếc bàn kia lập tức bị xẻ đôi, rầm một tiếng đổ sụp xuống chính giữa.

Hai người Hoàng, Lương đều bị dọa đến tè ra quần.

Đừng nói là hai người bọn họ, những đại thần còn lại cũng tuôn đầy mồ hôi lạnh.

Đây là quốc gia của văn nhân sao?

Ở triều Tống, ngoại trừ hai huynh đệ Triệu Khuông Dẫn, những Hoàng đế còn lại đều rất ôn hòa, chơi thủ đoạn không ít, nhưng không ai thích múa đao xách kiếm.

Những dân chúng kia cũng nhìn đến phát ngốc, hóa ra triều hội mở như vậy nha!

Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dồn dập nhưng yếu ớt.

Triệu Giai sa sầm mặt, trường kiếm chỉ vào chiếc bàn kia, nói: - Nếu ai dám cản trở ta phòng thủ Khai Phong, thì đây là kết cuộc của y.

Tưởng Đạo Ngôn dù sao cũng xuất thân là Ngôn quan, cố lấy dũng khí, khiển trách: - Làm càn, người quả thật là làm càn. Người làm như vậy có khác gì cường đạo đâu. Người thật sự làm mất sạch mặt mũi của Hoàng gia, tata

Ông ta vốn muốn nói đi tìm Hoàng thượng tố cáo Triệu Giai, đột nhiên nhớ ra Hoàng thượng đã không biết đi đâu từ lâu rồi, cho nên đổi lời nói: - Ta tuyệt đối không cho phép ngài làm vậy.

Hiển nhiên ông ta vẫn không hoàn toàn hiểu được Triệu Giai của hôm nay.

Triệu Giai chỉ thẳng trường kiếm vào Tưởng Đạo Ngôn, phẫn nộ quát: - Đồ khốn kiếp, ông còn biết phân tôn ti sao? Ông nhiều lần quấy nhiễu ta bảo vệ Khai Phong có mục đích gì? Người đâu, bắt kẻ này lại cho ta.

- Dạ!

Hộ vệ của y lập tức chạy qua, soạt soạt soạt rút đại đao ra, vây quanh những đại thần này, có hai người còn trực tiếp gác đao lên cổ Tưởng Đạo Ngôn.

Dĩ nhiên y đã chuẩn bị mới tới, lần này căn bản chính là một Hồng Môn Yến.

Tưởng Đạo Ngôn tuyệt đối không ngờ Triệu Giai thật sự sẽ làm như vậy, việc này quả thực là việc không thể tin được ở triều Tống nha!

Lần này những đại thần kia đều bị dọa sợ rồi. Bọn họ cũng hiểu Triệu Giai tuyệt đối không nói chơi. Trong bầu không khí căng thẳng như vậy, bọn họ đột nhiên giống như nhớ tới gì đó, đều chuyển ánh mắt sang một người, người này chính là Lý Kỳ vẫn luôn trầm mặc.

Triệu Giai mặc dù là Nhiếp Chính Vương, nhưng trong tay chỉ có một phần nhỏ binh quyền. Trước khi Tống Huy Tông đi đã chia binh phù thành hai nửa, giao cho Triệu Giai và Lý Kỳ, cũng vì muốn bọn họ cân bằng cho nhau. Nhưng Lý Kỳ còn tạm thay chức của Cao Cầu, thống lĩnh Tam Nha. Do đó, binh quyền trong tay Lý Kỳ còn lớn hơn Triệu Giai nhiều!

Nếu Triệu Giai muốn mạnh bạo, thì nhất định phải được Lý Kỳ ủng hộ trước, bằng không, y căn bản không mạnh bạo được. Mà bọn họ cũng biết, trước kia Lý Kỳ và Triệu Giai có rất nhiều ân oán. Huống hồ, nếu để Triệu Giai làm càn như vậy, Lý Kỳ cũng không thể tránh được nha!

Không ngờ tên này lại làm lớn như vậy. Thật ra Lý Kỳ thầm cả kinh, nhưng việc phát triển ra như vậy, chỉ có thể kiên trì đi tiếp thôi, đứng lên, nói với những hộ vệ kia: - Thu đao lại đi.

Những hộ vệ kia cảm thấy rất khó xử, một bên là Nhiếp Chính Vương, một bên là Bộ Soái tay cầm binh quyền, thu cũng không được, không thu cũng không được nha.

Cho đến khai Triệu Giai gật đầu, bọn họ mới thu hồi đao.

Những đại thần còn lại thấy thế đồng thời thở phào. Nếu Lý Kỳ đứng về phía bọn họ, vậy Triệu Giai không thể lật ngược ngọn sóng được.

Trong nhất thời, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Lý Kỳ.

Lý Kỳ hít sâu một hơi, nói: - Chẳng lẽ các vị không phát hiện, chỉ mình ta không có những cái gọi là tư liệu kia sao?

Các đại thần nhìn xuống trước mặt hắn, thật sự không có. Vừa rồi bọn họ ai cũng có mục đích riêng nên hoàn toàn không chú ý nhiều như vậy. Huống hồ, Lý Kỳ luôn yên lặng, khiêm tốn vô cùng, cũng không ai chú ý đến hắn.

Hai tên này lẽ nào có gian tình?

Các ngươi mới là gay đó. Lý Kỳ liếc cái thì nhìn ra trong lòng bọn họ nghĩ gì, thầm mắng một câu, ngoài miệng lại giải thích: - Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì điện hạ chắc chắn đã phái người điều tra ta rồi, cũng biết ta bây giờ đã nghèo rớt mồng tơi rồi.

Lý Kỳ ngươi nghèo? Quỷ mới tin nha! Trong bảng xếp hạng giàu có của các đại thần trong triều, ít nhất ngươi cũng trong nhóm ba người đầu đó!

- Có phải các vị không tin không, nhưng sự thật là như vậy, ta không cần phải lừa các vị. Lý Kỳ dang hai tay ra, nói: - Thực không dám giấu, ta cũng vừa mới biết dụng ý của điện hạ, nhưng trùng hợp là ta và điện hạ suy nghĩ giống nhau. Từ lâu ta đã đổi toàn bộ tiền của Túy Tiên Cư ta thành lương thực, trợ cấp quân lương. Tiền của Túy Tiên Cư ta cũng không ít, nhiều lương thực như vậy, muốn điều tra cũng dễ dàng tra ra, cũng hoan nghênh các vị điều tra.

- Các vị đều biết Lý Kỳ ta là một thương nhân không hơn không kém, tin rằng trên đời này cũng khó tìm được một người yêu tiền hơn cả ta nữa. Hơn nữa, phàm là những người từng tiếp xúc với Lý Kỳ ta cũng đều biết, vụ mua bán nào Lý Kỳ ta cũng làm, chỉ không làm vụ mua bán lỗ vốn. Tại sao lần này ta lại mang toàn bộ tiền ra mua quân lương thay triều đình mà không cần trả lại.

Quần thần yên lặng đối phó, bọn họ đích thực cũng rất khó hiểu.

Lý Kỳ thấy những người này đều không muốn nói, chỉ đành nói tiếp: - Bởi vì trước mắt đây là cách duy nhất chúng ta có thể đạt được lợi ích. Trên đời này chuyện đau khổ nhất chính là người chết rồi mà tiền chưa xài hết. Ta không muốn chịu đựng sự đau khổ này, do đó, lúc này ta tiêu sạch toàn bộ tiền một lần. Đây tuyệt đối không phải là cách nói tiêu cực, đây là cách nói rất hiện thực, bởi vì hiện tại chúng ta đã bị dồn đến đường cùng rồi.

- Những người làm quan chúng ta, bình thường đều tiền hô hậu ủng, nhất hô bách ứng, cao quý vô cùng. Nhưng bây giờ chó cũng không bằng, giá trị duy nhất của chúng ta chính là lãnh đạo dân chúng bảo vệ gia viên của chúng ta, nhưng như vậy cũng phải để cho dân chúng có thể cam tâm tình nguyện nghe chúng ta. Chúng ta ăn sơn hào hải vị, để dân chúng ăn thức ăn ngay cả heo cũng chê, nằm ngủ ngoài đường, chịu lạnh chịu đói, đổi lại là các vị, các vị có cam tâm bán mạng cho thành trì này, cho triều đình này, thậm chí nói là cho chúng ta không? Cho dù các vị chịu, cũng không có sức lực nha! Nếu thành Khai Phong bị phá, núi vàng núi bạc núi thức ăn trong nhà các vị sẽ là của các vị sao? Thê tử các vị, con gái các vị sẽ là của các vị sao? Vì sao chúng ta thà để lại cho quân Kim những thứ này, cũng không chịu cho dân chúng của chúng ta. Nói tới nói lui, một văn tiền mà các vị có được không phải của dân chúng cho sao. Tại sao đến nước này rồi mà các vị còn băn khoăn lợi ích của mình chứ.

Những đại thần này bị Lý Kỳ nói mấy câu này, lần lượt cúi đầu. Số sách trong mấy chục năm qua của bọn họ thật sự đều đọc trong bụng chó cả.

Lý Kỳ lạnh lùng quét nhìn, lại tiếp tục nói: - Có lẽ bây giờ, chúng ta sẽ mất đi một số thứ, nhưng các vị có nghĩ tới không, một khi chúng ta thắng lợi, chúng ta chính là công thần của Đại Tống nha, thăng quan tiến chức cũng không phải nói chơi, đến lúc đó cái gì cũng đều trở về. Chỉ cần Đại Tống tốt, chúng ta sẽ có vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết, một khi thua, thì ngay cả mạng chúng ta cũng mất. Trận cờ này chính là cược tính mạng thân gia của chúng ta. Mà mấu chốt của thắng lợi chính là tất cả mọi người trong thành của chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực, đồng cam cộng khổ hay không. Binh pháp có nói, thiên thời địa lợi nhân hòa, lòng người mới là mấu chốt thắng lợi.

- Đương nhiên, ta rất phản đối phương thức đơn giản thô bạo này của điện hạ, nhưng xuất phát điểm của ngài ấy là vì nghĩ cho chúng ta, ngài ấy hoàn toàn không cần một văn tiền của các vị, chẳng qua có chút sốt ruột thôi. Nhưng tình hình hiện nay, ngài ấy có thể không sốt ruột sao. Một khi Khai Phong mất, thì ngài ấy sẽ là tội nhân thiên cổ đó. Ta nói nhiều như vậy không phải để mọi người tha thứ cho ngài ấy, bởi vì điều này thật quá giả dối, nhưng ta tin các vị đều là những người hiểu chuyện.

Nếu nói về tài ăn nói, chỉ e đời này ta cũng không đuổi kịp hắn, Triệu Giai đứng một bên im lặng không nói, chỉ là trong lòng âm thầm tán thưởng.

Bình luận

Truyện đang đọc