BẮC TỐNG PHONG LƯU

Mắt trái rất mờ ám!

Mắt phải vô cùng dâm đãng.

Đây chính là Cao Nha Nội, ánh mắt kia thật sự có thể ví như nhìn thấu mọi thứ, khiến da gà Lý Kỳ rơi đầy đất, vội vàng đẩy y ra, nói: - Thằng nhãi ngươi có chuyện thì nói đi, đừng có nói một lúc lại đến gần ta, ta cũng không phải là thiếu phụ, ngươi đến gần như thế làm gì.

Cao Nha Nội nghe xong, cảm thấy lời này rất có lý, nghĩ thầm rằng, cũng đúng nha! Ta sao lại có thể thích đến gần một tên đàn ông như hắn! Vì thế y lại ngồi xuống, một chân gác lên ghế, cười dài nhìn Lý Kỳ, dường như có thể nhìn thấu tâm tư Lý Kỳ.

Hồng Thiên Cửu đơn thuần không hiểu sự tình bên trong, hiếu kì nói: - Ca ca, ngươi có biết tại sao không?

Cao Nha Nội lắc đầu, vẻ mặt bựa nhân nói: - Đó là đương nhiên, bản Nha Nội ta tuyệt không phải là hư danh.

Qủa nhiên là đủ lãng du, hơn nữa còn rất vô sỉ. Lý Kỳ nghiêng mắt nhìn Cao Nha Nội, thầm nghĩ, tên này thực sự linh vậy sao? Cũng mang theo sự tò mò, nói: - Hả? Ta đây cũng muốn nghe xem cao kiến của Cao Nha Nội.

- Hai chữ.

Cao Nha Nội giơ thẳng lên hai ngón tay.

Hồng Thiên Cửu vội hỏi: - Hai chữ gì?

- Nữ nhân. Cao Nha Nội dứt khoát nói.

Chẳng lẽ thằng cha này đã biết? Lý Kỳ cười, nói: - Ai ôi!!! Thật là nhìn không ra, ngươi thật có đạo hạnh.

- Cái đó đúng.

Cao Nha Nội tràn đầy tự tin, nói: - Lý Kỳ, không phải ta khoác lác, về phương diện nữ nhân, bản Nha Nội đây là người lành nghề, lúc trước ngươi nhiều lần gọi ta là tình thánh, một chút cũng không hề sai.

Đồ chó hoang, có chút ánh mặt trời là bắt đầu sáng rực lên. Lý Kỳ nói: - Vậy sao? Ta đây ngược lại muốn hỏi người lành nghề ngươi có thượng sách gì?

Cao Nha Nội mở to miệng, bỗng nhiên nói: - Vậy ngươi cũng phải cho ta biết trước rốt cuộc là chuyện gì?

- Ngươi không biết?

Cao Nha Nội bị hỏi có phần mù mờ, ngạc nhiên nói: - Chẳng lẽ ta biết?

Hồng Thiên Cửu trong lòng tràn đầy hiếu kỳ nói: - Lý đại ca, có phải ngươi coi trọng nương tử nhà ai rồi không?

Lý Kỳ tức giận nói: - Tiểu tử ngươi cũng đừng coi ai là Cao Nha Nội.

Nói xong, hắn cảm thấy lời này rất đả thương người, mặc dù là nói thật, nhưng Cao Nha Nội lại ở ngay chỗ này, đang chuẩn bị nói xin lỗi tên Cao Nha Nội ngu xuẩn này, nào biết còn chưa nói ra. Cao Nha Nội đột nhiên nói: - Đó là đương nhiên, nếu mỗi người cũng giống như bản Nha Nội, vậy còn được. Lý Kỳ không phải đã nói sao, giống tình thánh như bản Nha Nội, đó là trăm năm khó có một người.

Xem ra là ta suy nghĩ nhiều. Lý Kỳ sắc mặt cổ quái nói:

- Ta đã từng nói vậy sao?

- Đương nhiên, không chỉ có một lần. Ngươi không gạt ta chứ?

- Đương --- đương nhiên là không. Lý Kỳ bật cười ha hả nói. Trong lòng lại nghĩ, không thể nghĩ ta có thể nói ra được những lời ác vừa rồi.

Hồng Thiên Cửu cau mày nói: - Cái này cũng kỳ lạ, nếu không phải là chuyện này, thì ca ca vội cái gì?

Cao Nha Nội nổi giận. Nói: - Tiểu Cửu, ngươi lại đầy ta sang một bên rồi, phương diện nữ nhân này, tiểu tử ngươi thì biết cái gì, mấy thê thiếp của ngươi người nào không phải do bát Kim thúc tìm cho, ngươi ngoại trừ sinh con, còn hiểu chuyện gì?

Hồng Thiên Cửu xoa xoa đầu, vẻ mặt không phục nói: - Chơi cùng nữ nhân phải rất có ý tứ, không thú vị.

Lý Kỳ một tay chống nửa mặt, nhìn tên ngốc bên trái, lại nhìn tên ngu bên phải, không biết phải nên nói gì.

Cao Nha Nội thấy Lý Kỳ bỗng nhiên trầm mặc, lại hỏi: - Lý Kỳ, ngươi vẫn chưa nói là chuyện gì?

Có câu cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, hiện giờ việc này đúng là khó giải quyết, Lý Kỳ nghĩ thầm rằng, tên ngốc này dù thế nào vẫn là ngốc, cũng đã vô số lần tán gái, cũng có thể đưa ra một vài đề nghị tốt, dù sao ta cũng không nhất định phải tiếp thu, nghe một chút rồi tính sau, sau khi quyết định, hắn mới nói: - Là như vậy, một vị thê tử của ta giận dỗi, về nhà mẹ đẻ ở rồi.

Trong giọng nói có do dự.

- Ai?

Hai tên ngốc đồng thanh nói.

Lý Kỳ nhìn kỹ hai vẻ mặt bát quái ngu xuẩn, trợn mắt nói: - Các ngươi quản ai làm gì? Các nơi chỉ cần biết chuyện gì xảy ra là được rồi.

Cao Nha Nội vẫn không chịu bỏ qua, chớp chớp hai mắt dâm đãng, nói:

- Tần phu nhân?

- Phu nhân cái mặt ngươi ấy, Tần phu nhân là thê tử của ta sao? Ngươi đang trêu đùa ta sao, cút cút cút. Lý Kỳ hối hận rồi, thế nào lại đi tin tên ngốc này.

- Vậy nhất định là Bạch nương tử rồi. Cao Nha Nội ha hả nói.

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Làm sao ngươi biết?

Cao Nha Nội nói: - Thê tử của người có vài vị, ba vị không cha không mẹ, chỉ còn cha mẹ của Bạch nương tử và Tần phu nhân khỏe mạnh, ngươi nói về nhà mẹ đẻ, vậy chắc chắn là Bạch nương tử.

- À, ha, chỉ số thông minh cao quá đi! Không đúng, ta lặp lại lần nữa, ta và Tần phu nhân nửa phần quan hệ cũng không có, hiểu không? Lý Kỳ trừng mắt nhìn y, nói: - Nói mau, có biện pháp gì hay không?

- Đương nhiên có.

Lý Kỳ nửa tin nửa ngờ nói: - Nói nghe xem.

Cao Nha Nội vất vả lắm mới có một cơ hội có thể khoe khoang trước mặt Lý Kỳ, nhất định phải ra vẻ tinh tường nha, lạo duỗi thẳng bốn đầu ngón tay ra.

- Có ý gì?

- Bốn chữ!

- Ngươi bây giờ lại thích cái kiểu này, có lời thì nói, có rắm mau phóng.

- Phì ---!

Lý Kỳ vừa dứt lời, Hồng Thiên Cửu đã đánh một cái rắm.

- Tiểu Cửu, ngươi không cần nể tình như vậy. Lý Kỳ buồn bực muốn khóc, che cái mũi nói.

Hồng Thiên Cửu mặt đỏ rần, ngượng ngùng nói: - Đại ca, xin lỗi, vừa rồi ăn quá no.

Đây là vấn đề sinh lý, Lý Kỳ cũng không tiện nói, may mắn là cách đủ xa, nhưng vẫn lấy tay phẩy phẩy tượng trưng vài cái, nói với Cao Nha Nội: - Ngươi mau nói đi.

- Lệnh của cha mẹ. Cao Nha Nội quyến rũ phun ra bốn chữ.

- Chiêu này cao. Hồng Thiên Cửu lập tức giơ ngón tay cái lên.

- Quá cao! Ha ha!

Lý Kỳ hồ nghi nhìn Hồng Thiên Cửu: - Tiểu Cửu, cao chỗ nào?

Hồng Thiên Cửu nói: - Lý đại ca, ngươi không biết rồi, ca ca năm đó dùng chiêu này, cưới được mười mấy tiểu thiếp liền, hơn nữa lần nào cũng dùng được. Có mấy nữ nhân vừa lúc bắt đầu đều sợ hãi ca ca, nhưng ca ca nghĩ hết các biện pháp, lấy lòng cha mẹ các nàng, việc này nhất định thành, ta đã tận mắt nhìn thành.

Cao Nha Nội nói: - Sao gọi là sợ hãi, đó là vì các nàng cảm thấy không xứng với ta. Tuy nhiên Lý Kỳ, ngươi phải tin ta, nữ nhân tức giận, ngươi đừng đi dỗ nàng, ngươi càng dỗ nàng, nàng càng không để ý tới ngươi. Ta đây cũng đã thử vài lần rồi. Hơn nữa, nữ nhân các nàng hoặc không ra khỏi cửa, đã ra khỏi cửa cũng chỉ có về nhà mẹ đẻ, ngươi phải đến nhà cha mẹ nàng, nói vài câu hay, mua mấy thứ tốt, cha mẹ nàng nhất định đuổi nàng về, nàng chỉ còn cách thành thành thật thật trở vể thôi. Cách này vừa có thể khiến cho nàng về, lại không mất mặt, một công đôi việc. Có cao không?

Tìm mẹ vợ giúp đỡ, đích xác là một chiêu hay. Lý Kỳ xoa xoa cằm, trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: - Kế này của ngươi ta không thực hiện được, tiểu thiếp của ngươi đều là hoàn cảnh gia đình gì đó, Thất nương nàng là thiên kim hữu tướng, người ta sẽ quan tâm vài câu nói hay, vài lễ vật nhỏ sao. Hơn nữa --- hơn nữa, mẹ vợ cũng giận ta.

Cao Nha Nội nhướn mày, nói: - Vậy ca này khó, Lý Kỳ, ngươi cũng thật là, một chút lễ nghi cũng không hiểu, lại còn làm mẹ vợ tức giận, đây chính là vạn lần không nên, mẹ vợ của bản Nha Nội đều đứng về phía Bản Nha Nội, không có ngoại lệ, ha ha.

Lý Kỳ ngẫm lại, kỳ thật kế này cũng không hẳn là không thể, mẹ vợ ta đối phó với những chuyện này còn lành nghề hơn so với ta, bà có thể nghĩ ra một vài lý do, khiến Hoàng thượng thu hồi lại thánh chỉ kia, đáng tiếc, chưa chắc bà đã đồng ý gặp ta.

Hồng Thiên Cửu gặp Lý Kỳ cau mày, không nhịn được nói: - Lý đại ca, có gì phiền phức đâu, bây giờ ngươi là Yến Vân Vương, trực tiếp hạ lệnh kêu Bạch nương tử về cũng được, nghĩ nhiều vậy làm gì, ngươi không phiền, ta nghe cũng thấy phiền.

Cao Nha Nội làm bộ bí hiểm nói:

- Tiểu Cửu, ngươi đừng nghĩ kế lung tung, thương hương tiếc đẹp, ngươi hiểu không?

Hồng Thiên Cửu tức giận nói: - Ta chỉ biết thương hương tiếc ngọc.

Lý Kỳ bỗng nhiên khoát khoát tay nói: - Không không không, Tiểu Cửu nói cũng có lý. Nói xong, khóe miệng của hắn mỉm cười, nói: - Tốt lắm, các ngươi về tửu quán chơi đi, ta có việc gấp muốn làm. Trần Đại Nương, tiễn khách.

- Lý Kỳ, ngươi đây là qua cầu rút ván, quá không có đạo đức!

- Hôm nay thì xin lỗi, ngày khác ta mời các ngươi, ta đi trước.

Lý Kỳ nói xong, liền vội vã rời đi.

Hôm sau.

Vào buổi sáng, Tần cối đột nhiên mang theo vài người tới Bạch phủ, điều này làm cho trên dưới Bạch phủ đều kinh ngạc.

- Ơ, hôm nay gió thổi hướng nào vậy, không ngờ lại đưa Tần Học Chính tới.

Bạch phu nhân cùng với Bạch Thiển Dạ cũng nhau xuống tiền sảnh, liếc nhìn Tần Cối, khẽ mỉm cười, trong lời nói có gai, hiện giờ Bạch Thì Trung bị bệnh liệt giường, trên dưới Bạch phủ đều do hai mẹ con nàng chống đỡ. Không còn cách nào, Bạch Thì Trung có mấy đứa con thì toàn là hạng người bình thường, nếu không có quầng sáng của Bạch gia, căn bản không lên tới được mặt bàn.

Tần Cối chắp tay nói: - Tần Cối đến nhà đến thăm, nếu có chỗ quấy rầy, mong phu nhân thứ lỗi.

Bạch phu nhân cười nói: - Dân phụ có tài đức gì, dám để cho Tần Học Chính thi lễ, lễ này ta còn phải trả lại. Bà nói xong thi lễ với Tần Cối một cái.

Tần Cối đang muốn mở miệng ngăn cản, nhưng không còn kịp rồi, lại nghe Bạch phu nhân ăn nói khép nép: - Không biết Tần Học Chính đến đây có gì chỉ bảo?

Nữ nhân này thật đúng là không dễ chọc, ta đến đây giống như đang ức hiếp các nàng vậy, nếu như truyền đi, người khác còn tưởng rằng vị đại nhân này ném đá xuống giếng, chuyện này có thể gây bất lợi cho đại nhân! Đáng tiếc lúc ấy không nghĩ đến điểm này. Tần Cối nhất thời trở nên mềm mỏng, có chút do dự, không biết nên mở miệng thế nào.

Bạch phu nhân liếc mắt nhìn Tần Cối, lại hỏi: - Tần Học Chính, xin hỏi có gì chỉ bảo?

Tần Cối ngẩn người, thôi dù sao ta cũng phụng mệnh làm việc. Nói: - Bạch phu nhân, là như vậy, có một số việc muốn mời Bạch Tướng đến phủ Khai Phong hỏi thăm một chuyến.

Nguyên nhân chính là tri phủ Khai Phong còn chưa xác định, vì vậy Triệu Giai để cho Tần Cối tạm thời giúp đỡ xử lý chuyện ở phủ Khai Phong.

Bạch Thiển Dạ vội vàng nói: - Cha ta bệnh nặng trong người, sao có thể đến.

Tần Cối nói: - Thật có lỗi, chuyện này thật sự rất quan trọng, bằng không Tần mỗ sẽ không đích thân đến.

Bạch phu nhân cau mày nói: - Vậy không biết là có chuyện gì?

Phủ Khai Phong gần đây xử lý những việc quan trọng, đơn giản chính là chuyện của đám người Trương Bang Xương, nếu như ai liên lụy theo bọn họ, đây chính là chuyện khiến người ta sợ hãi.

Cũng khó trách Bạch phu nhân sẽ khẩn trương, Bạch gia hiện giờ cũng là cái gai trong thịt của không ít người trong triều, rất nhiều người muốn đả đảo Bạch gia bọn họ, tranh công với Bạch gia đi nơi đó với Hoàng thượng.

Tuy rằng Bạch Thì Trung làm người khá mềm dịu, nhưng dù sao cũng là thế lực một phương, trên triều khẳng định có không ít kẻ thù.

Tần Cối vuốt cằm nói: - Thật có lỗi, ta tạm thời không thể nói.

Bạch phu nhân híp mắt, mỉm cười, nói: - Tần Học Chính, trượng phu của ta hôm nay thân thể không được tốt, rất khó đi cùng với Tần Học Chính, có thể dàn xếp ngày khác không, chờ trượng phu ta khôi phục lại, sẽ đến phủ Khai Phong.

- Chuyện này ---. Tần Cối ra vẻ khó xử nói.

Bạch Thiển Dạ thi lễ nói: - Tần Học Chính, nể mặt cùng làm việc khi ở Hàng Châu, mong châm chước.

Kỳ thật nếu các ngươi mang đại nhân ra, ta sao dám nói gì. Tần Cối do dự một hồi, gật đầu nói: - Vậy được rồi, nếu Bạch nương tử đã mở miệng, ta ngày mai lại đến. Cáo từ.

Tần Cối vừa mới rời khỏi, Bạch phu nhân nói với Bạch Thiển Dạ: - Thất nương, con đi trước chăm sóc cha, ta ra ngoài hỏi thăm một chút.

Bạch Thiển Dạ vội hỏi: - Nương, hay để con đi đi.

- Không cần, kinh thành này con không quá quen thuộc, vẫn để ta tự mình đi, con chăm sóc tốt cho cha.

- Vậy --- vậy được rồi, nương lên đường cẩn thận một chút.

- Ừ.

Sau nửa canh giờ.

Trang viên phía Tây ngoại ô.

- Phu nhân, tới rồi.

Bạch phu nhân từ xe ngựa xuống, vừa nâng hai mắt lên, đã thấy cửa chính rộng mở, bà khẽ hừ một tiếng, đi vào bên trong.

Chỉ thấy Lý Kỳ lúc này đang đứng trên mảnh đất trống trong tiền viện, thấy Bạch phu nhân đến, khẩn trương tiếp đón, chắp tay nói: - Mẹ vợ đại giá quang lâm, tiểu tế không đón tiếp từ xa, thứ tội, thứ tội.

----------oOo----------

Bình luận

Truyện đang đọc