Mã Kiều nghe bọn họ nói thì càng lúc càng mơ hồ, không nén được cầm lấy nhìn ngắm, phát hiện lớp da rất bình thường, gỗ cũng rất bình thường, chỉ là trong lỗ mũi heo có chứa một thứ gì đó, y biết, bên trong hẳn là chứa than củi, nhưng ngoài trừ cái này ra, thì không có chỗ nào đặc biệt cả, trong lòng cũng bán tín bán nghi.
Lý Kỳ mặc kệ thằng nhãi này, nói với đám người Ô Hữu Tài: - Nếu đã nghiên cứu phát triển thành công thì nhanh chóng chế tạo, ta muốn chúng ta có thể lập tức sử dụng ngay.
Ô Hữu Tài gật đầu nói: - Xin Giám sự yên tâm, mặt nạ phòng độc này so với hỏa khí mà nói thì quả thực đơn giản hơn nhiều, Giám sự đã giúp chúng ta chuẩn bị xong nguyên liệu, Giám thị ra lệnh một tiếng, chúng ta lập tức có thể chế gấp.
Lý Kỳ cười nói: - Vậy thì tốt, nhưng các ngươi nhất định phải nhớ, số lượng chỉ là thứ yếu, chất lượng mới quan trọng nhất, đặc biệt là liên quan đến chuyện quân sự, nhất định phải làm tốt, còn công tác kiểm tra thì không được buông lỏng khắc nào, hiểu chưa?
- Đồ nhi (ty chức) hiểu rõ.
Lý Kỳ ừ một tiếng, lại nói: - Còn chuyện hỏa khí thì sao?
Ô Hữu Hoa vội nói: - Giám sự, đứa nhỏ Doãn Văn này lại phát minh ra một hỏa khí càng lợi hại hơn nữa, lực sát thương đặc biệt lớn.
Lý Kỳ ngạc nhiên vui mừng nhìn Ngu Doãn Văn, nói: - Thật sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngu Doãn Văn đỏ bừng, nói: - Cái này không phải do một mình con phát minh, chỉ là suy nghĩ này là do con đề ra thôi, thật ra hai vị Ô thúc thúc ra sức còn nhiều hơn cả con.
- Việc này trong lòng ta có suy xét, các ngươi cũng đừng khiêm tốn lẫn nhau. Nói rồi Lý Kỳ vung tay lên, nói: - Nhanh chóng mang lên để ta mở mang kiến thức một chút.
- Xin Giám sự chờ một lát.
Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy bốn năm binh sĩ kéo một chiếc xe lừa đi tới, trên xe lừa còn có một chiếc hộp gỗ lớn hình vuông, tuy trên đó không có nắp, nhưng do quá xa nên không thể nhìn rõ bên trong chứa cái gì.
Sau khi bọn lính đánh xe lừa đi tới, Lý Kỳ mới phát hiện toàn bộ bên trong chứa hỏa tiễn được giấy đồng bao lại, đưa mắt đếm, chí ít cũng có năm sáu mươi chiếc nha, mũi tên sáng như tuyết toát ra từng trận hàn ý, khiến người ta không rét mà run, dù là kẻ tôn sùng lấy hai tay giải quyết tất cả như Mã Kiều cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Mẹ đó, cuối cùng cũng có vũ khí hạng nặng rồi, Lý Kỳ vui mừng nói: - Doãn Văn, đây là do con nghĩ ra?
Ngu Doãn Văn gật đầu nói: - Phải ạ, sư phụ, khi đồ nhi nghiên cứu phát triển hỏa tiễn bậc ba thì phát hiện mũi tên có chứa hỏa dược vô cùng khó khống chế trúng tâm được. Đồ nhi cho rằng thứ mà hỏa tiễn dựa vào cũng không phải là nhắm trúng quân địch, quan trọng là hỏa dược, thế là đồ nhi nghĩ nếu có thể một lần bắn ra một vài mũi tên, một khi số lượng tăng lên, thì lực sát thương của hỏa tiễn cũng nhất định có thể tăng lên. Chúng ta cũng thí nghiệm mấy lần rồi, đều đạt được hiệu quả vô cùng tốt.
- Doãn Văn, quả nhiên sư phụ không nhìn lầm con, làm rất tốt. Lý Kỳ tán dương một câu, lại vội vàng nói: - Mau mau bắn một lần, để ta nhìn xem hiệu quả thế nào.
- Dạ.
Ngu Doãn Văn đi tới cạnh xe lừa, thần thái lão luyện mà nói với mấy binh sĩ kia: - Chuẩn bị bắn tiễn!
Hức! Làm lớn vậy sao, hóa ra còn có nghi thức chuẩn bị nha! Lý Kỳ nhìn thấy thì kinh ngạc liên tục, lại thấy hai binh lính đi đến bên trái xe lừa, đẩy cái trụ tròn.
Mã Kiều đột nhiên kinh ngạc nói: - Bộ soái, ngài mau nhìn xem.
Lý Kỳ đưa mắt nhìn, chỉ thấy phần trước chiếc hộp gỗ lớn chứa hỏa tiễn trên xe lừa tự động kéo lên, lần này thật đã dọa Lý Kỳ sợ rồi, đâyđây lẽ nào là cơ giới hóa? Quan sát tỉ mỉ một chút, hóa ra phía dưới chiếc hộp gỗ lớn có một túi khí, thật sự là công nghệ cao nha! Vội nói với Ngu Doãn Văn: - Làm sao con nghĩ ra cái này được?
Ngu Doãn Văn nói: - Hồi sư phụ, cho dù là cung tiễn bình thường, hay là Sàng tử nỏ, thì khi bắn tên đều bắn về phía trước hướng lên, mà không phải bắn thẳng, vậy thì máy bắn hỏa tiễn kiểu mới cũng sẽ giống như vậy, nhưng do thứ này khá cồng kềnh, không tiện để xây dựng giá, hơn nữa Sàng tử nỏ lúc trước khi di chuyển nhanh, giá của nó cũng rất có khả năng bị vỡ ra. Từ sau lần sư phụ ứng dụng túi da dê vào thủy chiến, con thường nghĩ túi da này có phải cũng có thể ứng dụng vào hỏa khí không, thế là con nghĩ đến chuyện dùng thiết bị thổi gió của lò thổi gió bơm vào trong túi da dê, làm một cái giá hoạt động. Loại giá hoạt động này có mấy điểm tốt, thứ nhất, nó có thể điều chỉnh độ cao dựa theo tình trạng địa lý, thứ hai, trong quá trình di chuyển còn có thể phòng ngừa xóc nảy, thứ ba, nó có thể phòng ngừa phản lực của hỏa dược gây tổn hại cho xe, hơn nữa chúng con còn lấy giấy dầu làm trang bị chống thấm nước, chỉ có điều cần rất nhiều túi da.
Nói đến đoạn sau, trong giọng nói của cậu lại lộ ra vẻ buồn rầu.
Lý Kỳ cười nói: - Tuổi con còn nhỏ mà có thể làm được như vậy, đã là vô cùng không dễ dàng rồi, hơn nữa, con không thỏa mãn với hiện tại, đã là vô cùng tốt. Nếu con đã nhận ra chỗ không đạt của loại vũ khí này thì nên nghĩ cách giải quyết, bằng không thì nói là dùng vật thể khác thay thế cho túi da này.
Ngu Doãn Văn nghe được thì mắt sáng ngời, nói: - Sư phụ có cách hay sao?
Lý Kỳ thần bí cười, nói: - Cái này nói sau đi, chúng ta xem uy lực của vũ khí này thế nào đã.
Ô Hữu Tài tuân lệnh, trước tiên mời Lý Kỳ đứng ở khu vực an toàn, sau đó lệnh cho binh lính đốt lửa bắn tên.
Lát sau, chỉ thấy phía sau xe lừa phun ra ngọn lửa chói mắt, do đệm khí được thiết kế ở phía trước, bởi vì tác dụng của nó là nâng vũ khí này lên cao, theo đuổi đường cong, cho nên ngọn lửa tuyệt đối sẽ không phun ngay phía trên khí nang, lại nghe hơn mười tiếng vút vút vút, hơn mười mũi tên lao thẳng lên trời, lại vẽ ra một đường cong tinh tế, rơi vào mảnh đất trống phía trước ba trăm bước.
Oành oành oành!
Tiếng vang như sấm, đinh tai nhức óc, chỉ thấy nơi xa tối tăm mờ mịt.
Tuy rằng khi huyết chiến ở đồi Mưu Đà, Lý Kỳ đã nghe đến chết lặng rồi, nhưng vấn đề là một chiếc xe lừa như vậy mà có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, không khỏi kinh ngạc vui mừng cực kỳ, vạn tiễn cùng bắn không phải là mộng nha!
Mã Kiều cũng nhìn đến si ngốc, nhưng càng buồn phiền hơn. Tuy rằng y vô cùng tự phụ, nhưng nếu bị món đồ chơi kia nhắm trúng, thì nhất định là chết tung tóe, không có chút cơ hội sống sót nào nha!
Huynh đệ Ô thị thở phào thật nhẹ nhõm, trên mặt tràn trề vui mừng, tuy rằng bọn họ đã thử qua vô số lần, nhưng trước mặt Lý Kỳ vẫn là lần bắn thử đầu tiên, hơn nữa Lý Kỳ tới đột nhiên như vậy khiến bọn họ vô cùng căng thẳng.
Ngu Doãn Văn mang theo chút thấp thỏm nói: - Sư phụ, sư phụ cảm thấy khả thi không?
- Khả thi, khả thi, rất rất khả thi nha! Lý Kỳ ngay cả cảnh phim bom nguyên tử nổ cũng đã coi qua lại vì một chiếc xe lừa như vậy mà vui mừng nói.
Ngu Doãn Văn thấy Lý Kỳ công nhận, trong lòng cũng vô cùng vui mừng, lại nói: - Bây giờ vũ khí này vẫn chưa có tên, xin sư phụ đặt tên cho.
Lý Kỳ nghĩ một lát, nói: - Vậy gọi là "Bạo vũ lê hoa tiễn" đi.