BẮC TỐNG PHONG LƯU

Quy Châu.

Bởi vì Quy Châu gần sát Cư Dung Quan, đồng thời cũng gánh vác trách nhiệm phòng vệ Cư Dung Quan, vì vậy Hoàn Nhan Tông Hàn là phái đại tướng dưới tay là Di Thứ Bảo ở đó trấn thủ.

Đây chính là một viên tướng tài nha, Di Thứ Bảo khi đối mặt với hai tuyến tác chiến của Trương Tuấn, Lưu Cách, lại có thể thủ vững cho tới bây giờ, đây đã là vô cùng tài giỏi rồi, nhưng, đây đã là toàn bộ thủ đoạn của gã, mà quân Tống vẫn còn giữ bài chưa đánh ra hết.

- Báo --, khởi bẩm tướng quân, sáng sớm hôm nay quân Tống đột nhiên tập kích bất ngờ cửa nam Cư Dung Quan chúng ta, Cư Dung Quan ở dưới hai mặt giáp công của quân Tống, đã thất thủ rồi.

- Ngươi nói cái gì?

Di Thứ Bảo bỗng nhiên đứng vụt dậy, giận trừng mắt nhìn người tới.

Lính do thám kia sợ tới mức cả người phát run, yếu ớt nói: - Ban đêm ngày hôm trước, quân Tống đột nhiên phái ra một chi bộ đội chạy tới Cư Dung Quan, mà binh lực của chúng ta đều bố trí ở cửa bắc, binh lực cửa nam không đủ, đã làm cho --- làm cho Cư --- Cư Dung Quan thất thủ rồi.

Trương Tuấn kia cũng thật lắm chiêu, vừa mới bắt đầu thì toàn lực tấn công mạnh vào Quy Châu, bởi vì Quy Châu là một đạo phòng tuyến vô cùng quan trọng ở phía tây Cư Dung Quan, theo đạo lý mà nói, nhất định phải thông qua Quy Châu mới có thể đánh chiếm Cư Dung Quan, vì vậy, Di Thứ Bảo đối mặt với đợt tấn công mạnh của Trương Tuấn, cũng không dám chậm trễ, mệnh lệnh cho chủ lực tử thủ Quy Châu, lại không nghĩ đến Trương Tuấn đột nhiên tự mình lĩnh một chi năm ngàn người hành quân gấp gáp, trắng đêm đi đường nhỏ trong núi, bởi vì Quy Châu ở một dải Thái Hành Sơn, đường núi phức tạp, hơn nữa trên người chỉ mang theo một bữa lương thực, chỉ trong một đêm đã tới trước cửa nam Cư Dung Quan.

Mà khi binh lực của Cư Dung Quan đang cùng đại quân Lưu Cách đối chiến ở cửa bắc, nghĩ đến phía sau có Quy Châu chống đỡ, không cần sốt ruột lo lắng, nào biết đâu rằng đột nhiên một chi quân Tống từ trên trời rơi xuống, xuất hiện ở trước mặt, căn bản phản ứng không kịp, Trương Tuấn mặc dù cũng là xuất thân tiến sĩ, nhưng tác chiến cương mãnh, là một nho tướng vô cùng có quyết đoán, có điểm giống với Hoàn Nhan Tông Hàn kia. Vừa đến quan khẩu, liền lập tức phát khởi tấn công mạnh, hơn nữa là kiểu tiến công không muốn sống.

Cùng lúc. Lưu Cách cũng nhận được tin tức, Trương Tuấn đã đến cửa nam, lập tức hưởng ứng Trương Tuấn, phát khởi tổng tiến công, để lên toàn bộ chủ lực tấn công mạnh vào Cư Dung Quan.

Cư Dung Quan nguyên bản địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, nhưng vấn đề là tướng phòng giữ Cư Dung Quan chuẩn bị không đủ, lực chú ý của bọn họ đều đặt tại cửa bắc. Mà ngày hôm trước trời mưa to, bọn họ lại càng không thể lường trước được, Trương Tuấn dám mạo hiểm mưa to, thừa dịp hành quân đêm, một mình xâm nhập, dám lách tới cửa nam, bởi vì ngươi không đánh Quy Châu, liền tùy tiện tiến công Cư Dung Quan, là không có đường lui, một khi viện binh Quy Châu chạy tới, vậy chắc chắn sẽ toàn quân bị diệt.

Trương Tuấn tất nhiên biết điều này, nhưng y cũng không có tính toán không công mà lui, y chỉ mang theo lương thực đủ một bữa, lương thực về nhà đều không mang theo, có thể thấy được một kích này của y chính là liều mạng, chính là vì như thế, binh sĩ thủ hạ của y cũng đều biết, nếu không phải có thể một lần hành động liền đánh hạ Cư Dung Quan, thì bọn họ nhất định phải chết, tử chiến đến cùng, không thành công thì thành nhân, cho nên khi bắt đầu tiến công, chiến đấu thật sự là bùng nổ hết tiềm năng, bởi vì đường sống duy nhất của bọn họ, chính là đánh hạ Cư Dung Quan, cùng đại quân Lưu Cách hội hợp, lấy được lương thảo.

Theo Trương Tuấn khởi xướng tiến công, chỉ không đến hai canh giờ, liền công phá cửa nam Cư Dung Quan, cửa nam rơi vào tay giặc, cửa bắc cũng lần lượt rơi vào tay giặc rồi, một buổi sáng liền hạ xong một quan khẩu trọng yếu này, do đó đả thông Thái Hành Sơn, lúc này đây đột kích như thiểm điện, Quy Châu căn bản không rảnh phản ứng, đã thêm một gạch huy hoàng vào quân công của Trương Tuấn.

- Tướng quân, Cư Dung Quan bị chiếm đóng, quân Tống mặt đông có thể liên tục không ngừng từ Cư Dung Quan tràn vào, không tới một ngày, liền có thể nguy cấp, chúng ta đã là bốn bề thọ địch, nên làm cái gì bây giờ?

Di Thứ Bảo vẻ mặt cũng đầy mờ mịt, tê liệt ngã ngồi trên ghế, gã cũng không biết rằng nên làm cái gì bây giờ rồi, một trận chiến Cư Dung Quan, gã vốn tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, làm sao còn có năng lực chống đỡ quân Tống, một lát sau, gã nhiên đứng lên, sắc mặt kiên quyết nói: - Đại Đô Thống mệnh lệnh cho ta trấn thủ Cư Dung Quan, hiện giờ Cư Dung Quan bị chiếm đóng, ta thật sự thẹn với Cư Dung Quan, chỉ có thể lấy cái chết báo đáp ân tình của Đại Đô Thống, lập tức tập hợp binh mã, ra khỏi thành quyết một trận tử chiến với quân Tống.

Gã vừa mới nói xong, một tên mãnh an đột nhiên chạy vào, nói: - Tướng quân ngàn vạn lần không nên vọng động, Đô Thống gửi thư rồi.

Di Thứ Bảo sửng sốt, chợt mừng rỡ nói: - Đô Thống đã trở lại?

Mãnh an kia gật gật đầu, nói: - Đô Thống lệnh cho ngươi lập tức lãnhh đạo nhân mã Quy Châu, Nho Châu trước đi cứu viện Tân Châu, trợ giúp Nậu Oản Ôn Đô phá vây.

Di Thứ Bảo nghe vậy vẻ mặt mờ mịt, nói: - Nếu ta đi rồi, vậy Quy Châu, Nho Châu làm sao bây giờ?

Na Mãnh An lắc đầu nói: - Chuyện này Đô Thống không nói, chỉ có điều cho ngươi nhanh chóng dẫn tất cả nhân mã tiến đến Tân Châu cứu viện, không được chậm trễ, ồ, còn có chính là mộ binh tráng đinh bên trong thành, đem toàn bộ lương thực mang đi theo.

Di Thứ Bảo hồ nghi đánh giá người này, đầu năm nay nhân tâm bất ổn nha, lấy đâu ra cái kiểu đánh trận như vậy, ngay cả Quy Châu, Nho Châu cũng không thèm nữa rồi.

Mãnh an kia nhìn vào Di Thứ Bảo, lập tức hiểu được, lấy ra một khối Cốt lệnh bài, nói: - Đây là lệnh bài của Đô Thống, việc này không nên chậm trễ, tướng quân nhanh rút quân đi.

Cốt lệnh bài này chẳng khác gì là thánh dụ Hoàn Nhan Tông Hàn, bởi vì sự tồn tại của Hoàn Nhan Tông Hàn ở nơi này giống như Hoàng đế vậy, thấy cốt như gặp người, Di Thứ Bảo không dám lần nữa hoài nghi, khẩn trương phân phó xuống dưới, lập tức toàn quân rút khỏi Quy Châu, và đồng thời cho người ta đi thông tri tướng phòng giữ Nho Châu tức khắc rút quân.

Vân Châu.

Trận mưa to này liên tiếp rơi vài ngày, không có tim không có phổi đổ xuống, làm cho chiến hỏa của một mảnh địa khu nháy mắt bị dập tắt, ngay cả khói cũng không có mà bốc lên, tuy nhiên mấy ngày liên tục chiến đấu kịch liệt, khiến binh lính song phương đều vô cùng mệt mỏi, bọn họ đều cần trận mưa to lúc này đây.

Nhưng so sánh với thời điểm ban đầu, trận mưa to này đối với quân Kim mà nói thì càng thêm có lợi hơn một chút, bởi vì đường lầy lội sẽ tạo thành phiền toái vô cùng lớn cho đoàn xe quân Tống, hơn nữa cũng cho bọn họ thời gian để tranh thủ củng cố phòng tuyến.

Bình luận

Truyện đang đọc