BẮC TỐNG PHONG LƯU

Lý Kỳ liếc mắt nhìn Phong Nghi Nô, khẽ ho một tiếng, nói:

- Ngoài điểm mà đại quan nhân vừa nói ra, mặt khác loài cá Thánh chỉ cốt tô này còn có một đặc điểm lớn nữa, chính là xương cá. Xương của cá Thánh chỉ cốt tô xốp giòn, thịt cá tươi ngon, có thể ăn được từ đầu tới chân, từ xương tới ăn vào, có thể ăn hết không thừa chút nào.

Thái Kinh nhân lúc hắn nói chuyện, cũng đã ăn thêm chút, gật đầu nói:

- Loài cá Thánh chỉ cốt tô này lão hủ cũng đã ăn rồi. Nhưng cá Thánh chỉ cốt tô ở đây hình như là ngon hơn.

Tống Huy Tông ồ lên một tiếng, cũng ăn một miếng, trừng mắt nhìn, nói:

- Đúng là như vậy, mùi vị đậm đà hơn. Hơn nữa xương lại ngon hơn, chẳng kém gì vị của thịt cá là bao, trong xốp có giòn, trong thơm có vị hơi cay, hương vị ngọt ngào.

Lý Sư Sư cũng nếm một miếng, nói:

- Quả nhiên là như lời Lý Sư Phó đã nói, xương xốp giòn, thịt tươi ngon.

Lý Thanh Chiếu cảm thán nói:

- Có thể nói là vị cá song tuyệt.

Tống Huy Tông cười ha hả nói:

- Kim Đao Trù Vương có lẽ là ta thân phong, tuyệt đối không phải là hư danh.

Lương Sư Thành bên cạnh bỗng chậc chậc vài tiếng, nói:

- Món lưỡi vịt này cũng rất ngon.

Mọi người quay sang nhìn, chỉ thấy miệng Lương Sư Thành đầy dầu mỡ, không khỏi bật cười.

Vương Phủ liền gật đầu nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, món tương lưỡi vịt này hương vị đậm đà, ngọt mặn non giòn, mềm như sụn, mà xương cũng càng giòn hơn, quả là rất ngon.

Qua sự biểu diễn của hai vị này, thoáng chốc đĩa lưỡi vịt đã bị ăn sạch.

Thái Kinh tuổi già vừa yêu vừa hận với món lưỡi vịt này. Yêu nó có hương vị đậm đà, khiến người ta thèm thuồng. Hạn là nó không thích hợp cho mình ăn. Do đó gắp một miếng bánh, nhưng nhìn miếng bánh đó lại thấy nhạt miệng. Ông cắn nhẹ một miếng, kinh ngạc nói:

- Đây là làm từ thịt gì?

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Làm từ thịt và bột mỳ đấy.

Thái Kinh khẽ gật đầu nói:

- Ngon, xốp giòn ngon miệng, lớp vỏ ngoài giòn thơm, thịt bên trong trơn mềm, đây gọi là gì?

Lý Kỳ cười nói:

- Tam ti mi mao tô.

Tống Huy Tông gắp một miếng, quan sát kỹ, nói:

- Tam ti mi mao tô, quả thật là món ăn như tên gọi của nó, hay hay.

Bàn đồ ăn vặt trước mặt, mọi người ăn rất ngon lành.

Lát sau, Tống Huy Tông mới cảm thấy no, khẽ xoa bụng, đảo mắt nhìn xung quanh, thấy người trên phố ngày càng nhiều, hơn nữa họ hầu như không chỉ là vì món ăn ngon mà tới, phần lớn là vì tới đây mua vui, chơi đoán thanh âm, ngâm thơ, bên tai không dứt, không khỏi có chút ngứa ngáy, nói:

- Chúng ta cũng học họ chơi đối phạt rượu đi.

Lý Sư Sư cười nói:

- Được thôi. Nếu không như vậy, ta và Lý tỷ tỷ, Phong muội muội một bên, đàn ông các người một bên. Một người đối, một người ứng đối, một người uống rượu.

Tống Huy Tông thích thú, nói:

- Cách này của Sư Sư rất hay, cứ như vậy đi.

Vã mồ hôi! Lại đối câu đối, không còn thấy nhàm chán nữa. Trường hợp này thì ta làm gì đây? Đối câu đối và uống rượu đều không phải là sở trường của ta! Lý Kỳ đảo đảo mắt, cười nói:

- Đại quan nhân, chủ ý này dù hay, nhưng ở đây ồn ào như vậy, e là sẽ ảnh hưởng tới tư duy của mọi người, như vậy không thỏa đáng cho lắm. Ta có cách chơi mới, rất phù hợp với hoàn cảnh này, hơn nữa còn vô cùng thú vị.

Tống Huy Tông ngẫm lại cũng đúng, liền hỏi:

- Cách chơi gì?

Lý Kỳ cười nói:

- Thi nói khoác.

Mọi người đều sửng sốt. Sắc mặt Tống Huy Tông lộ rõ vẻ cổ quái:

- Thi nói khoác, là thi thế nào?

Lý Kỳ cười nói:

- Tên của trò chơi này gọi là xúc xắc nói khoác, cách chơi cụ thể chính là …. (phương pháp không đưa ra ở đây, chắc là mọi người cũng đều đã biết rồi)

Đám người Tống Huy Tông nghe xong đều thấy trò chơi này thú vị độc đáo. Thái Kinh cười nói:

- Trò chơi này rất thú vị.

Vương Phủ cười nói:

- Đó chính là xem ai có thể lừa được ai?

Tống Huy Tông nhìn Lý Sư Sư nói:

- Sư Sư, các ngươi thấy thế nào?

Lý Sư Sư gật đầu nói:

- Thử một lần xem sao.

Tống Huy Tông cười nói:

- Được rồi, chúng ta không ngại thử nói khoác một lần xem.

Lý Kỳ vui mừng, liền sai người đi tới sòng bài bên cạnh mượn mấy con xúc xắc. Lát sau, xúc xắc đã được đưa tới, nhưng cũng dẫn theo hai vị Hỗn Thế Ma Vương, chính là Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu đó.

Hai người kề sát vai sát cánh với nhau, thân mật khăng khít, dường như là đã tốt như lúc ban đầu rồi. Điều này khiến cho Lý Kỳ rất thất vọng.

Hai người trước tiên lần lượt hành lễ với Tống Huy Tông và trưởng bối Thái Kinh, lanh trí ghê gớm. Cao Nha Nội hì hì nói:

- Triệu thúc, các người tới phố ẩm thực sao không gọi ta? Ta rất quen thuộc nơi này.

Tống Huy Tông nhìn hai người, đau đầu rồi đây, cười nói:

- Ta cũng là nhất thời nảy sinh ý tưởng. Lần sau nhất định sẽ gọi cho ngươi.

Lý Kỳ chợt thấy người bên trái mắt xanh, người bên phải mắt đỏ, vô cùng kỳ lạ, không khỏi hiếu kỳ nói:

- Ây da, hai mắt các ngươi sao thế?

Tống Huy Tông cũng thấy thế, nói:

- Chớ không phải lại đánh nhau với người ta rồi chứ?

Cao Nha Nội đĩnh đạc nói:

- Triệu thúc hiểu lầm rồi, chúng ta không phải đánh nhau với người ta, mà là ẩu đả lẫn nhau. Lần trước bởi vì bị thua trong trận thi đá cầu, ta và Tiểu Cửu đã gây lộn với nhau, sau đó lại tới tìm đám người Sài Thông phân xử, kết quả là họ đều trốn không gặp. Do đó hai người chúng ta đã tự giải quyết với nhau.

Tống Huy Tông nghe xong liền dở khác dở cười.

Phương thức tự làm khổ này thật mệt cho các ngươi nghĩ ra. Lý Kỳ đưa ngón tay cái lên nói:

- Hai vị quả nhiên là rồng trong loài người, có tầm nhìn.

Hồng Thiên Cửu bỗng buồn bực nói:

- Lý đại ca, ca có điều không biết, trước mặt ca nói hắn lớn hơn ta, phải nhường cho ta, để ta đánh một quyền, chuyện này rõ ràng như vậy rồi. Tiểu Cửu của ta là loại người tiện nhân như vậy, chi bằng chúng ta đánh một trận, kết quả là một cước của ca đã … hô hô hô.

Cao Nha Nội liền bịt miệng y lại, ha hả nói:

- Chuyện nhỏ này đừng nhắc lại nữa. Đúng rồi, Triệu thúc thúc, các người cần xúc xắc làm gì? Ta nghe nói Lý Kỳ lại nghĩ ra một cách chơi mới, là thật chứ?

Tống Huy Tông biết thằng nhãi này chắc là sẽ không đi rồi, gật đầu mỉm cười nói:

- Đúng vậy, Lý Kỳ vừa mới nói xúc xắc nói dối. Bọn ta nghe cũng thấy thú vị, liền muốn thử xem.

- Xúc xắc nói khoác? Đó chắc chắn là thú vị rồi. Ca ca, chúng ta cùng chơi đi.

Hồng Thiên Cửu hưng phấn nói.

Mẹ kiếp! Ngươi cái gì cũng không biết, còn nói là thú vị, quá là khoác lác. Lý Kỳ buồn bực nhìn Hồng Thiên Cửu. Thật không ngờ chính vì gã chả biết gì cả mới thấy thú vị.

Cao Nha Nội gãi đầu, vẻ mặt ngỡ ngàng nói:

- Nhưng ta không biết nói khoác nha.

- Khụ khụ khụ.

Vương Phủ đang uống rượu liền phun ra. Những người còn lại cũng đều choáng váng.

Lý Kỳ càng không kìm nổi liền vỗ tay nói:

- Nha Nội, với câu này của ngươi, ngươi tuyệt đối là người nói khoác nhất mà ta gặp. Ngươi nên giơ cao đánh khẽ mà tha cho chúng ta đi.

Mọi người đều bật cười.

Bình luận

Truyện đang đọc