BẮC TỐNG PHONG LƯU

Cải cách của Vương An Thạch mặc dù thất bại, nhưng tân pháp của ông ta thì lại gián đoạn tồn tại trong suốt một quãng thời gian dài. Chế độ đó không cần biết là tốt hay không, nhưng cứ thay đi đổi lại thì hậu quả không cần nghĩ cũng biết. Đặc biệt là về phương diện nông nghiệp, tạo ra trình tự quản lí hỗn loạn, chưa nói tới người dân, e rằng đến nay có rất nhiều quan phủ cũng không rõ rốt cuộc là chế độ gì, hay nói cách khác, căn bản là không có chế độ. Bọn họ cũng chẳng thèm quan tâm đến sống chết của người dân, ngược lại chỉ nhăm nhăm làm sao tăng cao được các loại thuế. Cho nên, bắt buộc phải tạo ra một trật tự mới để tiến hành quản lí đồng bộ.

Ngoài ra, Lý Kỳ cũng muốn mượn chế độ Thường Bình Thương giới thiệu sơ bộ một khái niệm mới, đó là ngân hàng, việc này để tính toán cho về sau, còn có thành công hay không thì hắn cũng không dám nghĩ nhiều.Bởi vì không cần biết là Thanh Miêu Pháp của Vương An Thạch hay chế độ Thường Bình Thương kiểu mới của Lý Kỳ, thì đều cần một cơ quan trung gian, cấp các khoản vay cho nông dân, cái này giống như ngân hàng nông nghiệp thời hiện đại, chỉ cần việc làm này thành công, thì có thể nâng cao được mức độ tín nhiệm của triều đình đối với dân chúng. Một khi bách tính tín nhiệm triều đình, thì có thể đem lại lợi ích vô cùng to lớn cho việc cải cách và lưu thông tiền tệ.

Cho nên, sáng lập một trình tự mới cho nông nghiệp, cũng là một cửa ải khó khăn mà Thương Vụ Cục sẽ phải đối mặt. Cũng may là phần tử trí thức thời Bắc Tống thật sự nhiều, nhiều đến mức thừa cả ra. Có thể tưởng tượng được rằng, một khi phương án này được thi hành, thì chắc chắn phải mở thêm rất nhiều cơ quan, như vậy thì sẽ tận dụng được nguồn nhân lực, cũng giải quyết được vấn đề quan lại vô dụng của Bắc Tống.- Bãi triều!

Cùng với âm thanh the thé chói tai vang lên, với tư cách là người được hưởng lợi lớn nhất trong sự kiện lần này, Tống Huy Tông ôm thành quả thắng lợi đi bước lớn ra khỏi đại điện, còn về những việc tiếp theo, đương nhiên là giao toàn bộ cho Lý Kỳ xử lí, dù sao thì tất cả những việc này đều do Lý Kỳ vẽ ra, ngươi hãy bụng làm dạ chịu đi.

- Kinh Tế Sử, chúc mừng, chúc mừng.

- Đa tạ, đa tạ.

- Ôi, những ngày qua, Kinh Tế Sử không có mặt, chúng tôi luôn thấy như có gì đó thiêu thiếu vậy.- Đúng vậy, Kinh Tế Sử, ngài không biết đấy thôi, không có mặt ngài, có rất nhiều việc chúng tôi không biết nên làm thế nào.

- Đâu có, đâu có, các vị quá lời rồi, các vị đều là kẻ sĩ học cao biết rộng, Lý Kỳ ta sau này còn phải cậy nhờ vào các vị nhiều, ta chỉ hi vọng từ giờ về sau, chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực, cống hiến cho Đại Tống ta.

- Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi nhất định ủng hộ tân pháp của Kinh Tế Sử.

- Vậy thì thật là đa tạ các vị quá.

--- 

Hoàng Thượng vừa mới đi, rất nhiều đại thần liền vây quanh Lý Kỳ, nhao nhaochúc mừng hắn, chúc mừng hắn trở về triều đình. Trải qua việc này, bọn họ đều hiểu rằng Lý Kỳ không phải là Vương An Thạch, hắn không chỉ có được sự ủng hộ của Hoàng Thượng, mà còn giành được cả sự ủng hộ của bách tính, thậm chí ngay cả giai cấp sĩ đại phu cũng có rất nhiều người ủng hộ hắn. Điều này quả thực là tốt hơn rất nhiều so với Vương An Thạch một mình xông trận ngày nào. Phe trung gian bọn họ đều là những kẻ gió chiều nào che chiều ấy, bây giờ mà còn không mau tới nịnh bợ hắn thì còn đợi đến bao giờ, cái đó gọi là quan trường mà, cuộc sống muôn màu muôn vẻ, đành cố gắng hết sức trên con đường của mình thôi.

Lý Kỳ đã thấy rất nhiều ví dụ ở hậu thế rồi, cho nên ngoài mặt mặc dù nở một nụ cười mỉm, nhưng trong lòng thì phẳng lặng như mặt nước, cũng chỉ đáp lại qua loa vài câu, còn những gì cần phải làm, hắn vẫn sẽ phải làm không được mắc một sai sót nào.- Thật là chúc mừng quá!

- Đa---

Cái chữ “tạ” còn chưa được nói ra, Lý Kỳ đã chợt tỉnh ngộ, liền quay đầu lại nhìn, trước mặt hắn là một cái mặt già phì nộn, đoạn lập tức cười khà khà nói:

- Vương thúc phụ, cái này thúc sai rồi, nên là cùng chúc mừng mới đúng, nghe nói thúc từ một tiểu lại Bộ Hình trực tiếp thăng đến Thượng Thư Bộ Công rồi, đây quả là hoàng ân mênh mông, thật đáng mừng quá!

Sau khi Lý Kỳ giành thắng lợi, kẻ chịu tội thay - Vương Trọng Lăng đương nhiên cũng nhờ đó mà trở về Bộ Công, lại do Thượng Thư Bộ Công cũ lúc trước cũng trình tấu dèm pha Lý Kỳ, nên để có đi có lại, Tống Huy Tông đã điều Thượng Thư Bộ Công cũ sang Tam Ti, lại thăng cấp cho Vương Trọng Lăng làm Thượng Thư Bộ Công.Vương Trọng Lăng bây giờ nghe thấy cái từ tiểu lại Bộ Hình, trong lòng ngứa ngáy lắm, thầm nghĩ, đó chẳng phải là tại tiểu tử ngươi cả sao, đoạn buồn bực nói:

- Ta biết, đây đều là nhờ phúc của ngươi, tuy nhiên cái phúc này ta thà không nhận, chỉ cần ngươi từ nay về sau đừng có tới hù dọa ta nữa là được, ta ngần này tuổi rồi, cái trò chơi của ngươi thật không thích hợp với ta.

Lý Kỳ cười khà khà, ánh mắt hướng về phía sau Vương Trọng Lăng, cười nói:

- Thái Sư, ông vừa nghe tận tai đó, Vương thúc phụ không muốn làm Thượng Thư Bộ Công đâu, hay là Thái Sư giúp đỡ, nói với Hoàng Thượng điều ông ta về Bộ Hình, vừa lúc này Bộ Hình có thể sẽ thiếu người.

Nét mặt Vương Trọng Lăng căng thẳng, vội quay người lại, chỉ thấy cha con nhà Thái Kinh, Cao Cầu, Bạch Thì Trung đứng ở sau lưng ông ta, đoạn vội vã khom người hành lễ, rồi nói:- Thái Sư, các vị xin chớ nghe lời nói bậy của tên tiểu tử này, hạ quan--- hạ quan chưa bao giờ nói vậy cả.



Thái Kinh khẽ cười nói:

- Trọng Lăng, ngươi cứ yên tâm, tên tiểu tử này tính tình thế nào, lão phu còn không hiểu sao.

Nói rồi quay sang lườm Lý Kỳ một cái.

- Dạ dạ dạ.

Vương Trọng Lăng gật đầu mấy cái liền, rồi nói:

- Các vị cứ nói chuyện, hạ quan xin cáo từ.

Ông ta hiểu rất rõ rằng mình không có tư cách bàn chuyện với bọn Thái Kinh.Thái Kinh gật đầu, cười nói:

- Vương Thượng Thư đi thong thả.

Lý Kỳ cười khà khà nói:

- Thượng Thư đại nhân đi nhé. 

Cái câu Thượng Thư đại nhân khiến Vương Trọng Lăng mặt đỏ bừng lên, cười gượng gạo rồi trừng mắt nhìn Lý Kỳ, sau đó đi nhanh ra ngoài.

Thái Kinh khẽ liếc mắt nhìn Lý Kỳ, trách móc:

- Trọng Lăng đã ngoài 50 rồi, ngươi còn không tha cho người ta.

Lý Kỳ trợn mắt nói:

- Thái Sư, có điều ông không biết, lúc trước, khi ông ta bị điều tới Bộ Hình, chửita như máu chó xối đầu, còn đuổi ta ra khỏi Tần phủ, ta như thế này là lấy đức báo oán, thật sự là rất quân tử đó.

- Quân tử và ngươi thì liên quan gì tới nhau.

Thái Thao cười mắng một câu, rồi lại nói:

- Hơn nữa, dựa vào quan hệ của ngươi với Vương Tam Nương, ông ta cũng có thể coi là trưởng bối của ngươi, ngươi sao có thể đối xử với ông ta như vậy?

Thế---thế là thế quái nào? Thằng nhãi này rõ ràng là ghen tị khi ta cướp đi Phong Nghi Nô, tuy nhiên cho dù không có ta, cũng không có phần của ngươi, ngươi có đấu lại được với đại ca ngươi không cơ chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc