BẮC TỐNG PHONG LƯU

Trong lòng Thái Du bắt đầu cân nhắc, có một câu Lý Kỳ nói không sai, chính là trận chiến này gã quyết không thể bại, đây là ranh giới cuối cùng. Nếu có thể vừa ra quân liền chiến thắng vậy mới là tốt nhất, nhưng vấn đề cũng lần lượt kéo tới. Gã cả ngày chỉ biết tu đạo luyện đan, không hiểu rõ về quân đội các nơi, chỉ có hai đội quân Tây quân và Thắng Tiệp quân là những đội quân nổi danh khắp nơi nên gã mới tìm hiểu một chút. Nhưng Tây quân đóng ở Tây bắc, nếu điều động đến phía đông, vậy phải đợi đến ngày tháng năm nào đây. Gã căn bản không hề nghĩ đến Thắng Tiệp quân, bởi vì đây là thân quân của Đồng Quán đó, trừ phi là ngươi phái Đồng Quán đi, bằng không căn bản ngươi không điều động được. Ngoài ra, gã căn bản không biết đánh giặc, nhất định phải tìm người trợ giúp.

Cân nhắc mấy phen, giọng điệu gã trở nên hòa hoãn không ít, nói:

- Vậy không biết Kinh tế sứ đề cử ai?Lý Kỳ nói:

- Người lần trước chỉ đạo đại thắng Lan Châu, Nhạc Phi và Ngưu Cao.

Thái Du hơi sững sờ, trầm ngâm một lát, nói:

- Vậy cũng đều là người của ngài nha!

- Có quan trọng không?

Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Bọn họ chỉ là một đám võ phu thôi, đánh trận dựa vào bọn họ, công lao đương nhiên thuộc về Anh Quốc công. À, ta đương nhiên không phải cố ý mượn cớ châm biếm Anh Quốc công, đây chẳng qua là việc thường tình của con người thôi. Đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như vậy. Anh Quốc công sẽ không sợ hai tên võ phu này cướp danh tiếng của ngài chứ.Thái Du cười nói:

- Chuyện này ta không lo lắng, nhưng mà, trời mới biết bọn họ có đại bại trở về hay không?

Lý Kỳ ha ha nói:

- Anh Quốc công chắc không phải sợ ta bày mưu đặt kế bảo bọn họ cố ý đánh bại để chỉnh Anh Quốc công chứ?

Thái Du lắc đầu cười nói:

- Ta không nói vậy. Nhưng không thể có tâm hại người, cũng không thể không có tâm phòng người nha!

Ngụ ý chính là ý của ta như thế đó.

Lý Kỳ nói:- Thật không dám giấu diếm, ban nãy ta còn lo là hảo tâm làm chuyện xấu, cho nên vừa rồi ta đã đích thân hỏi bọn họ. Nhạc Phi kia nói chỉ cần cho y năm ngàn binh mã, không tính tới lộ trình, trong vòng một tháng có thể tiêu diệt phản tặc dễ như trở bàn tay. Thậm chí hai người họ còn tình nguyện lập Quân lệnh trạng, ta nghe bọn họ nói xong nói đến đây đó.

Thái Du nghe thấy mà mừng rỡ trong lòng, ngoài miệng lại nói: 

- Ta vô cùng tò mò, vì sao Kinh tế sử lại lao tâm lao lực đề cử hai người này bình phản vậy?

Lý Kỳ nói:

- Thứ nhất, phu thê Lý Minh Thành quan hệ không ít với ta, bọn họ gặp nạn sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn chứ; thứ hai, luật mới sắp tiến đến hai châu Đăng Lai, cho nên trong thiên hạ chỉ e không ai hi vọng có thể sớm ngày đến vùng Càn Khônsáng chói như hai châu Đăng Lai hơn ta đâu; thứ ba, Thái sư vẫn luôn muốn khôi phục lại quan hệ với Triệu thị, ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt.

Thái Du là kẻ cực kỳ háo sắc, suy bụng ta ra bụng người, gã càng thêm tin tưởng vào lý do đầu tiên của Lý Kỳ, ha ha nói:

- Kinh tế sử thật sự là một người đa tình mà, có bốn vị kiều thê rồi mà còn chưa đủ.

Thằng nhãi này thật thích vấy bẩn Thanh Chiếu tỷ tỷ ta mà. Lý Kỳ cau mày nói:

- Kính xin Anh Quốc công tự trọng, mặt mũi Lý Kỳ ta thì không đáng nói, ít nhất là ở trước mặt ngài, nhưng phu thê Triệu Minh Thành lại vô cùng coi trọng thanh danh của mình đó.

Lý Kỳ càng nói như vậy, Thái Du càng cảm thấy giữa Lý Kỳ và Lý Thanh Chiếuchắc chắn có mờ ám. Tuy rằng Lý Thanh Chiếu đã đến tuổi trung niên, nhưng khí chất vẫn như cũ, mỹ mạo như trước, khóe miệng lại nở nụ cười dâm đãng, nói:

- Muốn ta đáp ứng ngài cũng được, nhưng ngài nhất định phải đáp ứng một điều kiện của ta trước?

Lý Kỳ sao lại không biết chút tâm tư này của gã chứ, trong lòng giận dữ, cười lạnh nói:

- Có muốn ta tặng cho ngài thêm bốn tờ Thánh chỉ làm chứng cứ bỏ vợ hay không?

Thái Du nghe thấy bốn tờ Thánh chỉ thì nhất thời có chút nóng nảy nha! Ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói:

- Việc này quan hệ trọng đại, Xu Mật Viện chúng ta phải bố trí chặt chẽ, Tam nha các vị chờ mệnh là được, những chuyện còn lại cũng đừng hỏi nhiều.Lý Kỳ đã nói xong những gì nên nói, đứng dậy nói:

- Vậy tại hạ cáo từ trước.

- Tiễn khách.

Nhưng mà, ông trời cũng không cho Thái Du nhiều thời gian suy nghĩ, ngày hôm sau, tin báo nguy của Lai Châu đã đến Kinh thành. 

Sau khi Tống Huy Tông biết được, long nhan đại nộ, lập tức triệu tập quần thần. Trong đại điện, ông ta vỗ bàn giận dữ hét lên:

- Thật là buồn cười, thật là buồn cười, một tên thất phu nho nhỏ mà dám phạm thượng, trẫm tuyệt đối không tha cho hắn ta. Còn tên Tri phủ Đăng Châu kia cònđáng giận hơn cả phản tặc, lập tức cách chức điều tra, hồi kinh chịu thẩm.

Từ sau cuộc khởi nghĩa Phương Lạp, Tống Huy Tông vừa sợ vừa hận những người này, dù sao thì Phương Lạp cũng đã để lại vết sẹo không thể xóa nhòa trong lòng ông ta rồi.

Chuyện này còn không phải nhờ vào hồng phúc của ông ư. Trong lòng Lý Kỳ bất đắc dĩ vô cùng, ánh mắt lại liếc sang Thái Du. Thật ra không bao lâu sau khi thư báo nguy của Lai Châu đến kinh, Thái Du đã đến tìm Lý Kỳ, đáp ứng thỉnh cầu của Lý Kỳ, thật ra việc này cũng nằm trong dự liệu của Lý Kỳ, bởi vì hắn đã cho Thái Du nhiều lợi ích rồi, hắn tin chắc trong tình huống có lợi ích tuyệt đối như vậy, Thái Du sẽ không cự tuyệt hắn. Đồng thời Thái Du cũng đã gặp Nhạc Phi và Ngưu Cao, nghe thấy kiến nghị của bọn họ, hơn nữa có Lý Kỳ ở bên cạnh dụ dỗ, trong lòng gã giống như đã được uống Định tâm hoàn vậy, chỉ chờ lãnh binh xuất chinh thôi.Quả nhiên, Thái Du đột nhiên đứng ra, vái dài nói:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần cho rằng việc này cấp bách, nên nhân lúc phản tặc còn chưa lớn mạnh mà xuất binh trấn áp, để tránh hậu hoạn về sau.

Tống Huy Tông ừ một tiếng, nói:

- Không biết ái khanh có thượng sách gì để bình phản?

Thái Du nói:

- Vi thần nguyện đích thân dẫn binh xuất chinh.

Sau khi Đồng Quán nghe xong, trong lòng cười thầm, chỉ dựa vào Thái Du ngươi thì chuyến này chắc chắn đại bại trở về. Đến lúc đó, còn phải phiền tới bản vương giúp ngươi thu thập tàn cuộc.- Hửm? Ái khanh có nắm chắc không?

Thái Du bình tĩnh cười nói:

- Phản tặc nho nhỏ sao có thể sợ hãi chứ! Vi thần chỉ cần hai người tương trợ, dẫn theo tám ngàn người hành quân cấp tốc là có thể tiêu diệt phản tặc.

Tuy rằng Nhạc Phi mạnh mẽ yêu cầu chỉ mang theo ba ngàn binh mã đi, nhưng Thái Du cảm thấy quá ít, vốn dĩ gã còn định mang theo bảy tám vạn nhân mã theo nữa, may mà được đám người Nhạc Phi ra sức khuyên can, hai bên thương lượng cò kè rồi mới quyết định mang theo tám ngàn nhân mã.

Quần thần vừa nghe đều cảm thấy Thái Du có chút kiêu căng, nhưng đây là chức trách của Xu Mật Viện, bọn họ cũng không tiện xen miệng vào.Tống Huy Tông cau mày nói:

- Không biết hai người này là ai?

- Chỉ huy sứ Thần Vệ Quân Nhạc Phi và Chỉ huy sứ Long Vệ Quân Ngưu Cao. 

- Nhạc Phi?

Tống Huy Tông khẽ nhíu mày, nói:

- Tên này nghe rất quen.

Lý Kỳ vội nói:

- Hồi bẩm Hoàng thượng, đại thắng Lan Châu lần trước là do Nhạc Phi này dẫn quân diệt sạch quân Tây Hạ.- Đúng đúng đúng, trẫm nhớ ra rồi, người này đích thực là một tướng tài.

Tống Huy Tông liên tục gật đầu.

Đồng Quán đột nhiên đứng ra, nói:

- Anh Quốc công, hai người này chỉ mới bộc lộ chút tài năng, kinh nghiệm còn ít, ngài chỉ dẫn theo bọn họ, chỉ e có chút không ổn thỏa.

Thái Du cười nói:

- Một mao tặc nho nhỏ, chỉ cần hai người này là đủ. Nếu phái Quảng Dương Quận Vương đi mới thật sự là giết gà mà dùng dao mổ trâu.

Đồng Quán nghe gã nói vậy, cũng lười nói nhiều nữa.

Tống Huy Tông cũng là một Hoàng đế không nghĩ gì trong đầu cả, nghe Thái Dunói vân đạm phong khinh như vậy, ngược lại cũng ra vẻ mình chuyện lớn hóa nhỏ, khẽ cười nói:

- Vậy được, hiện tại trẫm bổ nhiệm khanh làm Bình Đông Tuyên Phủ Sứ, Nhạc Phi, Ngưu Cao làm Tả Hữu Tiên Phong, lĩnh tám ngàn Cấm quân lập tức lên đường đi Đăng Châu bình loạn.

- Chúng thần lĩnh mệnh.

Cho đến lúc này, Lý Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng hắn hiểu, lần xuất chinh này, ngoài mặt là Thái Du giữ ấn, nhưng thật ra là Nhạc Phi lần đầu giữ ấn, đây cũng là lúc kiểm nghiệm thực lực của Nhạc Phi.

Bình luận

Truyện đang đọc