BẠCH NGUYỆT QUANG, HẮC TRÀ XANH - CỬU TRỌNG TUYẾT

Minh Yên nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cô chớp chớp đôi mắt to đen trắng rõ ràng, cười khanh khách gật đầu.

Úc Hàn Chi giơ bài lên, lãnh đạm tự phụ mở miệng: "500 vạn.”

Đại lão vừa mở miệng trực tiếp tăng thêm 200 vạn, nhất thời khiến một đám con gái Nam thành tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, con nuôi Úc gia này rốt cuộc thừa hưởng bao nhiêu di sản hải ngoại, vì Minh Yên mà vung tiền như rác vậy?

Ngày thường nhìn bọn họ hào nhoáng, nhưng kì thực trên tay làm sao có nhiều tiền như vậy? Mỗi ngày chi phí ăn uống đều phải so sánh, cũng không phải trong nhà có quặng mỏ, sao có thể lãng phí tiền bạc như vậy được?

Giá của bộ bình thuốc lá bạch ngọc thời nhà Thanh này đã vượt qua giá thị trường gấp đôi, những người khác đương nhiên sẽ không ra giá nữa, vì thế bộ sưu tập đầu tiên trực tiếp bị Úc Hàn Chi mua lại.

Minh Yên liếc mắt nhìn Hoa Tư một cái, thấy cô ta nghiêng người nhìn về phía Úc Hàn Chi, cô xấu xa nghiêng người về phía trước ngăn trở tầm mắt của cô ta.

Hoa Tư tức giận đến mặt đều xanh mét, phẫn nộ quay đầu lại, thấy ánh mắt trầm tư của Lam Hi rơi vào trên người cô ta, có chút xa lạ, nhất thời kinh hãi một chút.

Sau đó phần lớn bộ sưu tập là đồ chơi xiếc, Minh Yên không quá hứng thú, Úc Hàn Chi mua một kiện bình sứ Thanh Hoa Sơn Thủy thời Thanh Đạo Quang nhà Thanh cùng Văn Phòng Tứ Bảo truyền thống, Tiêu Vũ mua vài món ngọc khí mỹ nhân muôn hình vạn trạng, Lam Hi mua không nhiều lắm, cũng chỉ mua hai món, có điều ngoại trừ Minh Yên mua bộ bình thuốc lá kia bị Úc Hàn Chi nâng giá, những người khác cũng không ngốc, giá giao dịch đều thấp hơn giá thị trường.

Vì thế một đám ăn chơi trác táng phát hiện, tùy tiện kêu chơi đi, dù sao cũng có ba vị đại lão ở đây, thứ tốt như thế nào cũng không rơi vào trong tay bọn họ.

Không mua được bộ sưu tập đám công tử bột nhỏ giọng buôn chuyện.

"Con nuôi Úc gia rốt cuộc thừa hưởng bao nhiêu di sản hải ngoại? Rải tiền như rác vậy sao?”

"Phùng má giả làm người mập đi, bằng không làm sao dỗ được Minh Yên?"

"Cái người tên Tiêu Vũ kia có lai lịch gì? Không phải là được phú bà bao dưỡng chứ?”

"Anh em, có cảm thấy ba người này giống như đang cưng chiều Minh Yên không?"

"Hắc, anh đừng nói, có chút mùi vị kia."

"Nói đi cũng phải nói lại, các người có cảm thấy Minh Yên còn đẹp hơn trước kia không. Không nói ra được cảm giác.”

"Haha, tôi ngược lại cảm thấy cô ấy còn thú vị hơn trước kia nhiều, vừa đẹp vừa quyến rũ lại thú vị, ngồi chờ cô ấy chia tay với con nuôi Úc gia."

“Ngồi chờ hai người chia tay!”

......

Minh Yên thấy phần lớn bộ sưu tập đều được bán ra ngoài, tuy rằng thấp hơn so với giá thị trường, nhưng thời kỳ không bình thường, Hoa Tư cũng không tính là thiệt thòi lớn.

"Còn muốn mua sao?" Úc Hàn Chi thấy cô nhàm chán nắm chặt ngón tay út của anh chơi đùa, mỉm cười hỏi: "Có phải hơi nhàm chán hay không?”

Minh Yên gật đầu, cô mới không ngốc, hiện tại Hoa Tư là nhân tình Úc Hàn Chi, tiền đều rơi vào trong túi Hoa Tư rồi, ngày sau tính đến món nợ, cô cũng không có kết quả tốt, mua cho ba cô một bộ bình thuốc lá làm kỉ niệm là đủ rồi, còn cái khác một chút cũng không muốn mua.

"Nói chuyện nhàm chán, chúng ta trở về trước đi." Úc Hàn Chi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mệt mỏi, mắt phượng hơi sâu, anh nắm lấy tay cô, đứng dậy dẫn cô rời đi.

Minh Yên vội vàng lộ ra nụ cười, xách váy dài của mình, vui vẻ đi theo phía sau Úc Hàn Chi, rời khỏi phòng đấu giá lầu hai.

Minh Yên vừa đi, trong nháy mắt khung cảnh cũng có chút vắng vẻ, vốn không ít đám công tử bột chính là hướng về phía Minh Yên, muốn nhìn bộ dáng đệ nhất mỹ nhân cao cao tại thượng ngày xưa giờ nghèo túng, kết quả lần này, đừng nói là nghèo túng, quá khứ gọi là hào quang chói mắt, so với trước kia càng xinh đẹp hơn, nhất thời chua xót không chịu nổi, nhìn thấy con nuôi Úc gia kia dù nhìn thế nào cũng không vừa mắt.

Ngay khi Úc Hàn Chi mang theo Minh Yên rời đi, trong nháy mắt mọi người trong nhóm liền chua xót bắt đầu diss Úc Hàn Chi.

Minh Yên không có thời gian xem tin tức, cuối tuần Tiêu Vũ phải đi tham gia chương trình tạp kỹ, cô không cần đến đoàn làm phim, cũng không cần diễn thử, về đến nhà, thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, thay váy rộng thùng thình ở nhà, rồi nằm trên sofa ăn khuya.

Lúc Úc Vân Đình trở về đã thấy trước mặt cô bày một đống đồ ăn khuya, chay, mặn đều có cả.

Anh trai anh cũng không đi làm việc, mà cầm một quyển sách, dùng giọng nói trầm thấp gợi cảm nhàn nhạt đọc sách, Minh Yên lười biếng nằm trên sô pha nghe anh trai anh đọc sách, giống như một con mèo hưởng thụ kiều quý.

Úc Vân Đình vừa thấy vừa chua vừa chát, anh trai anh sao có thể coi trọng Minh Yên đây? Ngoại trừ mặt ra Minh Yên cũng không có ưu điểm nào mà!

"Đã về rồi?" Úc Hàn Chi thấy anh ta thì quay đầu lại, gấp quyển sách dày cộp đặt sang một bên, thản nhiên nói: "Buổi tối thấy em không ăn bao nhiêu, vừa vặn cùng ăn chút đồ ăn khuya với Minh Yên đi.”

Thấy Úc Vân Đình đã trở về, Minh Yên vội vàng đứng lên, quy củ ngồi xuống, hỏi: "Buổi đấu giá đã kết thúc rồi sao?”

Úc Vân Đình gật đầu, Minh Yên cùng Úc Hàn Chi rời đi, Tiêu Vũ cũng đi theo, những đồ sưu tập đấu giá phía sau đều được bán với giá rất thấp.

"Hai người đi được nửa giờ là xong rồi, anh, bộ sưu tập đấu giá là đưa đến Thẩm trạch hay là đưa đến nơi này?"

"Đưa đến Thẩm trạch." Úc Hàn Chi thản nhiên nói.

"Các người nói chuyện đi, tôi đi ngủ trước." Minh Yên thấy đêm đã khuya, cũng không tiện tiếp tục ở cùng hai anh em Úc gia nữa, nên cô đứng dậy lên lầu ngủ.

Minh Yên vừa đi, Úc Vân Đình muốn nói lại thôi chỉ nhìn Úc Hàn Chi.

"Có chuyện thì nói." Úc Hàn Chi đứng dậy đi pha cà phê, đêm nay cùng Minh Yên đi đến buổi đấu giá, trở về lại bị cô quấn quýt đọc sách, có một số công việc chưa xử lý xong, buổi tối hiển nhiên là phải tăng ca.

“Anh, chuyện Minh gia có phải dừng lại ở đây hay không?” Úc Vân Đình có chút phẫn nộ bất bình, năm đó Minh Hòa Bình hại anh trai anh thảm như vậy, hiện giờ cứ như vậy sống chết mặc bay rồi hả? Ngay cả kẻ đứng sau màn cũng không tra ra được.

"Minh Hòa Bình có nhiều bộ sưu tập như vậy một nửa là đoạt từ Thẩm gia. Chúng ta sẽ phải tốn tiền để mua về?”

Tầm mắt lạnh như băng của Úc Hàn Chi đảo qua, Úc Vân Đình lập tức im lặng.

"Lời này sau này không cần nói nữa, ông ta đã vào tù, mười năm lao ngục khổ sai không phải người bình thường có thể chịu đựng được, có đôi khi sống còn khó chịu hơn so với chết." Giọng Úc Hàn Chi lạnh thêm vài phần.

"Còn Minh Yên thì sao? Thật cưng chiều cô ta như vậy sao? Cô ta là con gái mà Minh Hòa Bình yêu thương nhất.”

Mắt phượng Úc Hàn Chi nheo lại, anh bưng cà phê lên lầu.

*

Hai ngày cuối tuần, sáng sớm Minh Yên đã bị Úc Hàn Chi gọi đi chạy bộ, buổi sáng người đàn ông làm việc, cô đọc kịch bản, buổi chiều đọc sách, buổi tối còn phải xem qua video trực tiếp Tiêu Vũ gửi tới, hai ngày thoáng cái đã qua.

Thứ hai Tiêu Vũ trở về Nam Thành, ngay sau đó chính là ngày quay cuối cùng của bộ phim.

Cảnh cuối cùng cực ngược, coi như là khó diễn nhất, cả hai đều chết vì tình. Minh Yên không khóc nổi. Cảnh quay bị mắc kẹt cả buổi sáng. Không chỉ có Quách Đạo nóng nảy, ngay cả Tiêu Vũ cũng có chút gấp gáp, kéo cô sang một bên để nói về cảnh quay.

"Lúc cô khóc biểu cảm không đúng, không phải quá tê dại thì chính là quá cố ý, không cảm giác được đau khổ đến tan nát cõi lòng, biết không?" Tiêu Vũ cho cô xem clip do trợ lý quay, cảnh khóc của Minh Yên đẹp đến khó tin, nhưng chính là không có bao nhiêu tình cảm, giống như một mỹ nhân gỗ.

Đối với cặp CP này, những cảnh quay trước đều cực kì đẹp mắt, đến cảnh cuối cùng, Quách Đạo đương nhiên cũng hy vọng thập toàn thập mỹ, vì thế cảnh này quay mãi cũng không xong.

Bản thân Minh Yên cũng có chút ngây thơ.

Cô lớn lên trong một cái bình mật ong, làm sao có thể khóc với cảm xúc thật?

Cho dù trong mơ cô nhìn thấy trạng thái thê thảm của mình, nhưng cảnh trong mơ đứt quãng, rất nhiều chi tiết cũng nhớ tương đối mơ hồ, chính là bởi vì thật sự chết trong mơ một lần, tâm chí của cô ngược lại vô cùng kiên cường, nên không thể gào khóc đến tan nát cõi lòng được.

"Tưởng tượng cảm giác mất đi tình yêu của mình mãi mãi?"

Minh Yên cười nhạo ra tiếng, bởi vì khóc cả buổi sáng, ánh mắt đều có chút sưng lên, nên nụ cười này làm đôi mắt cô trở nên khó chịu.

Cô cũng không có phấn đấu quên mình, thiêu thân lao đầu vào lửa mà yêu một người, thật sự không tưởng tượng nổi.

"Cô cũng chưa từng đặc biệt thích một người?" Tiêu Vũ nói với cô nửa ngày, thấy cảnh cô khóc chính là thiếu chút gì đó, đột nhiên liền hiểu được, bạn học Minh Yên đệ nhất mỹ nhân Nam thành, nói cái gì mà tình sử phong phú, kỳ thật căn bản cũng chưa từng yêu một ai đến tan nát cõi lòng. Cho nên cô và Úc Hàn Chi hoàn toàn không giống như vẻ bề ngoài.

Cảnh này không qua được, Quách Đạo đi quay cảnh CP chính, Tiêu Vũ dạy cả buổi chiều, dạy đến suýt nữa ngã quỵ, cảnh này cuối cùng cũng qua rồi.

Hai người đồng thời quay xong cùng lúc. Bởi vì các diễn viên chính khác trong đoàn làm phim còn đang quay phim, nên cũng không có làm bữa tiệc chia tay, Lâm Văn chạy đi mua hai bó hoa tươi, trợ lý Tiêu Vũ mua một cái bánh ngọt, hai người quay phim, làm phó CP phát kẹo lần cuối.

"Đi, tôi mời cô ăn cơm chúc mừng thành công đầu tiên của cô, hôm nay hẳn là song hỉ lâm môn." Tiêu Vũ cười nói.

"Song hỉ lâm môn?" Minh Yên bị cảnh cuối cùng tra tấn kiệt sức, thấy anh ta nói song hỉ lâm môn, lập tức phấn chấn lên: "Có tin tức gì về chương trình tạp kỹ sao?”

Tiêu Vũ cười gật đầu. Buổi chiều anh ta đã gọi điện thoại nói chuyện với đoàn làm phim, lấy thù lao làm điều kiện, cuối cùng đối phương cũng đồng ý cho anh ta thêm một người mới cùng nhau tham gia chương trình tạp kỹ, làm khách mời thường trú.

Tối nay Minh Yên hẳn là có thể nhận được tin tốt lành này.

Đang nói, Lâm Văn vừa liều mạng vẫy tay với Minh Yên, vừa tiếp tục trả lời điện thoại: "Được, không thành vấn đề, hợp đồng cụ thể chúng tôi sẽ xác nhận một chút, rồi trả lời cho anh.”

Lâm Văn cúp điện thoại, hưng phấn nói: "Minh Yên, có một chương trình tạp kỹ điểm danh muốn mời cô làm khách mời thường trú, đội ngũ sản xuất vô cùng nổi tiếng, khách mời đều là những ngôi sao lớn, hơn nữa thù lao cũng không thấp.”

Lâm Văn nói xong nhìn thoáng qua Tiêu Vũ.

"Bao nhiêu? Không cần cố kỵ Tiêu Vũ, chương trình tạp kỹ này chính là anh ta giới thiệu.” Hai mắt Minh Yên phát sáng.

"Một mùa 500 vạn. Tổng cộng làm năm tập, tương đương với một tập 100 vạn.” Mức thù lao này đã gần ngang với mức của nghệ sĩ hạng nhất trong các chương trình tạp kỹ, đương nhiên thù lao của một tuyến, siêu hạng đều là mấy chục triệu. Lâm Văn phỏng chừng thù lao phim của Tiêu Vũ khoảng 30 đến 50 triệu.

Trong nháy mắt Minh Yên đã hưng phấn đánh Tiêu Vũ một cái, nói: "Buổi tối tôi mời khách, đi, tùy tiện ăn, tùy tiện uống.”

"Được." Tiêu Vũ mỉm cười: "Vậy tôi sẽ gọi đồ ăn đắt tiền.”

“Ăn thoải mái!”

Vì thế Minh Yên mời khách, mang theo Lâm Văn, Tiêu Vũ lại mang theo trợ lý, nhóm người đi vào một nhà hàng rượu rất lãng mạn.

Mọi người ăn uống đến hơn 10 giờ tối, cho đến khi Lâm Văn nhận được điện thoại của Úc Hàn Chi.

"Minh Yên đâu?" Giọng nói của người đàn ông mang theo một chút tức giận.

Lâm Văn giật mình một cái tỉnh một nửa rượu, Úc, Úc, thiếu? Minh Yên không gọi về sao?

Bình luận

Truyện đang đọc