BẠCH VƯƠNG THƯỢNG TIÊN


Ngày hôm sau.
Khuôn viên phòng dược, tiểu tử mồ côi đang phơi thuốc cùng lão gia nhân.

Thích Tử Sa trong bộ đồng phục bích lợt thập phần tinh tươm cất bước đến, miệng hát nghêu ngao.

Bầu trời hôm nay thật đẹp làm sao a a ê ê..
Thấy vị sư huynh của mình hôm nay tâm trạng tốt, tiểu tử mồ côi cũng vui lây.

Ngưng đảo thuốc đứng dậy cười xòa với y.
"Ha xin chào Sa sư huynh, đã lâu không gặp.

Huynh hôm nay đến bốc thuốc gì, đệ lấy giúp huynh nha?"
Thích Tử Sa không trả lời liền mà cúi thấp xuống chút đem mặt to áp sát vào mặt tiểu tử mồ côi, hai mắt trợn tròn lên nhìn sâu vào mắt nó, giọng nói rất nhỏ nhưng nhấn âm lại vô cùng nặng.
"Có thật là đã lâu không gặp?"
"A, nói chuyện thôi mà có cần kê sát tới vậy không?"
Tiểu tử mồ côi kinh sợ vội giật lùi ra sau hai bước, hai bàn tay giơ ra trước chắn ngang mặt mình, né tránh cái ánh mắt đáng sợ dò xét của ai kia.
"Ha ha Sa sư huynh đương nhiên là thật rồi, nửa tháng nay huynh đâu có đến đây, từ cái đợt bị trúng tà lần trước.

Huynh thật mau quên nha."
Thích Tử Sa không mau quên, y chỉ là muốn âm thầm kiểm chứng lời nói của sư phụ, xem ra sáng ngày hôm qua kẻ tới tìm y là đồng bọn của gã pháp sư kia thật rồi.
Thỏa mãn yên tâm y tằng hắng một tiếng đứng thẳng người lại như cũ, tay chắp sau đít, chuyển đề tài.
"À hôm nay sư huynh tới đây có chút việc muốn hỏi đệ."
"Việc gì a Sa sư huynh?" Tiểu tử mồ côi vẻ mặt nghiêm trọng, đối phương không phải đã nghe ra được cái gì rồi tới đây tra hỏi nó chứ hả.
"Đệ hốt cho ta ít thuốc mát giải nhiệt cơ thể đi, dạo này thời tiết có chút nóng."
Tử Sa bình thản nói.
Tiểu tử mồ côi mặt nghệch ra, không phải tới tra hỏi nó chuyện hốt nhầm thuốc lãng quên.

Hóa ra chưa bại lộ.

Tiểu tử thở phào nhẹ nhõm nở nụ cười sáng lạng.
"Ha ha Sa sư huynh không cần khách sáo như vậy, chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ thôi mà, để đệ hốt ngay lập tức."
Nói rồi tiểu tử mồ côi nhanh chân chạy ào vào trong.

Mồ hôi lạnh tích tắc nhỏ giọt trên đỉnh đầu Tử Sa.

Y mím môi nghiến lợi.
Hừ tiểu tử thối này dám chê chủng loại của lão tử nhỏ sao.

Bữa nào có cơ hội lão tử liền biến thành con thỏ khổng lồ dọa chết ngươi.
"Tử Sa ngươi không lo hầu hạ Thượng tiên đến đây làm gì?"
Lão gia nhân tay bê mẹt thuốc đã đủ nắng bước tới.

Tử Sa quay sang đối diện với ông.
"Tử Sa, ngươi cầm gói thuốc này về sắc cho người ấy dùng"
"Ơ...đây là thuốc gì ông lão, sư phụ ta rất khỏe, đâu có bệnh?" Y tròn mắt nhưng tay vẫn cầm lấy gói thuốc.
"Hừ, tên tiểu yêu nhà ngươi đúng là vô tâm vô phế.

Thượng tiên vì ngươi bị thương hết lần này đến lần khác hao tổn rất nhiều tiên khí, mới hôm qua đem ngươi từ hang núi trở về lão lại nhìn thấy trên khuỷu tay người có một vết thương, rồi còn nội thương trong thân nữa, chẳng phải đều do ngươi gây ra cả sao.

Ngươi tưởng Thượng tiên là mình đồng da sắt, tiên khí của người là vô hạn chắc, khụ khụ..."

Tiểu tử mồ côi chạy ra nhét vội thêm một gói thuốc nữa vào tay sư huynh rồi quay sang vỗ vỗ tấm lưng khòm của ông lão, gấp gáp một bộ:
"Lão gia nhân có gì từ từ nói, đừng gấp giận hại thân thể a."
Thích Tử Sa cả gương mặt âm trầm, y là thực sự không để ý đến điều này, việc duy nhất y để ý là làm sao chiếm được hoàn toàn trái tim của Dạ Xuyên, để hắn vĩnh viễn thuộc về mình.
"Tiểu yêu kia, ngươi ngây ra đó làm gì, còn không mau quay về cốc chăm sóc cho thượng tiên.

Trong đó có một số vị bổ huyết, cứ theo toa mà sắc cho người dùng mỗi ngày."
"Được, ta hiểu rồi, đa tạ ông lão nhắc nhở."
Nói xong Thích Tử Sa nhanh chóng rời đi, tiểu tử mồ côi bên cạnh buông một câu.
"Chắc tại Sa sư huynh lúc trước uống nhầm thuốc mất trí nên vô tâm vô phế, đều tại con mà ra."
Lão gia nhân cốc đầu nó một cái hừ lạnh.
"Ngươi ngáo à, thuốc kia chỉ xóa kí ức liên quan gì đến tính cách của y, là tại y vì bản thân mình quá nhiều."
Nhìn theo bóng dáng thiếu niên khuất ngoài cửa ngõ lão gia nhân thở hắt ra một hơi.
"Hừ, không biết sau này có gây ra họa gì cho Thượng tiên nữa không, đúng là nghiệt duyên mà."
....
Màn đêm buông xuống phủ trùm Hương Vân cốc.

Lãnh Dạ Xuyên ngồi bên bàn gỗ, tay to cầm cuốn sách.

Thích Tử Sa bước vào tay bé bê theo một bát thuốc nóng đặt xuống mặt bàn.
"Sư phụ, ta sắc thuốc xong rồi nè, ngươi mau uống."
Nhìn vào bát thuốc bốc hơi nghi ngút, khóe miệng nam tử hiện ý cười: "Sa nhi không cần nhọc lòng, vết thương của vi sư đã khỏi."
"Sư phụ, nhưng còn nội thương của ngươi nha.

Ta đêm đó ở hang núi lỡ tay đánh ngươi một trưởng...xin lỗi!"
Thiếu niên vẻ mặt day dứt, âm cuối đã nhỏ xíu xem ra vô cùng hối lỗi rồi đi.
Sáng này tới dược phòng lão gia nhân thế nào mắng y một trận.

Dạ Xuyên ngay thẳng chính là cám ơn lão còn không kịp.

Tay to đặt cuốn sách xuống mặt bàn, Dạ Xuyên nhìn thiếu niên đang ái ngại mà khẽ bảo:
"Sa nhi, mau lại đây."
Thích Tử Sa chậm bước đến trước Dạ Xuyên.

Hắn vòng tay ra sau ôm eo đồ nhi kéo sát tới thêm một chút, trầm giọng:
"Muốn Sa nhi đút cho."
"A."
Sư phụ ngươi thế nào hôm nay còn biết làm nũng với ta, thực đáng yêu quá đi.
Đáy mắt thiếu niên hiện kinh hỉ lớn, tay run run bê lấy bát thuốc kề vào bên khóe miệng nam nhân tuấn tú ấy.
"Sư phụ, mau uống."
Dạ Xuyên mặt không đổi sắc bảo: "Thuốc này phải đút bằng miệng mới đạt hiệu quả cao nhất, lão gia nhân không nói với con à?"
"Ơ không ạ."
Thiếu niên lắc đầu cả gương mặt từ vành tai tới gò má đều đã đỏ bừng, y vội làm theo yêu cầu của sư phụ hớp lấy một ngụm thuốc, bàn tay run rẩy vươn ra nhưng chưa chạm vào được gương mặt của hắn nước thuốc kia đã nuốt xuống yết hầu của y mất rồi.
"Ực."
Thiếu niên vội kêu lên một tiếng: "A sư phụ, ta lỡ nuốt rồi, để ta làm lại."
Thiếu niên lại hớp thêm một ngụm khác, vừa vào miệng cư nhiên lại nuốt tuột vào bụng, động tác lặp lại đến tận mấy lần chỉ bởi vì y quá căng thẳng khi đứng trước nam nhân mình yêu thích.
Dạ Xuyên thở hắt ra một hơi: "Sa nhi con thật hậu đậu."
"Sư phụ, để ta làm lại lần nữa."
Thiếu niên xem đó như lời trách mắng càng sợ đối phương thất vọng y vội vàng ụp mặt vào bát thuốc muốn hớp thêm một ngụm.
Dạ Xuyên lấy tay đỡ trán cười khổ trong lòng: "Thuốc còn đâu nữa?"
Tử Sa vội nhìn vào bát thuốc quả nhiên chỉ còn có vài giọt đọng lại, mồ hôi rơi lộp độp trên mặt y.

Ách, ta sao lại uống hết thuốc của sư phụ rồi?
"Ha sư phụ, để ta sắc lại bát khác cho ngươi."
Nói đoạn thiếu niên quay lưng rời đi.

Dạ Xuyên đã thình lình vươn tay kéo người về lại trong lòng, ghé sát tai mà rót mật.
"Sa nhi, đã đến giờ đi ngủ, mai rồi sắc bát khác không muộn."
Thiếu niên vành tai nóng đỏ, Dạ Xuyên không đợi thêm bế thốc y lên mang về chiếc giường trúc gần đó đặt xuống, ánh mắt hai sư đồ nhìn nhau không rời.

Thiếu niên phát hiện ra sư phụ ngày càng biết chọc người.

Dạ Xuyên lại phát hiện ra mình ngày càng muốn chiếm hữu đồ nhi hơn.

Khao khát đối phương mãnh liệt, cả hai giờ khắc này chỉ muốn lập tức dung hợp thành một thể.
"Sư phụ, ngươi còn giận ta không? Lâu nay ta chỉ chăm chăm tìm cách chiếm đoạt ngươi chưa từng thật sự quan tâm tới sức khỏe của ngươi, ta quả như lời lão gia nhân nói đem ngươi xem thành mình đồng da sắt.

Ta càng không tinh tế được như một số người vì thế thường xuyên làm ngươi tức giận phật lòng.

Ta sợ sự kém dở của bản thân sẽ làm cho ngươi sinh ra chán ghét.

Vì thế ta lỡ làm sai điều gì trái ý với ngươi xin hãy nói thẳng với ta, ta sẽ sửa đổi sẽ học hỏi thêm để phù hợp với ngươi hơn."
Dạ Xuyên mỉm cười vuốt ve gương mặt thiếu niên đang nằm dưới thân hắn.
"Sa nhi của ta trưởng thành thật rồi.

Nói năng đâu ra đấy còn nhận ra chỗ kém dở của bản thân.

Sa nhi đáng yêu vậy vi sư làm sao chán ghét cho được."
"Sư phụ ngươi cứ nói mấy lời này ta sẽ ngày càng ỷ lại vào ngươi đó." Lệ rời khóe mi.

Thiếu niên khóc trong hạnh phúc.
Dạ Xuyên hôn lên môi y một ngụm hơi thở nóng bỏng: "Ỷ lại càng tốt, Sa nhi chỉ thuộc về Dạ Xuyên."
"Ưm ân..." Thiếu niên rên khẽ bờ môi sượt ra.

Dạ Xuyên tiếp tục nói điều quan trọng.
"Sa nhi đợi thêm một thời gian nữa, sau khi giao lại chức trưởng môn cho Ngải Tử Ưu, vi sư cùng con sống ẩn cư, con thấy thế nào?"
Cả gương mặt của thiếu niên bừng sáng lấp lánh, bật miệng reo lên: "Sư phụ, ta thích, ta thích lắm.

Chờ đợi câu nói này từ lâu lắm rồi, cuối cùng ta và ngươi cũng có thể sống riêng với nhau."
"Phải, về một nơi chỉ có hai ta, nửa phần đời còn lại chỉ sống vì con."
Sa nhi!
Sư phụ!
Hai vầng trán áp cùng một chỗ.

Dạ Xuyên gọi tên đồ nhi.

Đồ nhi gọi sư phụ.

Hai người họ trao nhau dòng hơi thở nóng bỏng tha thiết.

Âm thanh núc lưỡi vang lên trộn lẫn tiếng rên khẽ, Tử Sa chìm đắm trong nụ hôn ướt mềm cùng sư phụ.
Lúc này bỗng có tiếng bước chân chạy lịch bịch trên chiếc cầu mây dồn đến.

Hai sư đồ vội tách nhau ra, Dạ Xuyên còn nhanh hơn một bước kịp rời khỏi giường, môn đệ kia cũng vừa chờ tới cửa, gương mặt trắng bệch, thở hồng hộc.
"Bạch sư phụ sự không hay rồi, bọn thuộc hạ của pháp sư Yên Đô đang tấn công Tàm viện.

Thỉnh người mau đến!"
Dạ Xuyên quay nhìn kẻ đang ngồi ngốc ở trên giường: "Sa nhi con ở lại đây."
"Sư phụ, ta cũng là đệ tử Trúc Lâm, để ta phụ giúp một tay với mọi người." Thiếu niên phản đối ở lại, vội vã tụt xuống giường.
Lãnh Dạ Xuyên đột nhiên quát lớn: "Không được, đây là mệnh lệnh."
Lại quay nhìn môn đệ kia: "Con ở lại đây trông chừng y, không cho y bước chân ra khỏi cửa nửa bước."
"Dạ, sư phụ!"
Dứt lời thân ảnh của Dạ Xuyên đã tan biến mất, không cho ai kia kịp có một hành động giúp đỡ nào.

Bờ môi thiếu niên run giật vì tức giận, bàn tay vô thức siết chặt không cam.
"Sư phụ ngươi đây rõ ràng xem thường ta, lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy, không cho ta có cơ hội kề vai tác chiến cùng ngươi.

Ngươi con mẹ nó rốt cuộc xem ta là cái gì, là cái gì chứ hả? Lãnh Dạ Xuyên."
Thiếu niên nghiến răng bất ngờ nện một đấm xuống mặt bàn, gỗ nứt toạc ra một đường tới lợi hại.

Môn đệ kia cả kinh vội lao tới vỗ vỗ bờ vai y an ủi xoắn xuýt.
"Sa sư đệ, sư phụ cũng vì lo cho an nguy của đệ, đệ mới nhập môn chưa được bao lâu vẫn là còn rất nhiều cơ hội thể hiện."
"Sư phụ lo cho ta nhưng ta cũng lo cho hắn mà, hắn vẫn xem ta là con nít lên ba tuổi cần phải ẵm bồng và ủ trong chăn sao.

Thật khiến lão tử tức chết." Tử Sa gằn giọng ẩn nhẫn.

Y muốn chứng tỏ cho sư phụ thấy y không hề yếu đuối như hắn tưởng.

Tại sao hắn vẫn cố chấp không hiểu.
"Tiểu sư đệ bình tĩnh, sư phụ hiểu, chắc chắn là hiểu mà.

Có gì đợi lát người trở về rồi nói rõ cũng không muộn.

Đệ ngồi xuống đây uống tách trà cho hạ hỏa đi." Môn đệ ấn bờ vai thiếu niên xuống ghế, đoạn nhanh tay rót một tách trà trên bàn.

Ngoài trời tối đen như mực.
(Chuyển cảnh)
Lúc này tại khuôn viên của Tàm viện, hai phe phái đang giáp chiến, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Một bên là Ngải Tử Ưu cùng hai ngàn môn đệ.

Một bên là hai trăm tên sát thủ cùng ba con quỷ hạt, chúng môn đệ số lượng áp đảo lại được rèn luyện bao lâu nay lấy mười chọi một cư nhiên bọn sát thủ chỉ có đường chết.
Ngải Tử Ưu cùng Tử Nham và hai môn đệ khác võ công nổi trội nhất trong số các môn đệ giao trọng trách hàng đầu, đối phó với ba con quỷ hạt.
Vốn chỉ cần thêm vài khắc nữa là có thể diệt sạch bọn chúng.

Nào ngờ bỗng từ đâu giữa màn đêm u tối, một âm thanh lạ vọng đến như xa như gần, văng vẳng bên tai khiến chúng môn đệ Trúc Lâm Phong một trận rét lạnh, hồn phách phiêu lạc lâng lâng.
"Đó là gì?
"Tiếng con gì thế nhỉ?"
Hai ngàn môn đệ xôn xao cùng quay nhìn về bốn hướng của đêm đen giăng bủa.
Ngải Tử Ưu thấy vậy quát lớn: "Mọi người đừng phân tâm."
Thế nhưng vô ích, một lời chẳng thể cảnh tỉnh, âm thanh kia vẫn văng vẳng từ màn đêm xa xăm vọng tới.

Ngược lại bọn thuộc hạ của pháp sư lại chẳng hề hấn gì, tứ chi càng thêm linh hoạt xông vào công kích, chẳng mấy chốc mà đảo ngược tình thế đánh đến chúng môn đệ thương tích khắp người.
Giữa khoảnh khắc sinh tử ấy một âm thanh trong trẻo vang lên tựa hồ như cứu rỗi linh hồn, cả thảy hiếu kì cùng hướng về mái hiên Tàm viện, đáy mắt hiện kinh hỉ lớn.
Dưới mái hiên có ba nam nhân uy phong tuấn lãng đồng ăn vận bạch y trắng tinh như tuyết nổi bật như sao sáng giữa trời đêm.

Người thổi sáo, kẻ đánh đàn.


Nam nhân còn lại tay cầm trường kiếm đáy mắt sâu thẳm chờ đón bóng quân thù.
Bật reo vang gọi sư phụ với vô vàn thương kính, chúng môn đệ hồ hởi tỉnh táo hẳn, xốc tinh thần nhất tề xông lên tiêu diệt gọn kẻ thù.
Bấy giờ trái phải hai hướng dưới mái hiên Tàm viện, kẻ địch từ đâu tiến tới như vũ bão nhiều tới không đếm xuể.

Dường như pháp sư Yên Đô đã huy động toàn bộ lực lượng cho cuộc chiến đêm nay.

Sợi tầm ma xé thịt giáng xuống, Lãnh Dạ Xuyên tả đột hữu xông, một tay trường kiếm một tay pháp khí chẳng mấy chốc mà bóng quân thù vơi đi hơn nữa.

Kẻ địch khiếp vía e dè.
Lúc này từ dãy hành lang bên phải viện, một bước chân trần chậm đến, gấu váy đung đưa phất phơ theo gió khuya lạnh toát.
Một tiểu cô nương váy xanh mắt đỏ, tay cầm theo một sợi xích dài kéo lê trên nền mái hiên vang lên âm thanh lét két.

Chậm tiến về phía nam nhân tuấn lãng đang ngồi đánh đàn.

Sợi xích vung lên một kích quất xuống nam tử ấy vội mang theo cổ cầm xoay người né tránh, để lại gạch lót nền vỡ vụn như tương.

Sợi xích chẳng hề mảy may dừng lại tiếp tục liên hồi tấn công tới tấp.

Nam tử ấy chẳng thể nào gảy đàn được nữa, ngón tay trắng như tuyết phải rời khỏi dây cung né tránh đòn sát chiêu liên hoàn.

Chỉ còn mỗi tiếng sáo chẳng đủ sức để thanh lọc đẩy lùi địch thủ.

Âm thanh ma quái lập tức vọng đến lấn át, chúng môn đệ lại rơi vào trạng thái ngờ nghệch, hoang mang tạo đường cho bọn sát thủ tấn công tới tấp.
"Sư phụ, để ta!"
Giọng nói bán manh kiều ngạo vang lên.

Thích Tử Sa bay đến chắn trước nam nhân tuấn lãng ấy, đáy mắt hắn mở to rồi rất nhanh ngồi xuống tiếp tục gảy đàn.

Tử Sa vừa lòng hả dạ khi cứu được sư phụ trong cơn nguy cấp.

Y chẳng hề mảy may biết sợ ngược lại hướng kẻ thù trước mặt tỏ vẻ khinh thường.
Trước mắt y là một cô bé chỉ độ mười tuổi, chân trần, váy trắng ngang đầu gối, tay cầm một sợi xích thật dài, còn dài hơn cả con bé đó nữa.

Có điều làm y rợn lại là cái ánh mắt vô hồn của nó nhìn y, ánh mắt như biển âm ti địa ngục đen tối xa xăm khiến người ta ám ảnh không dám nhìn vào.
"Khè."
Cô bé đột nhiên há miệng một chiếc lưỡi đen dài phóng vụt tới quấn lấy Tử Sa.

Y vội dịch sang né tránh, sợi xích trên tay cô bé vừa vặn chờ tới lực công kích không hề nhẹ tạo thành một vòng tròn khép kín chẳng mấy chốc mà quấn chặt lấy thân thể của Tử Sa, chẳng bỏ lỡ một nhịp lưỡi dài đen ngòm lần nữa phóng vụt tới trực vặt lấy cái đầu trên cổ thiếu niên đem về mà nhai nuốt.
Thiếu niên bị trói chặt hai tay không thể dùng kiếm, vội thi triển yêu thuật lạ thay vận khí mấy lượt cũng không thể thoát khỏi vòng xích của cô quỷ nhỏ, trong khi mắt đã nhìn thấy cái lưỡi đen ngòm của nó vươn tới trước mặt mình, mồ hôi tiết đầy sống lưng, thiếu niên một thân rét lạnh.

Đáy mắt kinh hoàng.
"Rẹt."
Giữa khoảnh khắc sinh tử ấy, âm thanh đứt đoạn vang lên máu tươi văng đầy hư không rồi rơi xuống mái hiên cùng đầu lưỡi dài ngoằng.

Phiến lá vấy máu lẫn trong đấy.

Lãnh Dạ Xuyên đã cắt đứt đầu lưỡi của con quỷ Hạt Xanh đó rồi.

Nó thét lên một tiếng thê thảm, lưỡi thụt về cuống họng, sợi xích bung ra khỏi thân thể thiếu niên, chẳng mấy chốc mà nó đã lẫn vào đêm đen mất dạng.
"Sa nhi, con có sao không?" Dạ Xuyên nắm lấy bả vai đồ nhi, vô cùng lo lắng.
"Ta không sao, đa tạ ngươi."
Thích Tử Sa hổ thẹn vì tới cứu sư phụ chưa gì hắn đã phải cứu ngược lại mình.

Nói một lời khách sáo như người xa lạ y đã rời khỏi hắn, lao xuống dưới sát cánh cùng các sư huynh đệ đồng môn.

Lãnh Dạ Xuyên có phần kinh ngạc nhưng vẫn tạm gác qua một bên, hắn không nhanh không chậm ngồi xuống, tiếng đàn cùng tiếng sáo lại đều đều hòa âm.
Cho đến nửa canh giờ sau, mấy trăm tên sát thủ đã bị tiêu diệt sạch, ba con quỷ hạt cùng đám tàn binh còn lại ôm theo vết thương tháo chạy vào màn đêm....


Bình luận

Truyện đang đọc