BẠN CÙNG BÀN CHÚNG TA KẾT HÔN ĐI


Mọi người cùng nhau ngồi ở xung quanh lửa trại, mỗi người mang một tâm tư, mỗi người một suy nghĩ,q nhưng suy nghĩ liệu có đủ chính chắn, liệu có phải điều tốt đẹp ở thanh xuân hiện tại.

Đột nhiên Tiêu Tuấn Nam sững lại ngẩn đầu nhìn mọi người một loạt sau đó lại lên tiếng hỏi “ Mọi người muốn học đại học ở đâu? ” bọn họ chỉ ở bên nhau ba năm, cho nên lên đại học cũng sẽ không ở cùng nhau cũng không thể như thế này nữa.

“ Tôi muốn thi vào Bắc Thành ” Tư Tư lên tiếng, Bắc Thành là trường không phải dễ vào tỉ lệ chọi vô cùng cao, lại vô cùng khắc nghiệt như với Tư Tư học giỏi nhiều năm như vậy thì không khó.

“ Lão Lục, Tống Thụy, Từ Cảnh còn hai người ” Tiêu Tuấn Nam sững lại nhưng vẫn lên tiếng hỏi tiếp.

Lục Nhiên Thành không quan tâm lắm, cậu cũng không gấp gáp “ Bắc Thành ” Bắc Thành còn cao hơn cả Nam Bắc, là một trong những ngôi trường đứng đầu của đất nước có kỹ thuật đào tạo, chất lượng sinh viên tốt nhất.

“ Lão Lục đi Bắc Thành, cũng đúng dù sao giữa 12 cũng có cuộc thi tuyển thẳng ” Tiêu Tuấn Nam không mấy để ý mấy cái này, nhưng mà sâu trong lòng lại mang cảm giác có chút mất mát gì đó.


Tống Thụy đưa mắt nhìn Đinh Tiếu xong bình thản nói “ Chưa nghĩ đến ”
Lư Mỹ cũng nhanh trí dơ tay nói “ Tôi nhất định phải vào được Bắc Thành, nhất định cùng mọi người trải qua cảm giác tốt đẹp nhất của tuổi trẻ ”.

“ Tôi một trường ngoài tỉnh là được ” Từ Cảnh không phải không muốn vào Bắc Thành, chỉ là Bắc Thành mà đem so với thành tích hiện tại thật sự mà nói không có khả năng.

Đinh Tiếu cũng thờ ơ đáp “ Tôi cũng giống Lão Từ một trường ngoài tỉnh là được, dù sao Bắc Thành cũng quá xa rồi.

Hơn nữa còn phải xem ý mẹ tôi ” cô cũng không mong cầu, từ trước đến nay cho dù ở một mình, cô cũng thể tự lựa chọn, mọi thứ đều do mẹ cô làm.

Liễu Thanh nhìn Đinh Tiếu “ Vậy Tiếu Tiếu bọn họ đi Bắc Thành, tôi cũng muốn một trường ngoài tỉnh thôi, cậu chọn trường nào tôi chọn trường đó ” vốn dĩ Liễu Thanh thành tích tốt cũng có thể thi vào Bắc Thành nhưng cô nàng không muốn đến đó vì xa nhà.

Mọi người cũng nhìn Liễu Thanh với Đinh Tiếu, cô cũng không nói gì cũng chỉ cười trừ, tương lai phía trước còn chưa biết thế nào, cô cũng chưa nghĩ xa đến thế, ở hiện tại vẫn là tốt nhất.

Lục Nhiên Thành bỗng dưng nhìn thái độ thờ ơ của cô liền cảm thấy cô có chút lạ, ánh mắt chỉ rơi lên gương mặt cô, không biết từ khi nào nụ cười của Đinh Tiếu lại khắc sâu vào trong cậu như vậy, chưa từng mờ phai.

Cô có thể vô tư như vậy, lúc đầu cô rất bướng nhưng ở cạnh lâu như vậy cậu cũng dần trở nên thích cô từ khi nào mà chẳng hay biết, chỉ là khi biết cô và Hứa Vĩ qua lại, cậu suýt chút là đã tức đến phát điên lên rồi.

Dáng người không lớn, chỉ be bé, thấp hơn cậu một cái đầu, nhưng lại ăn rất nhiều nha.

Cũng chỉ có Lục Nhiên Thành mới nhẫn nại, đi xa đợi lậu ở quán thịt nướng, chỉ để mua an ủi cô bằng vài xiên thịt dê.

Cũng chỉ có Lục Nhiên Thành ngay mùng một tết nghe cô đón tết một mình không ngại chạy từ quê để đón tết cùng cô.


Không chỉ có Lục Nhiên Thành mà ngay cả Liễu Thanh cũng thay đổi, cô nàng cảm thấy chỉ là có chút tức giận khi Đinh Tiếu có thể thân thiết với cậu, nhưng qua nhiều chuyện như vậy, mới cảm thấy cậu không phải là gu của cô nàng.

Ngược lại cô nàng còn cảm thấy người bị lu mờ giữa đám người bọn họ, cũng rất ít khi lên tiếng là Tống Thụy tốt hơn rất nhiều.

Buổi tối lúc tất cả về trại, chỉ có Tiêu Tuấn Nam là ngồi ở bên ngoài, từ mảnh đất trống trên núi nhìn lên bầu trời đầy sao ngoài kia, nhớ lại những gì mà Tư Tư nói.

Lê Tư Tư hoàn hảo như vậy, nhưng người như cậu thành tích không tốt, đi học cũng liên tục viết kiểm điểm thì làm sao thi nổi vào Bắc Thành đây?
Đột nhiên có tiếng động, Lục Nhiên Thành chậm rãi ngồi xuống trên tay còn cầm vài lon bia cùng với thuốc lá, đưa cho Tiêu Tuấn Nam, Từ Cảnh và Tống Thụy cũng ra ngay sau đó, bọn họ có thể nói hiểu ý nhau còn hơn anh em ruột.

Nhìn Tiêu Tuấn Nam cũng đủ biết cậu ta tự ti về chuyện của mình rồi.

Cậu châm một điếu thuốc rít một hơi, như thể chuyện này đã rất thường xuyên rồi.

“ Lão Lục! Cậu nói xem tôi có thể vào Bắc Thành không? ” Tuấn Nam mơ hồ cầm lon bia nhấp một ngụm lớn.


“ Chỉ cần cậu muốn, thì Bắc Thành không phải vấn đề.

Hơn nữa Bắc Thành cậu không thể vào thì cứ học trường khác thôi, yêu xa cũng không sao chỉ cần hai người hướng về nhau là được mà ” Lục Nhiên Thành lơ đãng nói, vẫn cầm điếu thuốc ở trên tay.

Học sinh giỏi, nhưng không có nghĩa không thể hút thuốc, hơn nữa ngay cả ba người kia cũng biết, dáng vẻ thường ngày lên lớp của cậu không phải là dáng vẻ thật.

Lúc bé Lục Nhiên Thành đi học có thể nói là người cầm đầu đánh nhau, đến khi bị chuyển đi liền ít nói hơn, biến thành dáng vẻ hiện tại.

Nhưng nếu động vào giới hạn cuối cùng của cậu, thì thật sự không biết sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa.




Bình luận

Truyện đang đọc