BẠN CÙNG BÀN CHÚNG TA KẾT HÔN ĐI


Đôi mắt của cô không chứa bất kỳ cảm xúc nào, cô nhìn người phụ nữ trung niên cùng đứa con gái của bà ấy đang ngồi ở sofa, chẳng phải có gia đình mới rồi sao? tại sao mẹ cô lại đột nhiên về đây.

Nhìn đứa con gái không hề nhỏ, hoặc là chỉ nhỏ hơn cô hai ba tuổi bà ấy có lẽ đã có gia đình mới từ lâu, chỉ là không nỡ cho nên mới chăm cô đến từng này rồi mới nói.

“ Đinh Tiếu con về rồi sao? mau rửa tay ăn cơm đi ” Mẹ cô nhìn cô đứng ở cửa nhà liền lên tiếng, bà còn cười nói vô cùng vui vẻ như không có gì xảy ra.

Cô cười nhạt “ Mẹ ăn đi con không đói ” đôi mắt không nhịn được nhìn con gái bà ấy ở sofa vẫn đang xem điện thoại.

“ Nó là em gái con, Liêu Ninh ” Bà thấy cô nhìn liền lên tiếng giải thích.

Đinh Tiếu gật đầu, rồi đi về phòng cô bé đó họ Liêu cô họ Đinh bọn cô không phải cùng một cha, cho nên chuyện này đối với cô có chút không thích nghi được.

Lục Nhiên Thành về nhà cả buổi, anh tắm xong ngồi ở bàn học nhìn chằm chằm vào điện thoại, cô vẫn chưa gọi cho anh, cũng không nhắn tin cho anh buổi chiều sắc mặt cô thay đổi anh sợ là cô sẽ xảy ra chuyện.

Anh dựa vào ghế ngồi, nhìn qua cửa sổ phòng cô sáng đèn rồi, nhưng anh không nghe được tiếng động gì cả, từ ban công phòng anh, cách một khoảng là đến ban công phòng ngủ của cô.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh liền bật dậy cầm lấy điện thoại lên xem, đột nhiên anh có chút bất an.

Cô chỉ nhắn cho anh một câu | Em mệt rồi, em ngủ trước đây |.


Lục Nhiên Thành không trả lời tin nhắn của cô, anh nhìn một lúc liền mở cửa kính phòng rồi đi ra ngoài ban công, phòng cô tắt đèn rồi anh không thấy được gì liền đánh liều một phen.

Anh xoăn tay áo sweater lên đến khuỷu tay, cầm lấy thanh sắt rào ban công, anh leo từ ban công nhà mình sang đến ban công nhà cô, anh thầm cảm thán cũng may chân anh đây cũng dài nên mới có thể trèo sang ban công nhà cô một cách dễ như vậy.

Nhưng vừa leo vào được ban công nhà cô, lại bị sương đêm làm cho đứng không vững mà té lăn ra ban công của cô một cái.

“ Bịch ”
Lục Nhiên Thành đau đến nhăn mặt, anh bò đến cánh cửa chắn ngang ban công và phòng, cánh tay vươn lên gõ cửa mấy cái.

“ Cốc! cốc! cốc ”
“ Tiểu Tiếu mở cửa cho anh ” Giọng của anh rất nhỏ vì đau.

Đinh Tiếu đang chùm chăn trên giường nghe tiếng động liền giật mình, cô quay đầu nhìn ban công, ánh đèn ngủ làm cô chỉ thấy được cái bóng trắng ở ngoài ban công khiến cô kinh hãi.

Ma sao? không phải chứ trước giờ đâu có thấy sao đột nhiên lại xuất hiện vậy?
Tiếng gõ vào cửa kính liên tục vang lên, cô run cầm cập mở điện thoại bật đèn flash lên rồi rọi ra ngoài ban công.

“ Bạn gái nhỏ mở cửa cho anh, bạn trai em sắp không ổn rồi ” Lục Nhiên Thành nheo mắt khi nhìn thấy ánh đèn flash từ điện thoại cô.

Đinh Tiếu nghe ra được giọng anh cô liền phóng xuống giường, chạy đi mở đèn lên.

Căn phòng sáng bừng cô mới nhìn thấy rõ bạn trai mình đang ngồi dựa vào cửa kính.

Chết tiệt, anh leo ban công qua nhà cô sao? mẹ cô đang ở nhà nếu để bà phát hiện thì cô chết chắc, mà anh cũng không thoát.

Cô bước đến mở cửa cho anh, Lục Nhiên Thành nhìn cô cười cười “ Đỡ bạn trai em dậy nào ”.

“ Sao lại sang đây ” Cô nắm lấy tay anh đỡ anh đứng dậy dìu anh vào bên trong, không nhịn được mà hỏi.

Lục Nhiên Thành ngồi lên giường cô, anh kéo tay cô một cái Đinh Tiếu liền ngã nhào vào trong lòng anh, anh giữ lấy eo của cô lại “ Không nhịn được, anh sợ em xảy ra chuyện ”.

“ Mẹ em về rồi, bà ấy đang dưới nhà ” Cô đẩy đầu anh ra lên tiếng bất lực nói.


Anh trợn tròn mắt, không phải không biết chuyện mẹ cô không cho yêu sớm, vậy bọn anh có phải không được gặp nhau nữa không vậy? nếu vậy ông đây thà chết cho rồi, lên lớp chẳng nói chuyện được mấy câu.

“ Hả? Vậy phải làm sao ”
“ Anh về ngủ đi, không sao đâu bà ấy không biết sau này nói là được ” Đinh Tiếu không muốn nói ch anh biết, chuyện mẹ cô không cho yêu đương sớm vì sợ ảnh hưởng đến kết quả học tập.

Lục Nhiên Thành giữ khư khư cô ở trên người mình, nhìn xuống chân “ Nhưng mà chân anh không đi được làm sao về phòng ”
“ Sao lại không đi được? Anh khi nãy bị ngã sao? ” Cô hốt hoảng nhìn xuống chân anh, vội đẩy anh ra đứng bật dậy.

“ Ừm anh lo lắng quá nên không cẩn thận ” Anh gật đầu thành thật trả lời.

Cô nhìn chân anh, cúi người xoay xoay cổ chân anh, vừa nói vừa tức giận “ Không phải gọi cho em là được sao? lại học ai mà lại đi trèo ban công nếu ngã xuống dưới thì cho chết anh luôn ”
“ Em nỡ sao? ” Lục Nhiên Thành cười khổ nói thẳng tim đen của cô.

Đinh Tiếu canh lúc không để ý liền bẻ lại cổ chân anh một cái “ rắc ”, mà cô cũng chẳng nghe anh la tiếng nào liền ngẩn đầu lên nhìn anh.

Anh cũng nhìn cô, khom người kéo cô lên ngồi lên đùi mình “ Anh ngủ lại có được không? chân còn đau lắm không đi được ” anh vùi vùi đầu vào hõm cổ của cô.

Cô tuy không dám tin vào mắt mình, cái con người này sao đủ lý do hết vậy? không sợ mẹ cô đánh chết sao, anh kéo đầu anh ra nâng lên “ Mẹ biết sẽ đánh chết anh ”
“ Ừm vậy để bà ấy đánh chết anh đi, anh ngủ lại đây dù sao cũng chết mà ” Anh gật gù hôn lên môi cô một cái không chút liêm sỉ mà ung dung trả lời, dù sao cũng bị bà ấy đánh chết thì chi bằng ngủ lại đây đi.

Lục Nhiên Thành hiên ngang ngã lưng xuống cái giường màu hồng phấn của cô, đầu anh bổng dưng nhảy số liên tục.

Cái mùi hương này cũng kích thích não bộ người khác quá rồi, anh dọn qua phòng cô ở luôn được không?

Khắp giường đều là mùi hương của bạn gái anh, anh thật sự muốn đem cái này về phòng mình quá đi mất, bạn gái anh rất thơm giường của cô cũng rất thơm.

Cô đứng dậy, cái tên này chắc chắn không chịu đi, vậy thì anh ngủ dưới đất đi, mặc kệ anh nằm lên giường mình cô đi đến tủ đồ cúi xuống mở ngắn tủ cuối cùng lấy chăn ra cho anh.

“ Bảo bối, em đổi ga nệm và ga gối với anh đi ” Anh ngồi dậy cầm lấy gối và chăn cô đưa cho mình.

“ Sao vậy, anh thích màu hồng hả? ”
Lục Nhiên Thành bày ra vẻ mặt cà lơ phất phơ có chút vô liêm sỉ “ Không thích màu hồng, thích mùi của bạn gái ” anh lấy cái chăn của cô trên giường rồi để lại cái chăn cô vừa đưa cho anh.

“ Biến thái ” Cô đánh vào người anh một cái mắng.

Lúc trước còn thấy anh lưu manh hút thuốc, kiểu gì cũng có, ngồi trong lớp chơi game cũng có, cho dù không học, không nghe giảng thì thành tích của anh cũng không đi xuống.

Vậy mà bây giờ nhìn xem? cái người đạt học sinh xuất sắc của khối đang ở phòng cô bày ra cái vẻ mặt vô cùng biến thái một cách vô liêm sỉ này, đám con gái ở trường mà biết chắc chắn sẽ bật khóc mất.

Anh đứng dậy trải thảm xuống nền cạnh giường của cô “ Có biến thái thì cũng là của em ”.




Bình luận

Truyện đang đọc