BẠN HỌC, ĂN BÁNH NẾP KHÔNG?

Các môn thi đấu trong ngày đầu tiên khá ít ỏi. So ra thì trận đấu vòng loại 100 mét vẫn thu hút hơn, mà Phương Quyền lấy thành tích đứng đầu bảng lọt vào trận chung kết ngày hôm sau. Vừa về tới lớp, việc đầu tiên cậu thiếu niên đầu đầy mồ hôi tựa ánh mặt trời làm là tiến tới trước mặt Thẩm Hoa như một tên dở hơi, yêu cầu được ghi công. Sau khi được Thẩm Hoa dở khóc dở cười cổ vũ, cậu ta lại như một chú cún to xác đến trước mặt Mạnh Tiêm Lâm yêu cầu được khen ngợi, nhưng lại bị ánh mắt vô tình của Mạnh Tiêm Lâm công kích.

“Đấu vòng loại cũng không phải hạng nhất trận chung kết, chúc mừng cái gì.” Mạnh Tiêm Lâm ghét bỏ đẩy cái đầu đầy mồ hôi của cậu ta ra: “Nỗ lực thi trận chung kết đi.”

“Tuân lệnh!”

Lục Ngô như thể nhìn thấy một cái đuôi cún đầy lông đang kích động vẫy vẫy phía sau cậu ta.

Thời tiết ngày hôm sau hơi âm u, mây mù dày đặc che kín ánh mặt trời, trong cơn gió mát mang theo hơi ẩm. Dù là vậy, bầu không khí sôi nổi của đại hội thể thao vẫn tiếp tục tăng chứ không giảm.

Rất nhanh đã đến mười giờ sáng. 

Không khéo chính là, lịch thi 1000 mét nam lớp mười một và nhảy dây tập thể quả nhiên trùng nhau.

Tiêu Lăng ra đường băng để chuẩn bị trước, đám Lục Ngô được ủy viên thể dục đưa đến sân vận động. Không ít học sinh nữ vừa đi vừa ngoảnh đầu lại nhìn về điểm xuất phát 1000 mét.

“Tớ rất muốn xem trận đấu của Tiêu Lăng…”

“Tớ cũng muốn.”

“Vì sao nhất định phải sắp xếp cùng thời gian chứ? Khó chịu ghê.”

“Trước kia khi tớ và cậu ấy cùng lớp, cũng chưa từng thấy cậu ấy tham gia thi chạy cự li dài.”

“Chẳng phải cậu ấy rất giỏi thể thao à? Cậu thử nghĩ xem, chạy cự li dài là mệt nhất. Cậu không muốn nhìn thấy cậu ấy đổ mồ hôi đầm đìa rồi thở hổn hển sau khi chạy, nhưng lại mang vẻ mặt lạnh lùng cấm dục sao?”

“Được rồi, đừng nói nữa. Tớ hình dung ra cảnh tượng đó rồi…”



Mạnh Tiêm Lâm đưa tay chọc vào hai má đỏ như tôm luộc của Lục Ngô: “Vào lúc này, cậu hẳn phải ghen tị vì các cậu ấy đang ngấp nghé người cậu thích, chứ không phải là đỏ mặt bắt đầu để trí tưởng tượng bay cao bay xa như bọn họ đâu nhé?”

Lục Ngô che mặt.

Cô, cô cũng đang ghen, có được không?

Nhảy dây tập thể được phân thi theo nhóm nhỏ, một nhóm bốn lớp, cuối cùng xếp hạng dựa trên số lần nhảy của mỗi lớp trong vòng một phút. Lớp của Lục Ngô nằm trong nhóm thứ hai, cùng nhóm với lớp 5 khoa tự nhiên và lớp 3 khoa tự nhiên. Xung quanh có rất nhiều người đến xem, địa điểm thi đấu cũng bị vây kín. Mỗi lớp đều có một đội cổ động viên. Trận đấu còn chưa bắt đầu mà các lớp đã thi nhau hô hào cổ vũ.

Lục Ngô hồi hộp đến mức tim đập như trống, trong lòng nhiều lần lẩm bẩm “Không được xảy ra chuyện gì”.

Sau khi thầy trọng tài kiểm tra từng sợi dây thừng dài xong, thầy đứng ở một bên ngậm chiếc còi ở trong miệng, giơ tay ra hiệu xung quanh im lặng.

Tiếng còi sắc bén xuyên qua không khí, những tiếng cổ vũ bùng nổ cùng với sự chuyển động của sợi dây thừng dài.

Một cái, hai cái…

Lục Ngô bất giác cắn chặt răng, ngước mắt nhìn sợi dây dài vung qua đỉnh đầu, lặng lẽ đếm trong lòng. 

Hơi thở càng thêm dồn dập, bên tai ngoại trừ tiếng gió từ sợi dây còn có tiếng thở cùng nhịp từ người trước người sau và cả bản thân cô.

Trong tiếng hô vang không ngớt, đột nhiên có tiếng còi vang lên, tất cả mọi người đều dừng động tác lại, lập tức có không ít tiếng bàn tán xôn xao. Rất nhiều học sinh ở hàng ghế sau đều tò mò rướn cổ lên nhìn xem.

Mạnh Tiêm Lâm phản ứng nhanh nhất: “Lục Ngô! Cậu sao vậy?” Cô ấy ngồi xổm xuống đỡ vai Lục Ngô. 

Những bạn cùng lớp cũng lần lượt vây quanh hỏi han.

Cơn đau nhức từ mắt cá chân trái truyền đến cùng sự mệt mỏi khiến cho viền mắt Lục Ngô không chịu khống chế mà nổi lên một tầng hơi nước mỏng. Cô một tay ôm lấy chân mình, một tay xua xua về phía mọi người đang vây quanh, giọng nói hơi run rẩy, nhưng vẫn cố hết sức để duy trì sự bình tĩnh: “Tớ không sao…”

Lúc này thầy trọng tài cũng đi tới: “Sao thế?”

Mạnh Tiêm Lâm và Phương Quyền mỗi người một bên chậm rãi đỡ cô đứng lên. Mũi chân trái chạm đất: “Không cẩn thận bị trẹo ạ…” Cô hơi cúi đầu, áy náy trả lời.

“Các em là… lớp 1 khoa xã hội phải không?” Thầy giáo lật bảng biểu trên tay, hô về phía bên ngoài sân: “Có bạn nào lớp 11-1 khoa xã hội không? Xuống đưa bạn học này đến phòng y tế!”

Có hai học sinh nữ chủ động chạy đến, đỡ Lục Ngô giúp Mạnh Tiêm Lâm và Phương Quyền.

Một trận đang yên đang lành lại vì mình mà xảy ra sai sót… Lục Ngô lo lắng hỏi thầy trọng tài: “Thầy ơi, vậy còn trận đấu thì sao ạ?”

“Tiếp tục thi đấu.” Thầy giáo nói: “Lớp em có thể thay người trước, nếu không muốn thì cứ tiếp tục nhảy mười chín người như này cũng được.”

“Không sao, em gái Ngô, cậu đến phòng y tế trước đi.” Phương Quyền an ủi cô: “Trận đấu này chúng tớ sẽ lo, vết thương của cậu quan trọng hơn. Đây cũng chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, cậu đừng có gánh nặng trong lòng quá.”

Cho dù Phương Quyền nói như vậy, nhưng trong lòng Lục Ngô vẫn cảm thấy nặng nề và áy náy. May mà trên đường đi hai bạn nữ đều khuyên bảo cô, khiến sự khó chịu trong cô không còn mãnh liệt như lúc mới rời khỏi sân vận động nữa.

Phòng y tế nằm ở ngoài cùng của tầng một kí túc xá, ngay cạnh thư viện, lúc này không có ai. Ở đây có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng cổ vũ từ sân thể thao xa xa truyền đến.

Lúc Lục Ngô được hai bạn nữ đỡ đi vào thì gặp một bạn nam vừa xử lý vết thương đi ra từ bên trong. Ba người chậm rãi tiến vào, cô y tế trẻ tuổi thu dọn xong tủ thuốc, nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại nhìn.

“Thưa cô, bạn ấy bị trẹo chân ạ.” Bạn nữ bên phải Lục Ngô nói.

Cô y tế vẫy tay ra hiệu cho Lục Ngô ngồi xuống ghế sô pha, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại trẹo vậy?”

“Lúc nhảy dây em không đứng vững ạ.” Lục Ngô trả lời.

Cô y tế lấy một chiếc ghế đẩu thấp, cầm chân trái bị thương của cô duỗi thẳng rồi nhẹ nhàng đặt lên, vừa dặn dò cô phải chú ý, vừa lấy túi chườm đá từ trong tủ lạnh ra đưa cho cô chườm. Lục Ngô chăm chú nghe, ngoan ngoãn gật đầu ghi nhớ.

Không biết phải đợi trong phòng y tế bao lâu, cô ngại để hai bạn nữ ở cùng mình, vì vậy cô bảo họ rời đi trước.

“Một mình cậu ổn không?” Một bạn nữ cúi đầu quan tâm nhìn cô.

“Không sao, các cậu đi xem trận đấu trước đi.” Lục Ngô cảm kích cười: “Cảm ơn các cậu đã đưa tớ tới đây.”

“Không cần khách sáo.” Cô gái cười nói: “Vậy chúng tớ đi trước nhé? Lát nữa lại tới tìm cậu.”

Hai bạn nữ cùng nhau rời đi, phòng y tế lại trở nên yên tĩnh. Cô y tế trở về bàn làm việc, không biết đang viết cái gì, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan tâm Lục Ngô một chút.

Chườm túi đá lạnh lên chỗ bị trẹo, cơn đau có vẻ dịu đi một chút. Cô thận trọng không dám dịch chuyển bên chân đang duỗi thẳng có hơi cứng đờ, xê dịch thân mình, cố gắng tìm một tư thế ngồi thoải mái hơn.

Lục Ngô dựa lưng vào ghế sô pha, bên tai là tiếng viết chữ sột soạt của cô y tế xen lẫn tiếng hò hét loáng thoáng ngoài cửa. Cô nhìn chằm chằm vào kim giờ đang di chuyển trên vách tường, tiếng chuyển động của kim giây càng trở nên rõ ràng hơn.

Không biết cuộc thi chạy 1000 mét nam thế nào rồi.

Cô mải mê suy nghĩ.

Trong đầu lại nghĩ tới cuộc thảo luận của các nữ sinh trên đường rời khỏi sân thể thao.



“Cậu không muốn nhìn cậu ấy đổ mồ hôi đầm đìa và thở hổn hển sau khi chạy, nhưng trên mặt lại mang vẻ lạnh lùng cấm dục sao?”



Muốn chứ.

Sao lại không muốn.

Cô chỉ nhớ vào lần đầu tiên tập luyện nhảy dây tập thể, dáng vẻ cậu đang chơi bóng rổ được một nửa thì bị Phương Quyền gọi đến… Lúc đó có vẻ như cậu mới bắt đầu chơi chưa được bao lâu, khi đi tới, hơi thở của cậu hơi hỗn loạn vì mới vận động nhưng không mãnh liệt, vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh. Hai giọt mồ hôi trượt xuống dọc theo đường cong hai bên má và thấm vào cổ áo.

Đôi mắt ấy nhìn cô, lại không hề lạnh lùng.

… Lại không hề lạnh lùng?

Lục Ngô bỗng nhiên ngẩn ra.

Cô chắc chắn rằng cô không cảm nhận được sự lạnh lùng của cậu. Nhưng… ánh mắt lúc đó của cậu là thế nào?

Lông mày cô càng nhíu chặt lại, cẩn thận lướt qua ký ức, nhưng cô vẫn không nhớ được sắc mặt của cậu lúc đó.

Lục Ngô buồn rầu suy nghĩ, thậm chí có một vài ý tưởng lớn mật.

Câu nói “Tớ rất quan tâm đến cảm nhận của cậu” thực sự khiến cô có phần nhẹ nhõm.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến hai tiếng gõ cửa ngắn ngủi.

“Em chào cô.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng này, Lục Ngô rất quen thuộc.

Cô y tế ngẩng đầu nhìn, tiện tay đóng nắp bút: “Không thoải mái ở đâu?”

Tiêu Lăng lắc đầu: “Em đến tìm bạn cùng lớp bị thương.” Nói xong, cậu rảo bước đi qua cánh cửa, đi thẳng đến chỗ Lục Ngô.

Đôi môi mỏng của cậu hơi hé mở, từ từ thở ra và hít vào. Hơi thở của cậu dần trở nên ổn định trong khi sự mệt mỏi vẫn chưa hoàn toàn rút lui, trên trán và tóc mai bên tai đều ướt đẫm mồ hôi, cổ áo cũng dính mồ hôi nên màu đậm hơn. Đôi mắt màu nâu đậm có lẽ là do vận động nên hiện ra tia sáng hơi khác so với ngày thường, ánh mắt chứa đựng vẻ đạm bạc và mềm mại lướt qua gương mặt cô, rồi cố định trên chân trái bị thương của cô.

Cô y tế cũng đi tới, lấy túi chườm đá ra xem rồi nói với Lục Ngô: “Sưng lên cũng không cần vội nắn, về nhà tiếp tục chườm lạnh, sau 24 giờ thì chườm nóng, có thể nghỉ ngơi thì tốt nhất nên nghỉ ngơi, không được gia tăng áp lực lên chân.”

“Em cảm ơn cô.” Lục Ngô cẩn thận dời chân xuống, đi tất mang giày vào. Lúc đứng dậy muốn tìm gì đó để vịn, chợt một bàn tay vươn tới.

Cô sửng sốt, động tác dừng lại trong một giây, bàn tay vốn chỉ vươn tới đợi cô nắm lấy đã chủ động nâng lên, để tay của cô khoác lên.

Lục Ngô chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng ran, theo bản năng co rụt lại. Bàn tay to lớn bên dưới hình như đã phát hiện, nắm chặt lấy bàn tay cô, tay còn lại nâng cánh tay cô, đỡ cô đứng lên.

Sau khi bước vào cậu vẫn không nói một lời nào, hiện tại làm những hành động này cậu cũng mang vẻ mặt rất bình tĩnh, tự nhiên và lạnh lùng.

Lục Ngô thấy vậy thì cảm thấy sự dịu dàng vừa rồi đều do hoa mắt mà thôi.

Ra khỏi phòng y tế, Tiêu Lăng dìu Lục Ngô – người không bị buộc mất đi sức chủ động, chậm rãi đi về phía tòa nhà giảng dạy.

“Không đi ra sân thể thao à?” Cô hỏi.

Tiêu Lăng chú ý tới chân của cô, lạnh nhạt đáp: “Cậu về phòng học nghỉ ngơi đi, thầy Thẩm nói vậy.”

Lục Ngô phát hiện mình không biết được lúc này tâm trạng của cậu thế nào.

Cô có thể cảm giác được cậu không tức giận, nhưng trông cậu có vẻ không muốn để ý tới cô.

Cô có phần luống cuống.

“Trận đấu thế nào rồi…?” Lục Ngô thấp thỏm hỏi, trong lòng có chút hoảng loạn.

“Cậu hỏi trận đấu nào?”

Cậu ngước mắt nhìn cô, trong mắt như trào dâng cái gì đó, lại giống như bình tĩnh không dao động, tâm tình khó lường.

“… Đương nhiên là chạy 1000 mét.” Cô cắn môi, lông mi run rẩy bất an.

“Cũng không tệ lắm.”

“…”

Rõ ràng lại trả lời qua quýt, hơi thở Lục Ngô bị nghẹn lại, vẫn lấy can đảm tiếp tục hỏi: “Cũng không tệ lắm là hạng mấy…?”

“Nhất.” Trực tiếp biến thành một từ.

“Ồ…” Trái tim Lục Ngô như chìm xuống đáy biển, vô cùng lạnh lẽo, khiến cho cô cảm thấy rất khó chịu: “Chúc mừng…”

Sau vài giây im lặng, người bên cạnh bất chợt thở một tiếng thật dài.

Lục Ngô không nói nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc