BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Đương nhiên, nếu như có đồ thì chứng tỏ răng mắt nhìn năm đó của ông không có vấn đề gì. Nếu như không có đồ thì ông cũng chuyển danh tiếng xấu lên đầu tôi, nó không có liên quan gì đến ông cả. Ông nói xem có được hay không?”

Trần Triệu Dương nở nụ cười, nói với dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.

Đương nhiên, mặc dù ngoài miệng anh nói như vậy nhưng trong lòng lại rất lo lắng. Lão già này đúng là một lão già cố chấp, đến lúc ông cụ sống chết không bán cho mình thì xong rồi.

Mà những lão già đứng ở bên cạnh sau khi nghe thấy Trần Triệu Dương nói như vậy, bọn họ cũng gật đầu tán thành. Đây đúng là một cơ hội tốt. 

Đừng thấy bình thường bọn họ lấy chuyện này để quấy rầy, nhưng mấy người bọn họ đều biết từ trước đến nay chuyện này luôn là một khúc mắc trong lòng Hứa Kiến Quốc. Nếu như mượn chuyện này để mở khúc mắc của ông ấy ra, có lẽ sức khỏe của ông ấy sẽ tốt hơn.

Dù sao có rất nhiều bệnh xuất phát từ tâm, bao. nhiêu năm qua tình hình sức khỏe của Hứa Kiến Quốc. càng ngày càng tệ. Mà nguyên nhân chủ yếu là bởi vì chuyện này.

“Tên nhóc con này, cậu nói như vậy thật sự quá tốt. Không bán nó đi thì thật đáng tiếc”, đương nhiên Hứa Kiến Quốc nghe thấy ý trong lời nói của Trần Triệu Dương, quả thật anh rất có hứng thú với đồ của ông ấy.

“Như vậy đi, nếu như bên trong có đồ thì tôi sẽ không lấy đồng nào của cậu. Nhưng nếu như bên trong không có thứ gì thì cậu phải đưa cho tôi một trăm triệu”, ngay sau đó Hứa Kiến Quốc đã đưa ra yêu cầu của mình một cách vô cùng hà khắc.

Nghe thấy lời nói của Hứa Kiến Quốc, những người ở nơi này đều sững sờ.

Điều này chẳng phải rõ rành rành là lừa bịp sao?

Làm gì có ai rao giá một trăm triệu? Hơn nữa còn với tình hình không mở ra, kẻ ngốc mới làm như vậy.

“Ông Hứa, ông nói như vậy là đem quân của tôi sao. Được, tôi chấp nhận đánh cược với ông”, Trần Triệu Dương mỉm cười, đồng ý vô cùng dứt khoát. 

Lúc đầu bọn họ đều cho rằng Trần Triệu Dương sẽ từ chối lần đánh cược này, nhưng điều khiến bọn họ ngạc nhiên chính là không ngờ rằng Trần Triệu Dương lại đồng ý mà không hề do dự.

“Nhóc con, tại sao cậu lại đồng ý nhanh như vậy? Một là cậu có nhiều tiền tiêu, hai là cậu vô cùng chắc chắn trong tảng ngọc này có thứ gì đó, cậu thuộc loại nào?”, mặc dù Trịnh Thái Sơn tính tình nóng nảy nhưng chỉ số thông minh của ông ta lại vô cùng cao, chỉ trong giây lát đã có thể nhìn ra được con đường trong đó.

Nghe thấy lời nói của Trịnh Thái Sơn, trong lòng Trần Triệu Dương vô cùng kinh ngạc, dường như biểu hiện của mình quá rõ nhận ra. Tuyệt đối không thể để cho bất cứ ai biết mình có con mắt nhìn thấu, cho dù có người đoán về chuyện này thì cũng là chuyện vô cùng nguy hiểm.

“Tại sao phải là hai khả năng này? Hai khả năng mà ông nói thật sự không thể. Còn có một khả năng nữa mà ông chưa nói ra, hơn nữa còn là khả năng có thể tin được nhất”, suy nghĩ trong đầu Trần Triệu Dương lập tức quay ngược trở lại. Khi anh còn đang xem thử xem có thể che giấu được hay không, có một ông lão trong đó đột nhiên lên tiếng nói.

“Hả? Còn có khả năng gì?” Nghe thấy lời nói của ông ta, những người khác đều nhìn ông ta với ánh mắt tò mò.

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Nếu như tên nhóc này nhìn trúng cô nhóc An Lan thì sao? Tiêu tiền như nước, tiếng cười khuynh thành, phóng hỏa khí chư hầu.

Những câu chuyện lịch sử này đều chứng minh nếu như một người đàn ông thật sự yêu một người phụ nữ thì chắc chắn sẽ làm bất cứ chuyện gì vì người phụ nữ đó, cho dù là tiêu tiền như nước cũng có là gì?”

Ông lão này làm dáng vẻ như đã tìm ra được sự thật, lên tiếng nói với giọng vô cùng chuẩn xác.

Bình luận

Truyện đang đọc