BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Để tôi", đang lúc những người ở đây cho rằng nhà họ Tiền sẽ cử một cường giả thuộc thế hệ trước lên thì một người trẻ tuổi anh tuấn, mặc đồ trắng đi ra.

“Là Tiền Minh, thật tốt quá”.

Khi người thanh niên có ngoại hình không thua Bạch Triển Mộ này đứng ra, người nhà họ Tiền lập tức mừng rỡ, ánh mắt nhìn Bạch Triển Mộ cũng tràn đây thương hại và chế giễu.

“Trời ạ, không ngờ nhà họ Tiền lại chịu cử Tiền Minh ra, trong số những người đồng lứa của nhà họ Tiền thì thực lực của anh ta chỉ đứng sau Tiền Tung thôi”.

“Trong đám con cháu của nhà họ Tiền đâu phải chỉ có hai cường giả là họ, mọi người quên còn một tên biến thái nữa à?"

“Suyt...Không thể nói, không thể nói”.

Những người xung quanh thấy Tiền Minh đứng ra thì giật mình bật thốt, xì xào bàn tán. Chẳng qua khi nói đến người mạnh nhất trong lớp trẻ nhà họ Tiền, họ đều ngậm miệng lại.

“Khá thú vị đấy, không ngờ lại là một Tiên Thiên đỉnh cấp võ giả”, thấy được thực lực của Tiền Minh, trong mắt Trần Triệu Dương lóe lên sự hiếu chiến.

Đây là lần đầu tiên anh tham gia hình thức chiến đấu thế này, không biết Bạch Triển Mộ có thể đánh thắng được Tiền Minh dưới sự hướng dẫn của mình không. 

Phải biết răng, thực lực giữa hai người chênh lệch nhau cả một đẳng cấp, Bạch Triển Mộ chỉ mới thăng cấp lên Tiên Thiên đại thành, còn Tiền Minh thì đã là Tiên Thiên đỉnh cấp, đây không hề là một cuộc tranh tài bình đẳng.

Nhưng như vậy mới càng có tính cạnh tranh hơn.

Giờ phút này, ngoài lo lắng ra thì mọi người trong nhà họ Bạch đều hơi mong chờ, dù sao thì Bạch Triển Mộ đã tạo ra kỳ tích những hai lần, có thể lần này vẫn thắng.

“Sao Trần Triệu Dương vẫn chưa tới, chẳng lẽ muốn lỡ hẹn?”, Bạch Thấm đang ngồi trong đó cực kỳ xoắn xuýt, cô ấy muốn gọi điện cho anh nhưng ở đây lại không có sóng.

Bây giờ mới đang là cuộc tranh tài giữa những người trẻ tuổi, nếu đến lúc các thế hệ trước ra sân mà Trần Triệu Dương vẫn chưa tới thì sợ là sẽ muộn mất.

Mặc dù không có ấn tượng tốt với Trần Triệu Dương, Bạch Thấm cũng không thể không thừa nhận rằng thực lực của anh quả thật rất lợi hại.

Nếu có Trần Triệu Dương tham gia, họ chắc chắn sẽ giành được thắng lợi trong cuộc tranh tài với nhà họ Tiên lần này.

“Mày muốn chọn cách chết nào?”, Tiền Minh vừa lên đã ngang ngược hỏi Bạch Triển Mộ. 

“Tiền Minh, lâu nay tôi luôn được nghe rằng anh là thiên tài đứng thứ ba trong nhà họ Tiền, tiếc là hôm nay phải chết ở đây rồi. Chẳng qua tôi không nhân từ như anh đâu, tôi sẽ không cho anh chọn cách chết, tôi giết anh thế nào anh chết thế đấy là được”.

Bạch Triển Mộ nhún vai, nói thẳng.

“Hừ, mạnh mồm mạnh miệng cũng không cứu được mày đâu, nếu mày không muốn chết quá thảm thì tự sát ngay bây giờ luôn đi, còn giữ được cái xác nguyên vẹn, nếu không lát nữa tao sợ là mày sẽ bị chia năm xẻ bảy đấy", Tiền Minh nở nụ cười âm trầm, trong mắt chợt lóe lên một tia sát khí.

“Tốt quá, anh đã cho tôi một cách xử lý anh rất dễ dàng rồi, cứ làm theo đó vậy”, Bạch Triển Mộ lạnh lùng cười, không hề để lời đe dọa của anh ta trong lòng.

“Nói nhiều quá, nhận lấy cái chết đi!", Tiên Minh vốn không giỏi đấu võ mồm, nói được mấy câu thì nói không lại Bạch Triển Mộ nữa, anh ta lập tức ngậm miệng lại, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, anh ta rút nó ra, vỏ kiếm nhanh như chớp lao về phía Bạch Triển Mộ.

“Trời đất, đánh nhau mà không chào hỏi gì cả, sao đòn công kích của vỏ kiếm từ Tiền Minh, sau đó chạy về phía rìa võ đài.

“Ném một thanh kiếm lên cho tôi, tôi không mang vũ khí, thiệt thòi quá”, anh ta cao giọng hô lên với người nhà họ Bạch đang ngồi phía dưới. 

Bình luận

Truyện đang đọc