BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Tất nhiên, Trần Triệu Dương không hề hay biết những điều này, sau khi rời khỏi đây, anh nói Tăng Kim Lai lái xe đến vùng ngoại ô thành phố.

Trận chiến vừa rồi trông có vẻ nhẹ nhàng, nhưng sự thật là anh đã phải bộc lộ một trăm phần trăm sức mạnh, ngay cả chiêu thức mạnh nhất cũng được tung ra, ngoại trừ một số chiêu thức cấm ky, anh gần như đã dùng hết bản lĩnh của mình, cuối cùng mới có thể làm được đến bước này.

Dùng toàn lực chiến đấu cũng có một ưu điểm, qua trận chiến vừa rồi anh đã nhận ra, dường như bản thân anh sắp đột phá, vậy nên anh mới vội vàng rời đi.

Nếu không, đột phá trong hoàn cảnh hỗn loạn như thế, không may bị người khác quấy rầy, đến lúc đó nhẹ nhất là tẩu hoả nhập ma, anh không thể mạo hiểm như vậy.

Thật ra, chân khí của anh đã tích lũy đến mức độ cao nhất, chẳng qua là Trần Triệu Dương không đột phá mà đem chân khí dồn nén lại.

Có điều, dồn nén thì cũng có cực hạn, sau trận chiến đấu kịch liệt vừa rồi, màng ngăn đột phá trong cơ thể anh đã xuất hiện vết nứt, nói cách khác, cho dù anh có tiếp tục áp chế cũng vô dụng, việc đột phá nhất định phải diễn ra.

Nếu suy nghĩ này của Trần Triệu Dương bị những người cả đời kẹt ở cảnh giới Thiên Tiên, đến chết cũng không thể đột phá nghe thấy, sợ rằng chỉ muốn lập tức.  bắn chết anh.

“Lão Tăng, lái xe nhanh một chút, mau chóng đến nơi không người đi”, Trần Triệu Dương cố gắng áp chế chân khí đang rục rịch trong cơ thể mình, cắn răng quát lớn với Tăng Kim Lai.

"Tăng Kim Lai chưa bao giờ thấy Trân Triệu Dương cư xử như vậy, nhất thời sợ hãi, anh ta còn tưởng rằng trong trận chiến vừa rồi Trần Triệu Dương gặp phải vấn đề gì đó nên cũng không nói thêm lời dư thừa, trực tiếp lái xe phi như điên về phía khe núi hảo lánh.

Phải biết rằng, chiếc xe mà Tăng Kim Lai đang lái không phải xe việt dã, xe đi càng nhanh, sàn xe càng bị mài mòn nhanh chóng, có lẽ chẳng bao lâu nữa, chiếc xe này sẽ bị hỏng hoàn toàn.

Chỉ là, hiện tại Tăng Kim Lai không quan tâm được. nhiều như thế, đưa Trần Triệu Dương đến một nơi hẻo lánh đã rồi nói sau, chuyện tu luyện này anh ta cũng không hiểu rõ, Trần Triệu Dương nói cái gì thì anh ta làm theo cái đó.

"Tốc độ của chiếc xe vô cùng nhanh, Tăng Kim Lai thề, cả đời này anh ta chưa bao giờ lái xe nhanh như vậy, lái xe kiểu này quả thật rất điên cuồng.

“Ở đây chờ tôi, không cần đi theo”, hiện tại Trần Triệu Dương cảm thầy vùng bụng của mình giống như một cái lò nung, hơn nữa, lò nung này còn sắp nổ tung, nếu như anh không áp dụng một số phương pháp, cơ thể anh nhất định sẽ nổ tan xác. 

Cho nên, Trần Triệu Dương không đợi được Tăng Kim Lai đưa anh tới nơi hẻo lánh, xe còn chưa dừng lại, anh đã trực tiếp đá văng cửa xe, điên cuồng lao về phía khe núi.

"Tăng Kim Lai nhìn tốc độ khủng bố của Trần Triệu Dương liền biết được sự việc vô cùng khẩn cấp, tuy rằng Trần Triệu Dương nói anh ta không cần đi theo, nhưng anh ta không thể trơ mắt nhìn anh lâm vào nguy hiểm.

Tăng Kim Lai cũng xuống xe, sau đó vòng ra phía sau, từ một nơi tương đối bí mật lấy ra một chiếc hộp, bên trong là một khẩu súng và hai viên đạn, anh ta thuần thục nạp đạn rồi nhét khẩu súng vào đai lưng của mình.

Tiếp đó, Tăng Kim Lai đi về hướng mà Trần Triệu Dương rời đi, đuổi theo anh.

"Tốc độ của Trần Triệu Dương cực kỳ nhanh, chân khí bên trong cơ thể gần như sụp đổ, Trần Triệu Dương không dám chậm trễ, anh tìm được một hốc cây rồi nhanh chóng chui vào.

Trần Triệu Dương vừa chui vào hốc cây, chân khí bên trong cơ thể đã điên cuồng phóng tới cánh cửa võ đạo †ông sư, giống như một cơn lũ lớn cuộn trào lao tới đập. nước, rồi tiến thẳng ra sông lớn.

Khi Trần Triệu Dương bắt đầu tu luyện ở bên trong thì bên ngoài cũng phát sinh những biến hoá mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Xuất hiện biến hoá đầu tiên chính là cây cối xung quanh anh, chúng vốn đang tươi tốt đón ánh sáng mặt trời, nhưng khi Trân Triệu Dương bắt đầu đột phá thì linh khí xung quanh bị anh hấp thụ hết, kết quả, những cây đó trở nên héo rũ, giống như gặp phải một trận hạn hán trong thời gian dài.

Bình luận

Truyện đang đọc