BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

"Cậu Trần, thật ra họ cũng thuộc bộ phận đặc biệt đấy ạ, nhưng không cùng ngành với chúng tôi. Tôi nghĩ tôi xử lý sẽ thích hợp hơn, xin cậu chờ một lát", Vinh Dương nhỏ giọng giải thích với Trần Triệu Dương.

Ông ta không dám để anh có liên quan tới đám ngu sỉ này, lỡ may chọc giận anh thật thì mấy tên này cũng không đủ để anh đánh dù chỉ là bằng một tay.

"Thằng khốn nạn kia, mày mới nói gì đấy? Mày dám nói ai đần độn đấy?", tay tổ trưởng Hách cầm đầu kia cũng nghe thấy lời nói của Trần Triệu Dương, giận dữ quát tháo.

"“Chát!"

Ngay lúc đó, ông ta đột nhiên thấy hoa mắt, người xoay tròn ngã văng ra ngoài, va mạnh vào cửa biệt thự rồi rơi sụp xuống.

"Ơ...", thấy Trần Triệu Dương ngang ngược còn tổ trưởng Hách của họ thì thê thảm như thế, những người còn lại lập tức ngậm miệng vì cho rằng trong thời điểm thế này tốt nhất là nên giữ im lặng thì hơn, nhưng cũng có người nhanh trí chạy tới đỡ ông ta dậy.

"Mày... Mày dám đánh tao à? Mày chết chắc rồi! Mày xong đời rồi!", thật lâu sau đó, tổ trưởng Hách mới hoàn hồn. Lúc được người khác đỡ lên, ông ta giận dữ quát Trần Triệu Dương trong khi mặt mũi sưng vù, mắt cũng híp lại.

"Đây là nhà của tôi, các người tự tiện xông vào nhà tôi, đã vậy còn phát ngôn không suy nghĩ, tôi không đánh chết các người là đã may lắm rồi", anh cười lạnh, dù sao. anh cũng có lý hơn nên làm gì cũng được.

"Hơn nữa, tôi hoài nghi các người thuộc Vu Thần Giáo, vì chỉ có đám côn đồ đó mới làm ra chuyện như vậy. Đúng là dã man, không có một chút học thức nào".

Trần Triệu Dương thản nhiên nói, những lời này làm cho người của Thập Cửu Xứ sững sờ. Họ đã nói mình là Thập Cửu Xứ rồi mà người này còn nói hươu nói vượn một cách nghiêm trang như thế nữa.

"Được lắm, chưa bao giờ có ai dám đánh tao, mày là người đầu tiên đấy! Bây đâu, đi lên còng nó lại, nó dám phản kháng thì cứ đánh chết!", Hách Viễn Phương sắp. tức điên, gào lên.

"Để tôi xem ai dám? Hách Viễn Phương, chuyện này vốn thuộc về Long Tổ chúng tôi, Thập Cửu Xứ các ông chen ngang thì không ổn lắm đâu! Chưa kể Trần Triệu Dương cũng là người của Long Tổ, ông chắc chắn muốn đối đầu với Long Tổ sao?", Vinh Dương thẳng thừng nói với ông ta.

"Vinh Dương, mở to con mắt chó của ông ra nhìn đi, đây là nghị định bổ nhiệm mà cấp trên đã cấp cho tôi, vụ án này phải giao cho Thập Cửu Xứ, tốt nhất các ông nên tích cực phối hợp đi, nếu không thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng đấy!", Hách Viễn Phương lạnh lùng cười, lấy một tờ giấy ra khỏi ngực rồi ném qua cho Vinh Dương. 

Ông ta nhanh chóng bắt lấy tờ giấy, sau khi đọc nội dung bên trên, nét mặt ông ta lập tức thay đổi, bất lực lắc đầu với Trần Triệu Dương.

"Bắt nó lại cho tôi!", giờ đây Hách Viễn Phương đã không còn kiên nhẫn để đợi nữa, ra lệnh cho người của mình bắt anh lại.

"Tên ngu ngốc này!", Vinh Dương cười khẩy, lập tức lùi ra sau, ông ta cũng không muốn bị va phải khi những người này bị đánh bay ra ngoài.

Người của Thập Cửu Xứ xông lên bao vây anh.

"Thằng ôn kia, không phải vừa rồi mày ngông nghênh lắm sao? Mày ngông nữa cho tao xem đi? Hôm nay tao sẽ cho mày biết Hách Viễn Phương tao đây không dễ chọc!", nhìn người đang bị bao vây, Hách Viễn Phương dữ tợn quát.

"Lên cho tôi, đập gấy tay chân nó đi!", ông ta ra lệnh với bọn thuộc hạ của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc