BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Chết đi cho tôi”, thần sử cười lạnh một tiếng, sau đó toàn bộ cơ thể vặn vẹo thành góc độ không thể tưởng tượng nổi giống như một con rắn lớn, lập tức xuất hiện ở bên cạnh Trần Triệu Dương, trong tay có thêm một con dao găm, đâm mạnh vào sau lưng Trần Triệu Dương.

“A... Trần Triệu Dương, cẩn thận”, Cố Lăng Nhi đứng một bên xem chiến đấu thấy cảnh này, lập tức kinh ngạc kêu lên, liều lĩnh bổ nhào về phía bên kia.

Lúc này trong đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ, tuyệt đối không thể để cho đối phương giết Trần Triệu Dương.

“Cô đừng đi qua, cô qua đó sẽ chỉ làm anh ấy càng thêm bị động thôi”, ngay lúc Cố Lăng Nhi muốn xông ra, Nam Cung Yến vẫn luôn chú ý đến Trần Triệu Dương cũng lao đến, ngăn cản cô ta.

“Cô tránh ra cho tôi”, Cố Lăng Nhi thấy có người cản đường thì gấp gáp, vỗ một chưởng về phía Nam Cung Yến.

“Đàng hoàng một chút đi”, Nam Cung Yến biến hai thanh kiếm trong tay mình thành một thanh, sau đó bắt lấy cổ tay Cố Lăng Nhi.

“Cô cứ nhìn đi”, lúc này trong lòng Nam Cung Yến rất bất đắc dĩ, mặc dù cô đã sớm biết Trần Triệu Dương ưu †ú như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người liều lĩnh nhào lên, nhưng cô không ngờ được một lần hành động ngẫu nhiên cũng có thể gặp được một người vì Trần Triệu Dương mà liều lĩnh ra tay.

Bị Nam Cung Yến ngăn cản, Cố Lăng Nhi hơi tỉnh táo. một chút, sau khi nhìn thấy Trần Triệu Dương chiến đấu với tên thần sử gì đó, rốt cuộc cô †a đã hiểu rõ vì sao.

Nam Cung Yến muốn ngăn cản mình.

Chỉ thấy Trần Triệu Dương đối mặt với hành động quỷ quái của thần sử thì lộ ra một nụ cười như ý vì đã đạt được âm mưu.

Có thể nói là Nam Cung Yến cực kì quen thuộc với Trần Triệu Dương, nhìn thấy nụ cười của anh, đương nhiên biết anh lại muốn gài bẫy người ta, cô sẽ không cho phép Cố Lăng Nhi đến phá hỏng cuộc chiến mà anh vất vả lắm mới tạo ra được.

“Lúc này xem ông chạy đi đâu”, chân khí trong cơ thể Trần Triệu Dương cứ như đang sôi trào, bao phủ lấy cả người anh, sau đó chân khí hóa thành ngàn vạn ánh đao chém về phía thần sử.

“A...Cậu lừa tôi, thế mà cậu dám giở trò lừa bịp”, trong nháy mắt trên người thần sử đã bị ngàn vạn đao khí của Trần Triệu Dương chém ra mấy vết thương, mỗi một vết thương đều cực kì sâu, chỉ là lần này đã khiến cả người hắn ta đầm đìa máu me, hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo dạy đời vừa rồi.

Thần sử biết, nếu như lúc này còn không chạy trốn, chỉ sợ sẽ phải viết di chúc ở đây.

Nghĩ tới đây, chân khí trong cơ thể hắn ta sôi trào lên giống như nước sôi, sau đó con đường vận chuyển đã thay đổi, sắc mặt của hắn ta lập tức trở nên đỏ bừng.

Ngay sau đó, hắn ta đột nhiên lao ra, cả người cứ như được lắp lò xo, bắn thẳng lên trên cao mấy mét, đổi hướng trên không trung ngay lập tức, bỏ chạy thục mạng ra bên ngoài Hồ Kiều Than.

Trần Triệu Dương hơi sững sờ, anh không nghĩ tới tên này bị mình đánh cho bị thương nặng như vậy rồi, thế mà còn có thể trốn, điều này khiến Trần Triệu Dương cực kì bội phục.

Bình luận

Truyện đang đọc