BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Cố gắng tu luyện đi, lúc nào năng lực cận chiến của mấy người có thể gần bằng bọn Cẩu Tử, sẽ có thể đánh đã nghiền”, Trần Triệu Dương nhìn thấy vậy thì tức giận nói.

“Đi thôi, đi gặp tên ngã xuống kia”, đương nhiên anh muốn đi thẩm vấn người đó, chắc hẳn hắn ta biết rất nhiều chuyện.

Rất nhanh, mấy người Trần Triệu Dương đã đến trước mặt người của Vu Thần Giáo bị dùng dây thừng chất liệu đặc biệt trói lại, mà lúc này trên người tên thần sử cầm đầu kia lại be bét máu me, hơi thở vô cùng yếu ớt, cứ như bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt thở.

Trần Triệu Dương đi lên trước, ngồi xổm xuống, vỗ lên trên người tên này một cái.

“Lúc đầu, ông đã có cơ hội chạy trốn trước khi chúng tôi đến, nhưng mà bây giờ ông đã hoàn toàn không còn cơ hội”, Trần Triệu Dương làm xong chuyện thì cười tủm tỉm nhìn hắn ta.

“Cậu... Thế mà cậu lại phế tôi, cậu thật là độc ác”, lúc này thần sử đã tỉnh táo lại, căm hận nhìn Trần Triệu Dương, nói.

“Không sai, đúng là phế ông đi đấy, nếu không thì sao? Ông là kẻ địch, không giết ông đã không tệ rồi”, anh giang tay ra, sau đó từ tốn nói.

“Cậu đã phế tôi rồi, cậu cảm thấy tôi sẽ phối hợp sao?”, thần sử khôi phục lại bình thường, sau đó cười lạnh, nhắm mắt lại, ra vẻ như muốn chết.

“Không sao, ông muốn chết, lát nữa tôi sẽ tác thành cho ông, trước đó, tôi muốn giúp ông giải trừ hết Phệ Tâm Gổ trong cơ thể”, Trần Triệu Dương nói, ngón tay điểm mấy lần ở trên người hắn ta.

Chỉ chốc lát sau, một con cổ trùng đã chui ra khỏi vết thương trên người thần sử, chỉ là con cổ trùng này còn trưởng thành hơn mấy con Trần Triệu Dương ép ra trước đó.

Nó đột nhiên rung cái cánh trong suốt sau lưng mình lên muốn bay đi, mà hiển nhiên Trần Triệu Dương đã sớm chuẩn bị, ngón tay kẹp một chiếc ngân châm, đột nhiên lắc một cái, ngân châm liền ghim cổ trùng đó lên trên mặt đất.

“Thứ này nên bị thiêu huỷ”, trong lòng bàn tay Trần Triệu Dương đột nhiên bùng lên một ngọn lửa, sau đó anh nhét ngọn lửa trong lòng bàn tay vào trên người cổ trùng.

“Rít...”

Cổ trùng kia phát ra một tiếng kêu bén nhọn, ngay sau đó liền bốc cháy chỉ còn một nắm tro bụi.

Thần sử lúc đầu đã tỏ vẻ ung dung, nhưng khi thấy cảnh này, trong lòng đột nhiên nhảy lên một cái.

Hắn ta không ngờ rằng thế mà Trần Triệu Dương lại giải trừ hết Phệ Tâm Cổ trong người hắn ta, điều này khiến hắn ta có một loại cảm giác không biết làm thế nào.

Phải biết, hắn ta vẫn luôn bị Phệ Tâm Gổ uy hiếp mà đi làm một số chuyện, thế nhưng sau khi Phệ Tâm Cổ thật sự bị tiêu diệt, hắn ta lại không biết nên làm cái gì.

Nhìn thấy ánh mắt của thần sử này, Trần Triệu Dương hơi sững sờ, tên này không bị làm sao đấy chứ?

“Haiz, cả đời này mỗi ngày tôi đều chém chém giết giết, hoặc là hãm hại lừa gạt, chưa từng dừng lại bao giờ, mệt mỏi, quá mệt mỏi, tôi muốn nghỉ ngơi rồi, mấy. người muốn biết cái gì thì cứ hỏi đi”, trên mặt thần sử đột nhiên lộ ra một nụ cười giải thoát, dáng vẻ cực kì rộng lượng.

Có Phệ Tâm Gổ, mỗi ngày đều bắt hẳn ta đi làm những chuyện này, cho dù hắn ta có muốn nói gì cũng phải suy nghĩ trước rồi mới nói, sợ kích thích Phệ Tâm Cổ, bây giờ Phệ Tâm Cổ đã không còn, chưa bao giờ hắn †a cảm thấy thoải mái và giải thoát như bây giờ.

“Không ngờ thế mà ông lại hoàn toàn hiểu ra vào lúc này, biết nhận lỗi là quý hơn vàng. Tốt lắm”, trong lòng Trần Triệu Dương cảm thấy rất vui mừng, lúc này bắt đầu hỏi thăm.

Đợi đến khi hỏi xong thứ mà Trần Triệu Dương muốn biết, tên thần sử kia liền bị người của Long Tổ đưa đi, cho dù hắn ta biết quay đầu, nhưng hắn ta đã làm sai quá nhiều chuyện, sợ rằng sẽ phải vượt qua quãng đời còn lại ở trong tù.

Bình luận

Truyện đang đọc