BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Chẳng mấy chốc, hai nhân viên quản lý cao †o đi đến, cô ấy thì thầm chuyện vừa rồi cho hai người. Vừa nghe xong, nét mặt họ trở nên nghiêm túc, cảnh giác. nhìn Nhậm Viễn.

"Thưa quý khách, anh đang đe dọa chúng tôi, làm quấy nhiễu trật tự nơi công cộng, gây khủng hoảng cho. các hành khách, xin hãy rút lại lời nói của mình, nếu không chúng tôi sẽ bắt giữ anh theo luật", một nhân viên quản lý lạnh lùng nói với anh ta.

Thấy hai người họ đứng ra, trong lòng Nhậm Viễn chột dạ nhưng vẫn không cho là mình sai nên vẫy tay, hai tên vệ sĩ ở đẳng sau lập tức đứng dậy chắn trước. mặt anh ta.

"Anh muốn làm gì? Anh đang hành động như một băng nhóm tội phạm đấy, chúng tôi sẽ bắt giữ anh!", hai nhân viên quản lý thấy tình hình như vậy thì lòng chùng xuống, rút dùi cui điện trong tay ra, bật công tắc rồi đột nhiên xông về phía hai vệ sĩ của Nhậm Viễn.

Trần Triệu Dương biết rõ hai tên vệ sĩ kia đều là người quen đấm đá, nếu chống lại trực diện thì hai nhân viên quản lý không thể nào là đối thủ của họ.

Vì vậy, hai tay vệ sĩ đang chuẩn bị đánh trả thì đột nhiên cảm giác nửa người mình tê dại, không thể kiểm soát.

Hai nhân viên quản lý không rõ là chuyện gì nhưng vẫn chạm dùi cui điện vào hai người kia, làm cho họ bị giật điện đến cứng người.

"Mấy...Mấy người làm gì vậy hả? Tôi nói cho mấy người biết, tôi rất thân với ông tổng của công ty hàng không mấy người đấy, dám làm gì tôi à, có tin tôi khiến mấy người bị sa thải không?", thấy dáng vẻ thê thảm kia của hai tên vệ sĩ mình mang đến, Nhậm Viễn tức khắc hốt hoảng, dữ tợn đe dọa hai nhân viên quản lý.

Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó dùng tốc độ nhanh nhất thúc chân vào bụng Nhậm Viễn, sau đó chạm dùi cui điện vào ngay khi anh ta cúi người xuống.

"Á...Á..."

Nhậm Viễn bị giật điện run rẩy cả người, hai mắt trợn trắng, trong miệng chỉ có thể phát ra âm tiết vô nghĩa. 

Cả tâm trí anh ta đều chìm trong nỗi sợ hãi.

Sao lại thế này?

Chẳng lẽ mấy người kia không sợ bị sa thải hay sao? Rốt cuộc là sai ở chỗ nào vậy?

"Tại sao kết quả lại thành thế này chứ?

Nhậm Viễn suy nghĩ nát óc những vẫn không rõ, cứ thế đờ người ra trong khi vẫn nghỉ vấn đặt câu hỏi.

Nam Cung Yến và.Julia không biết nên nói gì hai người còn nghĩ rằng Trần Triệu Dương sẽ dũng mãnh ra tay dần cho tên Nhậm Viễn này một trận, vì với thực lực của anh mà muốn trừng trị Nhậm Viễn thì thật sự không còn gì đơn giản hơn.

Thế mà Trần Triệu Dương chỉ nói mấy câu thôi đã có thể gài anh ta vài tròng, quả là đáng sợ mà.

"Trần Triệu Dương, nghe Nhậm Viễn này nói thì có vẻ anh ta quen biết với ông tổng công ty hàng không của họ đấy, chẳng lẽ hai nhân viên quản lý và cô tiếp viên này không sợ bị sa thải sao?", Nam Cung Yến khó hiểu hỏi anh.

"Tên ngu ngốc này nói ra những lời như thế trên máy bay, nhân viên quản lý không bắt anh ta thì bắt ai? Lời đe dọa của anh ta mà đem so với mạng sống thì có là gì đâu? Nếu cứ để mặc tên này xẵng bậy thì hậu quả họ phải chịu không đơn thuần chỉ là bị sa thải mà còn là máy bay gặp sự cố. Nếu em là họ, em sẽ chọn cái nào?”

Trần Triệu Dương dang hai tay ra, bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Yến và.Julia.

"Vả lại, nếu ra tay đánh tên ngu ngốc này ngay trên máy bay thì mặc dù anh có cách thoái thác nhưng cũng. sẽ rất phiền toái, mà vừa hay tên này tự ăn nói ngông cưồng nên cũng cho anh cơ hội”, Trần Triệu Dương nói tiếp.

"Anh đúng là xấu xa, không ngờ lại dùng cách đó đấy!", nghe những lời này của Trần Triệu Dương, Nam Cung Yến và.Julia đều vô cùng bội phục. Dùng cách đơn giản nhất để xử lý chuyện phức tạp, rất phù hợp với lối kinh doanh của doanh nhân.

"Anh xấu xa như vậy mà không làm doanh nhân thì quá tiếc!", Nam Cung Yến đùa.

"Cái này không phải xấu xa mà là thông minh!", Trần Triệu Dương trợn mắt nhìn cô, buồn bực phản bác.

Bình luận

Truyện đang đọc